Không Nói Nổi

Chương 52: Phiên ngoại 7: Phòng livestream của Cá Con (phần 2)




Phiên ngoại 7: Phòng livestream của Cá Con (phần 2)

Cố Ngôn Sênh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh nghe về “mì bảo bảo” lúc đó siêu thị đã gần đền giờ đóng cửa, Hồ Lô Nhỏ một mực đòi mua bánh quy, bám lấy kệ hàng không chịu về nhà. Thẩm Kham Dư hết cách đành phải dắt con đi mua bánh quy tiện thể nói với Cố Ngôn Sênh: “A Sênh, anh đi lấy hai túi “mì bảo bảo” đi, siêu thị sắp đóng cửa rồi, anh còn phải đến nhà anh A Tu rước Điềm Điềm nữa.”

Cố Ngôn Sênh nghe không rõ: “Mì gì hả em?”

“Ba ba bế bế.” Hồ Lô Nhỏ lảo đảo nhảy lên ôm đùi Thẩm Kham Dư.

“Là mì bảo bảo á anh.” Hồ Lô Nhỏ đã tròn hai tuổi, vừa mới học đi chưa được bao lâu lúc mệt thường đòi bế. Thẩm Kham Dư bế bé lên, bối rối nói với Cố Ngôn Sênh: “Là cái mì mà mấy đứa nhỏ hay ăn á. Anh mua hai túi là được rồi.”

Cố Ngôn Sênh ngơ ngác một lúc sau đó bật cười. Anh đi về phía trước hai bước liền quay lại, thừa dịp lúc Thẩm Kham Dư đang dỗ con không để ý xung quanh mà hôn lên mặt cậu một cái.

Thẩm Kham Dư nhìn người đàn ông đáng lý là phải đi mua mì cho con rồi chứ, sao lại còn ở đây làm chuyện thế này. Cậu đỏ hết cả mặt lắp bắp nói: “A Sênh…. Anh làm gì vậy…”

Tròng mắt đen láy của Hồ Lô Nhỏ liếc qua liếc lại nhìn hai người cha, sau đó bé cũng hôn cái chóc lên mặt Thẩm Kham Dư, miệng bi ba bi bô nói: “Ba ba của con. Của con!”

Cố Ngôn Sênh nhẹ ngắc cái mũi bé, giọng hết sức cưng chiều: “Cha biết ba là ba con, nhưng là vợ của cha nha!”

Thẩm Kham Dư dở khóc dở cười. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Bé cưng ơi, em đáng yêu quá.” Cố Ngôn Sênh ôm lấy thắt lưng Thẩm Kham Dư, bao lấy Hồ Lô Nhỏ trong lòng: “Sao mà vợ anh đáng yêu thế này, hử?”

Thẩm Kham Dư bị anh làm cho ngứa ngáy, hai bên tai đỏ lên: “A Sênh, anh mau đi mua đồ đi, siêu thì sắp đóng cửa rồi.”

Giọng nói của cậu nhỏ xíu như luồng gió, Cố Ngôn Sênh biết chỗ nào trên người cậu cũng đều mẫn cảm. Dù cho là ôm hay chỉ cần chạm vào ghẹo một tí là cậu lại xấu hổ, thở nhẹ, không dám nói chuyện lớn tiếng.

Cố Ngôn Sênh rất thích bộ dáng này của cậu mà cố ý sờ lên tấm lưng của cậu.

Thẩm Kham Dư co rúm người, hé miệng thở gấp ôm lấy Hồ Lô Nhỏ: “A Sênh, anh làm vậy em ngứa lắm, em không bế con được.”

Cố Ngôn Sênh hôn cậu một cái: “Đưa con anh bế, chúng ta cùng đi mua đồ ha.”

“Ấy…” Thẩm Kham Dư thấy Hồ Lô Nhỏ muốn khóc khi bị Cố Ngôn Sênh bế lên, cậu muốn bế lại con: “Để em bế đi anh.”

Nước mắt Hồ Lô Nhỏ trực tràng trong mắt, Cố Ngôn Sênh liền lấy một túi bánh quy trên kệ hàng nhét vào ngực bé. Ánh mắt đầy nước của Hồ Lô Nhỏ nhìn túi bánh quy một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sênh, mặt ngơ ngác.

“Con của cha rất ngoan, không khóc bậy khóc bạ đúng không?” Cố Ngôn Sênh hôn bé rồi tiện thể lau nước mắt cho con trai.

Hồ Lô Nhỏ chớp chớp mắt rồi cúi đầu chơi với túi bánh quy. Càng chơi càng vui, bé ở trong lòng ngực Cố Ngôn Sênh cười khanh khách, chân đá không ngừng.

