Phiên ngoại 5: Bình sữa của Hồ Lô Nhỏ
Ba giờ sáng Cố Ngôn Sênh mới đi công tác về, anh cẩn thận đẩy cửa nhà ra nhìn thấy trong phòng bếp đèn vẫn còn bật sáng. Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng anh vẫn nghĩ là cậu quên tắt đèn, anh nhẹ nhàng bước đến sợ sẽ đánh thức Thẩm Kham Dư và ông trời con Thẩm Lộc.
Vừa đến cửa phòng bếp, anh nhìn thấy Thẩm Kham Dư vẫn còn ở bên trong. Tuy rất là buồn ngủ nhưng tay cậu vẫn nhanh nhẹn khuấy sữa. Cậu mặc một chiếc áo thun máu trắng rất rộng và không có mặc quần. Đôi chân thon dài, trắng mịn như phát sáng dưới ánh đèn vàng ấp ám của gian bếp.
Ủa khoan…. Không có mặc quần!!!!!
Đầu Cố Ngôn Sênh “ong” một cái, lửa nóng nổi lên. Anh đột nhiên bị sặc mà ho khù khụ.
Thẩm Kham Dư nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn sang, cậu dụi dụi con mắt, nở một nụ cười bối rối trên gương mặt ngái ngủ, mang chất giọng sữa nói: “A Sênh!”
Trái tim Cố Ngôn Sênh mềm nhũn ra, anh đưa tay đến trước mặt cậu bảo: “Nào ôm một cái!”
Thẩm Kham Dư đứng yên chớp mắt nhìn anh như muốn xác nhận lời anh nói.
Cố Ngôn Sênh lại dịu dàng nói lại: “Lại đây anh ôm cái nào.”
Thẩm Kham Dư nhẹ nhàng lên tiếng “dạ” rồi đặt bình sữa vào máy hâm sữa, cậu tìm một cái khăn sạch lau tay của mình.
“Không cần lau đâu.” Cố Ngôn Sênh nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“…Dạ” Thẩm Kham Dư xỏ đôi dép còn to hơn cả chân cậu, lạch bà lạch bạch chạy đến nhào vào lòng anh mà ôm lấy.
Vừa mới chui vào ngực anh, mắt của Thẩm Kham Dư đã nóng dần lên. Cậu không kìm chế được mà dụi đầu cọ cọ, lầm bầm gọi mãi A Sênh ơi.
Cố Ngôn Sênh ôm lấy cậu ngửi thấy mùi thơm y như mùi sữa của Hồ Lô Nhỏ. Lòng ngực anh ấm áp hẳn lên, tim vô cùng thỏa mãn, mọi mệt mỏi trong công việc cũng tiêu tan không còn vướng bận gì.
“Nhớ anh à?” Cố Ngôn Sênh nhẹ giọng hỏi cậu.
Thẩm Kham Dư gật đầu.
“Anh không có ở nhà có ai bắt nạt em không?”
“Không có ạ.” Thẩm Kham Dư ôm Cố Ngôn Sênh nhẹ nắm lấy áo của anh.
Cố Ngôn Sênh biết đây là biểu hiện của sự bất an nên anh không yên lòng mà hỏi thêm: “Em biết bắt nạt là gì không hử? Ví dụ như mẹ anh sai em làm việc này việc kia quá nhiều này, Điềm Điềm không nghe lời em này hay là Hồ Lô Nhỏ khóc mãi không nín. Mấy chuyện này đều là bắt nạt em đó.”
Thẩm Kham Dư lắng nghe xong thì nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không có anh ơi.”
Cố Ngôn Sênh cười cúi đầu hôn lên trán cậu: “Vậy vì sao Kham Dư nhà ta lại tỏ vẻ tủi thân như thế hử?”
Thẩm Kham Dư hít hít mũi nhỏ giọng đáp: “Vì…em nhớ anh.”
Cố Ngôn Sênh vuốt tóc của cậu: “Ra là thế. Anh về rồi đây! Dạo này anh bận quá, sắp tới anh sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn ha!”
Thẩm Kham Dư gật gật đầu vùi mặt vào lòng anh.
Cố Ngôn Sênh bị cậu cọ tới lui, anh hít một hơi thật sâu như đang kìm chế cái gì đó, giọng anh đè nén cực kì thấp: “Mà sao em không mặc quần vậy?”
Cậu luống cuống giải thích: “Dạ không, không phải. Em có mặc nhưng mà… nó ngắn….”
“Ngắn tới đâu?” Cố Ngôn Sênh không tin tưởng mà vươn tay vén cái vạt áo dài thoòng của cậu lên, thì ra là có mặc quần đùi. Anh cười cười rút tay về, mu bàn tay còn cố ý cọ lên đùi cậu một cái.
“A…A Sênh!” Thẩm Kham Dư giật nảy mình, xém chút là cắn trúng lưỡi.
Cố Ngôn Sênh nhíu mày: “Mặc ngắn như vậy em không sợ lạnh à?”
Thẩm Kham Dư đỏ hết cả tai nuốt nước miếng thành thật giải thích: “Ban nãy… ban nãy em có quần dài, nhưng Hồ Lô Nhỏ làm đổ sữa…nên quần ướt rồi, em không thay cái mới…”
“Anh mua nhiều quần áo cho em như vậy sao em không thay đi?”
“Mấy cái kia còn mặc được mà.”
“Ồ” Cố Ngôn Sênh khe khẽ thở dài: “Anh còn nghĩ Cá Con trưởng thành rồi nên biết quyến rũ anh rồi chứ.”
“Không có mà, em không có…” Thẩm Kham Dư lắp bắp nói, chân mày rũ xuống mang theo vẻ ảm đạm lặp lại: “Em sẽ không như vậy…”
Cố Ngôn Sênh nhận ra mình đùa có hơi quá trớn, chọc cậu đau lòng rồi.
Thẩm Kham Dư thật sự không hiểu mấy chuyện thế này, cậu không biết niềm vui giữa những người yêu nhau sẽ ra cái dạng gì. Trước đây không có ai dạy cho cậu, Cố Ngôn Sênh cũng không có cùng cậu trải qua chuyện yêu đương. Những thứ cậu tự tìm tòi để áp dụng đều là sai lầm. Cho nên đối với chuyện này cậu cũng không còn dám chủ động nữa, cũng không dám biểu lộ điều gì.
Cậu cứ nghĩ rằng kết hôn rồi sinh con là sẽ có một mái nhà, cho nên mới cùng với anh mà sinh ra Điềm Điềm. Cậu không biết tình yêu là gì, cái tình cảm trước kia đối với cậu mà nói là thống khổ đến mức dù bây giờ cậu có đau bao nhiêu cũng không dám nói ra. Cậu đã quen rồi, đau đớn có khi cắn nát cả môi. Có vài lần cậu không được tẩy rửa sạch sau khi làm tình, cậu phát sốt mà khó chịu, đôi mắt ươn ướt nhưng chỉ dám ở trong mơ mà nhỏ giọng nói “A Sênh, em đau quá.”
Cậu từng nghĩ kết hôn rồi thì ôm nhau, hôn nhau nhiều một chút để thể hiện tình yêu của mình là đúng. Thế nhưng lúc đấy Cố Ngôn Sênh không có yêu cậu, mỗi lần cậu đến gần đều bị mắng là buồn nôn, đồ dơ bẩn. Cho nên sau này mỗi khi Cố Ngôn Sênh chủ động với cậu, ra hiệu để cậu đáp lại anh, cậu sẽ âu lo mà nghĩ xem mình có chỗ nào không sạch sẽ hay không.
Tuy bây giờ cậu đã khá hơn nhiều rồi, nhưng những sợ hãi, những đau đớn của cậu tích góp trong suốt bao nhiêu năm qua đã thành gốc rễ bám sâu, muốn nhổ nó lên cũng không phải là chuyễn dễ. Thẩm Kham Dư đôi lúc vẫn còn cảm thấy sợ cực kỳ.
Cố Ngôn Sênh biết cậu bắt đầu lại thấy bất an muốn chui ra khỏi ngực anh, liền bị anh siết chặt cái eo sau đó xoay người ép vào tường.
Thẩm Kham Dư mơ màng: “A Sênh … anh …ưm…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cố Ngôn Sênh cúi người hôn cậu. Anh tự nhận thấy kỹ thuật hôn của mình đã tiến bộ hơn rất nhiều. Anh đã biết từng bước từng bước mà hôn, biết lúc nào nên cắn lúc nào nên liếm, cũng biết cách làm thế nào dẫn dắt Thẩm Kham Dư. Chuyện này cũng không khó lắm, Thẩm Kham Dư rất dễ thuận theo anh. Mỗi lần hôn nhau chân cậu run rẩy không ngừng, thở gấp cực kỳ nên anh đều phải ôm lấy eo cậu hoặc bế cậu lên luôn.