Thẩm Kham Dư nhìn hai cha con nhịn cười không nổi nói: “Anh mua nhiều cho con quá, con ăn không hết đâu.”

“Còn Điềm Điềm đấy thôi.” Cố Ngôn Sênh nói xong thì ngẫm nghĩ: “Mà không, Điềm Điềm nó đâu có thích ăn bánh quy. Không sao, anh ăn.”

Sau đó dắt tay Thẩm Kham Dư: “Đi mua mì bảo bảo nào.”

Thực tình Thẩm Kham Dư nói ba từ “mì bảo bảo” này bao nhiêu lần, thì vẫn luôn mang nét dễ thương khiến Cố Ngôn Sênh rất muốn chui qua điện thoại mà hôn cậu.

“Anh cũng muốn ăn mì bảo bảo.” Đột nhiên Cố Ngôn Sênh làm nũng.

“Anh sắp về nhà sao?” Giọng nói Thẩm Kham Dư có chút hưng phấn, cực kì vui vẻ: “Vậy để em mua bánh canh nấu cho anh, anh không thích ăn mì nên không cần ép mình. Em sẽ nấu riêng một phần cho anh ~”

“Anh được vé phục vụ đặc biệt à?” Cố Ngôn Sênh cười: “Không cần đâu, ăn mì bảo bảo mà lại thay bằng bánh canh thì kì lắm, anh ăn mì được.”

“Dạ.. cũng được.” Thẩm Kham Dư nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy anh có muốn đổi vị nước dùng không? Nó có hơi nhạt ấy, hay em nấu mì thịt bò cho anh? Trong tủ lạnh em còn để lại chút thịt bò, phần gân với phần gầu ướp rồi, có chút ngọt đúng vị anh thích. Em dùng xương đầu bò hầm canh, thêm chút trứng chiên giòn, rưới nước dùng cho ngập mì sẽ rất thơm á anh.”

Thẩm Kham Dư mãi suy nghĩ rồi chợt phát hiện mình đã đem cách nói chuyện trên live mà nói chuyện với anh, cậu bắt đầu luống cuống: “A Sênh, em vô duyên quá…. Em … em lại…”

“Không phải…. khụ khụ!!” Cố Ngôn Sênh vừa mở miệng liền bị sặc nước miếng của chính mình, ban nãy nghe cậu nói anh có chút đói bụng.

Có trời mới biết anh rất thích Thẩm Kham Dư nói chuyện về cuộc sống gia đình thường ngày như thế này, còn có chút cảm động.

Dù sao thì một thời gian rất dài cậu đã không thể nào nói chuyện.

“Anh có sao không A Sênh?” Thẩm Kham Dư gấp gáp: “Anh sao rồi?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Anh không sao, khụ khụ, nghe em nói làm anh thèm quá thành ra sặc thôi.” Cố Ngôn Sênh thành thật giải thích sau đó liếc qua cửa sổ nhìn sắc trời. Đường về nhà càng lúc càng gần, anh nhẹ giọng nói: “Không cần phải nấu riêng mì thịt bò cho anh, anh ăn giống tụi nhỏ là được rồi.”

“Dạ… vậy bọn em đợi anh về nhà nha.”

“Hôm nay không livestream chơi game, em chỉ mọi người làm một món mì thanh đạm nha. Nếu mà thời tiết nóng nực, mọi người không có cảm giác thèm ăn thì có thể thử làm nó đi. Đây là do anh em chỉ em đó, ảnh nấu cơm rất ngon.” Thẩm Kham Dư cắt hành tỏi gọn gàng để trong chén: “Lúc mọi người cắt hành thì chú ý một chút, phần lá và phần đầu phải để riêng vì chúng ta không thả vào nồi cùng lúc được.”

【 Vợ thật đảm đang.】

【 Cái bát xinh thế.】

【 Bé Cá nói cho chị nghe, anh em có đối tượng chưa vậy?】

Thẩm Kham Dư liếc nhìn bình luận, cười nói: “Ảnh kết hôn rồi, có con luôn rồi ạ. Hôn lễ làm rất long trọng á.”

【Dồi ôi, sao cứ còn trẻ mà kết hôn sớm thế.】

【Cảm giác anh trai chắc cũng là một người cực kì dịu dàng và đẹp trai á.】

【Vợ của chúng tôi không cần lão Cố, bỏ trốn đến Maldives kết hôn thôi.】

Thẩm Kham Dư nhìn bình luận cười cười không trả lời, xoay người lấy trong tủ lạnh xú cixh1 mực tự làm đi đến đặt lên thớt yên lặng mà cắt khúc. Nhìn thấy bình luận hỏi vì sao cậu không nói chuyện nữa, cậu mới nhẹ nhàng hít một hơi mở miệng nói: “Để tránh cho mùi vị quá đơn giản nên em cắt một ít xúc xích mực xào chung với hành tỏi, mọi người có thể đổi xúc xích mực thành các loại xúc xích khác cũng được, nhưng không được dùng thịt mỡ nha.”