Nhắc đến chuyện thở, tiếng thở của Cá Con nhà anh khò khè còn mang theo chút giọng mũi làm toàn thân anh nóng lên, trong lòng ngứa ngáy không thôi, còn có chút cảm giác thành tựu không sao giải thích nổi. Anh từng nghi ngờ rằng là cậu cố ý như vậy, nhưng anh đã hỏi Đường Tu lúc cùng Khương Mặc thân thiết có từng thở như vậy không. Sau khi bị Đường Tu đánh cho một trận nên thân, anh mới biết Thẩm Kham Dư vốn dĩ luôn thở như thế, và tiếng thở này nghe thật êm tai.
Cố Ngôn Sênh hôn xong thì bế cậu lên, hổn hển thở: “Em không biết thì để anh dạy cho em.”
Thẩm Kham Dư không thở nổi, đầu óc cậu quay cuồng nhưng cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh tăng cao, đại khái cũng hiểu ra anh muốn làm gì.
Cậu đỏ mặt thở gấp, vội vàng ôm lấy cổ Cố Ngôn Sênh đứt quãng nói: “A Sênh, bình sữa…bình sữa, Hồ Lô Nhỏ còn chưa có uống sữa…..”
Cố Ngôn Sênh đã ôm cậu đi đến phòng ngủ, nghe cậu nói vậy anh vòng trở lại để Thẩm Kham Dư lấy sữa từ trong máy hâm ra. Thẩm Kham Dư ôm lấy bình sữa ở trong ngực, trên bình sữa có một trái tim màu đỏ trong rất đáng yêu. Cái cảnh này thật giống như cậu cũng muốn uống sữa.
Hồ Lô Nhỏ sắp hai tuổi rồi nên rất hay bò lung tung cho nên trong phòng của hai người ngoại trừ giường lớn thì còn có một cái giường không quá nhỏ khác được chắn thanh chắn xung quanh, ở giữa còn có một lớp cửa thủy tinh và một cái rèm. Lúc này Hồ Lô Nhỏ đang ngủ say sưa, cái chăn mỏng hình con vịt vàng che kín người chỉ lộ ra hai cái tay đầy thịt nắm chặt.
Cố Ngôn Sênh đặt Thẩm Kham Dư lên giường, cậu có chút giật mình nhìn bé con: “A Sênh…hay là để em cho con uống sữa trước đã… rồi chúng ta hẳn….”
Lời cậu nói còn chưa xong, Cố Ngôn Sênh đã đến gần hôn cậu.
Cố Ngôn Sênh hôn lên trán cậu, rồi đến lỗ tai nhẹ nhàng cắn lên vành tai cậu.
“Ưm…” Thẩm Kham Dư như bị điện giật, run rẩy: “A Sênh…”
“Em cứ để bình sữa bên cạnh nó, khi nào nó thức dậy thì tự uống.” Cố Ngôn Sênh trầm thấp cười: “Anh không muốn chờ nữa.”
“Dạ…anh…” Thẩm Kham Dư đỏ bừng khuôn mặt mặc kệ Cố Ngôn Sênh lấy bình sữa trong tay cậu đi, đặt vào trong tay Hồ Lô Nhỏ còn đang ngáy o o.
Thẩm Kham Dư bị tiếng bập bẹ và tiếng bước chân lạch bạch của Hồ Lô Nhỏ mà thức giấc. Cậu mở mắt, ánh nắng ban mai làm ấm áp toàn bộ căn phòng. Hồ Lô Nhỏ đang ngồi ở một góc mà chơi nhìn thấy cậu thức liền ôm bình sữa mà chạy đến. Bé vỗ vỗ vào mép giường nhìn cậu mà cười toe toét, lộ ra bốn cái răng cửa vừa mới mọc không lâu.
Thẩm Kham Dư muốn ngồi dậy bế con lên giường, nhưng cả người cậu nặng như đeo chì. Cậu ngửi được trên người mình có mùi dầu bạc hà thoang thoảng, chắc là Cố Ngôn Sênh đã giúp cậu xoa bóp eo, mà eo cậu vẫn còn đau lắm.
Hồ Lô Nhỏ rất thông minh, nhìn thấy cậu giống như muốn bế bé lên giường, bé liền vứt cái bình sữa lên trước, dùng sức mà trườn cả người, hổn hển thở mà trèo lên.
Hồ Lô Nhỏ quá hiếu động nên trong nhà chỗ nào cũng phải trải thảm, nên bé muốn bò đâu thì cứ việc bò. Tuy nhiên Thẩm Kham Dư thân là ba ruột nên nhìn thấy con mình như thế cũng sẽ lo lắng. Cậu cố gắng chống người ngồi dậy, vô tình động thắt lưng đau đến mức trắng cả mặt.
Hồ Lô Nhỏ trông thấy mà lo cho ba của mình, cái chân ngắn củn bỗng nhiên đạp nảy về phía sau, cả người húc về phía trước, bàn tay nhỏ nắm lấy chăn mềm mà cố bò lên giường. Vì mất trọng tâm, bé con còn lộn một vòng tròn quay lại nhìn Thẩm Kham Dư mà cười, nhặt lại bình sữa, âm thanh non nớt gọi không ngừng: “Ba ba ba ba” nhào vào lòng Thẩm Kham Dư.
Không có người lớn nào có thể cưỡng lại được ánh mắt cong cong tràn đầy sự ỷ lại của một đứa bé nhào vào lòng ngực mình, Thẩm Kham Dư cũng vậy. Cậu cầm cái gối đầu kê ở lưng mình sau đó liền ôm lấy đứa nhỏ: “Lại đây con ngoan, ba bế con nào.”
Hồ Lô Nhỏ được cậu bế thì cực kì vui vẻ đang cầm bình sữa mà cũng muốn vỗ vỗ tay, hai cái chân ngắn còn giãy giãy không ít lần, miệng không ngừng gọi: “Ba ba ba ba” cứ như là lâu rồi ba chưa hề bế bé vậy, trái tim Thẩm Kham Dư nhũn ra mặc kệ cái eo đang đau đớn khó nhịn.
Dù cho là có vui như thế nào nhưng bé cũng không quên bình sữa, Hồ Lô Nhỏ nhảy nhót một hồi liền nhớ đến, ngậm lấy núm cao su mà mút không ngừng. Nửa bình sữa chưa chi đã cạn thấy đáy, Thẩm Kham Dư vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay bé: “Bé con, uống từ từ thôi, một hồi lại ói ra bây giờ.”
Hồ Lô Nhỏ nghe không hiểu, cứ nghĩa là Thẩm Kham Dư muốn uống sữa thì rút bình ra, đưa đến miệng cậu mà đẩy đẩy: “Ba ba!”
“Ba không uống, con uống đi ha!”
Hồ Lô Nhỏ vẫn cố chấp nhét cái núm cao su vào miệng cậu, nhất định phải để cho cậu uống một chút sữa.
Thẩm Kham Dư dở khóc dở cười, giả vờ ngậm lấy hút hút hai cái. Hồ Lô Nhỏ vui vẻ không thôi, tay chân bắt đầu quơ quơ.
Cố Ngôn Sênh đẩy cửa bước vào nhìn thấy Hồ Lô Nhỏ bám lên người cậu như dây leo bất đắc dĩ đau lòng nói: “Hồ Lô Nhỏ, cha dặn con bao nhiêu lần rồi, không được trèo lên người ba con, sao con không nghe lời vậy?”
“Cha cha!” Hồ Lô Nhỏ nhỏ võ tay bộp bộp nhìn Cố Ngôn Sênh cười, anh nhìn bé mà không thể nổi giận được nữa.
Thẩm Kham Dư vội nói: “Em không sao mà A Sênh, Hồ Lô Nhỏ mềm mềm, ôm thích lắm.”
Cố Ngôn Sênh không biết nói gì hơn: “Em cũng thật là, đừng có nuông chiều con như thế. Eo của em không có tốt đâu đấy.”
Anh đặt bữa sáng ở đầu giường rồi trèo lên giường ngồi, bế Hồ Lô Nhỏ ra khỏi ngực Thẩm Kham Dư thả bé ngồi lên chân mình, anh hỏi cậu: “Còn đau lắm không? Hôm qua anh thấy có chút sưng lên rồi.”
Thà anh đừng nhắc đến chuyện tối qua, vừa nhắc đến mặt Thẩm Kham Dư đỏ rần lên, đầu cũng không ngước lên, xấu hổ nói:” Không, em không có sao.”
“Thật không hử?”
Cố Ngôn Sênh nghiêm giọng một chút, Hồ Lô Nhỏ liền thấy không ổn. Bé ngẩng đầu, mắt to tròn nhìn Cố Ngôn Sênh, cái mũi hừ hừ mấy tiếng sau đó đánh bộp bộp vào đùi anh rống lên: “Đánh! Đánh cha, cha!”