【Cái xúc xích mực này thật nhiều mực nha, lúc cắt thấy toàn là màu trắng của mực không à, âm thanh cắt nghe rất mượt.】

【Nhìn rất ngon! Xin info đê bé!】

“Cái này do em tự làm, trong nhà có con nhỏ, mấy cái này em không an tâm cho con mua ở bên ngoài ăn….Ấy!”  Xúc xích mực có hơi trơn, tay trái của cậu không cầm được. Thẩm Kham Dư cố gắng giữ lấy mà cắt, tay cậu run run có chút đau.

Cậu không rên một tiếng, há miệng hít hơi mà cắt những miếng xúc xích mực ra từng phần rất đẹp.

【Vậy lúc nào có thể nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà Cá Con đây.】

【Không thể tin được, Cá Con dễ thương của tui làm ba rồi.】

【Nhanh để chị so thử xem giữ mấy đứa nhỏ với Cá Con ai đáng yêu hơn nào.】

Thẩm Kham Dư nhẹ di chuyển máy quay, nhìn ống kính cười nói: “Có hai đứa, đứa lớn là chị còn chưa tan học. Đứa nhỏ là em trai, còn đang ngủ. Chờ mì nấu xong thì em sẽ cho hai đứa ra mắt mọi người.”

Khi ống kính chuyển đến giai đoạn nấu trong nồi, Thẩm Kham Dư liền xoa xoa nhẹ cổ tay nhưng vẫn tiếp tục hướng dẫn mọi người nấu.

“Nguyên liệu cơ bản chuẩn bị xong rồi, mấy cái còn lại thì đơn giản thôi. Trước tiên chúng ta cho tỏi và đầu hành lá và xào cùng với xúc xích mực, xào xong không cần đổ ra đĩa, chúng ta đổ trực tiếp nước lạnh vào…” Bởi vì tay phải cầm nồi cho nên Thẩm Kham Dư theo thói quen dùng tay trái với cái ấm nước. Nhưng do tay đau, xém xíu cậu làm rơi cái ấm, cũng may cậu phản ứng kịp, nhanh chóng để ấm lại chỗ cũ, đồi tay phải cầm lấy: “Được rồi… đổ nước không cần quá nhiều, chờ cho nước sôi thì cho một ít muối, chút nước tương, mọi người có thể thêm những gia vị mình thích khác, đến khi nồi sôi lại thì bỏ hành lá vào, đảo hai ba lần thì tắt bếp….”

“Ba ơi ba!” Thẩm Kham Dư còn chưa nói xong đã bị âm thanh sữa non của Hồ Lô Nhỏ làm cho giật mình, sau đó cảm giác ấm ấm trên bắp đùi truyền đến, là bé con ôm lấy chân cậu: “Ba ba.”

【AAAA tiếng gì vậy!!! Dễ thương quá!!!!】

【Bé con của Cá Con hả!!! Cho tụi chị nhìn với!!!!】

【Nghe được tiếng bước chân lạch bạch kìa, đáng yêu quá má ơi!!!】

Thẩm Kham Dư bế Hồ Lô Nhỏ lên nhìn bé chụp lấy chiếc đũa cố gắng với người gõ gõ bát, miệng hô “bang bang” liên tục. Cậu dở khóc dở cười bế bé đến bàn ăn đặt xuống ghế nhỏ.

Có lẽ động tác của cậu có chút gấp rút, lúc buông Hồ Lô Nhỏ ra bỗng nhiên tim cậu thịch một cái rồi đầu choáng váng, cả người mất sức nhưng rất nhanh đã ổn định lại, cậu đi đến bồn rửa mặt mà điều chỉnh lại trạng thái tinh thần.

“Đây~ chúng ta đến xem bộ dạng Hồ Lô Nhỏ lúc mới tỉnh giấc trông như thế nào nè. Ra mắt anh chị ba sửa soạn cho con chút ha.” Thẩm Kham Dư cùng khăn ướt nhẹ lau mặt và tay Hồ Lô Nhỏ, hoàn toàn không biết khu bình luận điên hết rồi.

Hồ Lô Nhỏ đập bàn liên tục, vội vã đòi ăn không chịu uống sữa, cứ thấy bình sữa là đẩy ra. Đoán chừng là không thể đợi Cố Ngôn Sênh về kịp nên cậu lấy một chén mì nhỏ ra, sau đó điều chỉnh ống kính để Hồ Lô Nhỏ giao lưu.