“Hử? Làm sao? Cha không được ăn hiếp ba phải không?” Cố Ngôn Sênh bật cười, nhéo cái mũi nhỏ của bé con: “Là ba con không ngoan chứ bộ, cha đang nói chuyện rõ ràng với ba con mà.”
Hồ Lô Nhỏ có cái hiểu có cái không, miệng lầm bẩm rút tay lại tiếp tục ôm bình sữa.
Cố Ngôn Sênh ngẩng đầu nhìn Thẩm Kham Dư đang cố nín cười, nghiêm mặt nói: “Em đừng có cười nữa, nói thật đi.”
Thẩm Kham Dư nhẹ rên “ư!” một tiếng, cúi đầu sâu xuống: “Lúc em mới ngủ dậy….có đau một chút, nhưng bây giờ thì ổn rồi anh.”
Cố Ngôn Sênh không tin, mày anh nhăn lại. Anh đưa tay vén quần áo Thẩm Kham Dư lên.
“Anh! A Sênh!” Thẩm Kham Dư vội né tránh: “Con còn ở đây đó!”
Đôi mắt tựa thiên thần trong sáng của Hồ Lô Nhỏ nhìn chằm chằm vào hai người cha của mình, cái tròng đen đảo qua đảo lại liên tục như cảm thấy vui vẻ mà vỗ tay cười lên.
“Con nó không hiểu!” Cố Ngôn Sênh tiếp tục vén. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cha!” Âm thanh của Cố Vũ Điềm từ cửa truyền vào, bé đẩy cửa ra ánh mắt vô tội nhìn tay Cố Ngôn Sênh đang kéo kéo Thẩm Kham Dư: “Cha lại muốn cởi quần áo của ba à.”
Mặt Thẩm Kham Dư đỏ rần, hận không thể đào cái hố chui vào, Cố Ngôn Sênh nổi giận: “Kêu cái gì mà kêu, con nói linh tinh gì đấy hả?”
Cố Vũ Điềm hầm hầm khí thế: “Con không có nói linh tinh, cha rất hay cởi quần áo của ba, con thấy hoài!”
Cố Ngôn Sênh mặc dù cũng ngại chết đi được nhưng vẫn phải cố điềm tĩnh mà giáo dục con gái: “Cha đã giải thích cho con nghe nhiều lần rồi mà, con phải nhớ cho thật kĩ….”
Cố Vũ Điềm nghiêm túc lắng nghe: “Nhất định phải nhớ kĩ, đây là chuyện chỉ khi con lớn bằng cha và ba con mới có thể làm. Nhưng phải là làm với người mà con nguyện ý. Trước đó thì phải bảo vệ tốt chính mình, phải giữ khoảng cách với các bạn nam. Nếu mà bị bắt nạt thì phải nói cha cha và ba nghe.”
Thẩm Kham Dư đỏ mặt che che.
“Hừ.” Cố Ngôn Sênh gật gù.
“Cha, đừng nghĩ con ngốc như cha!” Cố Vũ Điềm chớp mắt, bắt đầu đấu khẩu với Cố Ngôn Sênh. Cô bé chẳng biết từ lúc nào mối quan hệ cha con trở nên như thế này, nhưng mà ghẹo cha như vậy cũng vui phải biết.
“…” Cố Ngôn Sênh không tự chủ được mà tức giận, trán anh nổi gân xanh: “Sao con còn chưa đi học? Chú Trương Khang đợi con ở ngoài cửa biết bao lâu rồi, thật là không biết lễ phép!”
Cố Vũ Điềm nghe thấy liền vui vẻ: “Cha ngốc, hôm nay là quốc tế Thiếu nhi. Những đứa trẻ đáng yêu đều không phải đi học, chỉ có cha ngốc thôi.”
Cố Ngôn Sênh bị chọc phát điên rồi.
Thẩm Kham Dư vội hòa giải: “…. Thôi nào…. A Sênh, hôm nay là quốc tế Thiếu nhi, em đi soạn đồ một chút. Chúng ta đưa Hồ Lô Nhỏ và Điềm Điềm ra ngoài chơi đi. Em mua vé công viên trò chơi và đặt chỗ ở nhà hàng Sun Flower ha.”
“Oa! Ba tuyệt quá!” Cố Vũ Điềm khen Thẩm Kham Dư xong quay sang Cố Ngôn Sênh làm mặt quỷ: “Không giống như ai kia, không biết hôm nay là quốc tế Thiếu nhi, plè.”