【AAAAA bé cá nhỏ!!! Đáng yêu quá!!!!】

【Trời ơi trên đời này có đứa nhỏ dễ thương vậy luôn hả.】

【Giống Cá Con ghê ta, Cá Con sinh khéo ghê!】

【Cứu tao, nghĩ tới đây là con của Lão Cố tao đau lòng quá bây ơi ~ Bé con đáng yêu quá, cùng tôi sinh một đứa đi.】

【Cá Con là người mẹ ngọt ngào nhất mà tui từng thấy á.】

Hồ Lô Nhỏ không biết mấy cái chữ đang nhảy trên màn hình là gì, bé dùng cái nĩa nhỏ và đũa nhỏ cực kì chăm chú ăn mì, cố gắng gắp lấy không cho Thẩm Kham Dư giúp mình. Bé còn nhỏ nên động tác trong rất ngốc, miệng há to nước miếng chảy ròng ròng, mặc dù không gắp được mấy sợi nhưng miệng nhai chóp chép rất ngon.

“Ba giúp con ăn nha?” Thẩm Kham Dư lau nước miếng cho bé, dùng đũa chỉ bé gắp lên nhưng vẫn gắp không được gì. Hồ Lô Nhỏ liền vùi cả mặt vào chén mà lùa mì vào miệng.

“Đừng gấp mà con.” Thẩm Kham Dư cười: “Ba đâu có tranh ăn với con đâu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu biết đồ cậu nấu cũng không hẳn là quá ngon, có đôi khi cậu rất cảm động khi thấy Hồ Lô Nhỏ ăn một cách ngon lành như thế.

Cậu lo Hồ Lô Nhỏ sẽ bị nghẹn cố gắng kéo lấy tay bé. Trong lúc kéo tay cậu đau đớn, ngón tay không thể điều khiển được, không thể khép lại còn nhẹ run run.

Cậu thấy tình hình của mình càng lúc càng không ổn, thân thể lúc lạnh lúc nóng, hình như là cảm rồi. Dỗ dành Hồ Lô Nhỏ ăn hết chén mì, cậu muốn kết thúc live nhưng tay đau không thể động đậy.

Ngay lúc cậu đau không biết nên làm gì cho tốt thì nghe thấy có tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng của Cố Vũ Điềm gọi to: “Ba ơi ~ Hồ Lô Nhỏ ơi~”

“Ba ơi! Hồ Lô Nhỏ ơi! Chị đưa cha về rồi nè~”

Hồ Lô Nhỏ nghe chị mình gọi liền ngưng ăn, hưng phấn chỉ tay về phía cổng: “A A”

“A Sênh, Điềm Điềm…” Thẩm Kham Dư đứng lên nhớ tới dép lê trong nhà cậu đem đi giặt rồi, còn chưa có mang ra kệ để. Cậu nhanh chóng muốn đi lấy, Cố Ngôn Sênh lại nhanh như cơn gió mà đi vào phòng bếp ôm lấy cậu.

Cả người Cố Ngôn Sênh đầy bụi đường và mệt mỏi, toàn thân có chút lạnh nhưng Thẩm Kham Dư thấy thật ấm. Anh ôm cậu chặt cứng, giữa hai người không hề có một kẽ hở, sự ấm áp này làm cho hốc mắt Thẩm Kham Dư nóng lên. Cậu cũng muốn vươn tay ôm lấy anh nhưng tay đau đớn quá, cậu lại muốn được voi đòi tiên. Lúc A Sênh không có ở đây, rõ ràng cậu còn chịu đựng được vậy mà tại sao anh vừa về đến cậu lại đau đến khó nhịn như vậy.

Thẩm Kham Dư tựa vào lòng ngực Cố Ngôn Sênh, tay trái cứng đờ buông lỏng, nhẹ nhàng hít thở chịu đau.

Cố Vũ Điềm biết mình không thể tranh được với cha mà ôm ba nên chạy đến bên em trai mà bế em lên, còn hôn không ngừng vào khuôn mặt nhỏ của bé.

【Wàoooooo, chị gái cũng xinh ghê!!!!】

【Xinh đẹp như thế hẵn là lúc đi nhà trẻ, em gái chắc cũng được nhiều bạn theo đuổi lắm hẻ?】

【Bé gái ơi, mau đuổi cha con đi đi!!!】

【AAAAAA, Cố Ngôn Sênh mau thả vợ tôi raaaaaaaa.】

【Đm, Lão Cố anh kiềm chế một chút đê!!!!!】