…. Cố Ngôn Sênh thấy muốn tăng xông với nó luôn.
Thẩm Kham Dư giữa chặt tay Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Điềm Điềm con không được nói cha con như thế. Cha bận rộn công việc, còn mới từ nước ngoài về. Thời gian ở bên kia và bên đây không giống nhau nên cha không nhớ là chuyện thường.”
Cố Ngôn Sênh lật lại tay cậu, nắm chặt toàn bộ vào lòng bàn tay anh. Hồ Lô Nhỏ tò mò nhìn, ngón tay bé chọt chọt vào tay Cố Ngôn Sênh vui cười hớn hở.
“Em đi nổi không? Tối hôm qua mệt muốn chết rồi mà còn đòi.” Cố Ngôn Sênh chững chạc, điềm đạm, âm thanh nhẹ nhàng nhưng mang đầy ý tứ mập mờ ghẹo người.
Thẩm Kham Dư lắp bắp: “Em đi…đi được.”
“Ừ, thôi kệ đi. Dù sao thì có gì anh cõng em, để Hồ Lô Nhỏ nằm trong xe nôi.” Cố Ngôn Sênh nhìn về phía Cố Vũ Điềm tức giận nói: “Cố Vũ Điềm, con đẩy xe cho em.”
“Dạ!” Cố Vũ Điềm không hề phản đối.
Hồ Lô Nhỏ nghe không hiểu nhưng trẻ con mà rất dễ vui vẻ, nhìn thấy Cố Vũ Điềm cười tươi, bé cũng cười theo luôn. Tay chân còn vỗ bộp bộp không ngừng, kết quả mất thăng bằng lộn từ trên đùi Cố Ngôn Sênh xuống, ngã chổng vó xuống đệm.
“Ái chà, Hồ Lô Nhỏ hôm nay muốn đi theo chị à~” Cố Vũ Điềm nhào lên giường ôm lấy em bé mà hôn hít đủ kiểu. Bé con bị cọ cọ, bụng ngứa ngày không thôi nhưng vẫn mặc cho chị mình chơi đùa. Bé cười khanh khách vang hết cả phòng.
Thẩm Kham Dư nhìn hai đứa nhỏ không chớp mắt, ánh mắt tràn ngập dịu dàng: “Điềm Điềm nhẹ thôi, em con mới uống sữa đó.”
“Dạ~” Cố Vũ Điềm thích hôn em trai trắng trắng tròn tròn cực kỳ, vui đùa nói: “Hồ Lô Nhỏ, Hồ Lô Nhỏ thật đáng yêu ~ Ai mà lại không thích em ~ Chỉ có cha ngốc mới không thích em thôi~”
Hồ Lô Nhỏ nhìn chị gái càng lúc càng vui vẻ.
Cố Ngôn Sênh bất lực bóp bóp má cô bé: “Con đó nha.”
Anh quay sang nhìn thấy ánh mắt Thẩm Kham Dư, nhịn không được mà với tay ôm cậu tựa vào ngực mình, cúi đầu muốn hôn cậu.
Thẩm Kham Dư hoàn hồn, xấu hổ trốn tránh nhỏ giọng nói: “Con còn ở đây đó.”
Cố Ngôn Sênh nhíu mày: “Điềm Điềm thấy anh cởi quần áo em rồi còn gì, sợ chi mấy vụ này.”
Thẩm Kham Dư ngại ngùng: “A Sênh”
Cố Ngôn Sênh cười lên: “Hôn anh một cái đi.”
Thẩm Kham Dư quay mặt tránh, âm thanh buồn bực thì thầm: “Chờ chút nữa đi.”
Cố Vũ Điềm nhìn không nổi nữa nói: “Ba, ba để cha hôn đi. Nếu ba xấu hổ con nhắm mắt, không nhìn là được.”
Bé nói xong liền nhắm mắt lại sau đó chợt nhớ ra cái gì: “Ý, con che mắt Hồ Lô Nhỏ đã.”
Mắt bị che đi, Hồ Lô Nhỏ tưởng chị bé chơi đùa với bé, không hề giãy dụa hay khó chịu. Bé ngoan ngoãn để chị che mắt.
Cố Ngôn Sênh nâng ót Thẩm Kham Dư lên, ngón tay ấm áp quấn quấn lên tóc cậu, cúi người hôn thật sâu lên môi Thẩm Kham Dư.
Ánh nắng chiếu sáng cả phòng. Mùa hè đến rồi, những tia sáng ấm áp này đến thật đúng lúc.