Không Nói Nổi

Chương 46: Phiên ngoại 1 - Sinh non




Phiên ngoại 1: Sinh non

Từ khi Tô Đồng bị bắt cóc suýt chút mất mạng, Cố Ngôn Sênh chẳng còn quay về nhà chỉ luôn một mực đi theo chăm sóc Tô Đồng.

Sau khi Tô Đồng khỏi bệnh, y ở tại khoa tâm thần điều trị tâm lý rất lâu Cố Ngôn Sênh cũng đều ở bên cạnh săn sóc quan tâm y.

Thẩm Kham Dư chưa từng đến thăm hỏi Tô Đồng, cũng không thông qua bất kì phương thức nào nói xin lỗi với y. Nhưng cậu lại đúng lúc khi Tô Đồng vừa mới trị liệu xong trạng thái tinh thần chưa hồi phục, Cố Ngôn Sênh không ở đó mà xuất hiện, còn cầm theo hai hộp cơm giữ ấm đứng trong phòng bệnh.

Khi Cố Ngôn Sênh quay lại thấy Tô Đồng đưa lưng về phía cửa, nằm trên giường co ro, tấm lưng gầy yếu run rẩy khó khăn thở gấp, Thẩm Kham Dư thì ngồi trên mặt đất dọn dẹp phần cháo bị đổ.

Cố Ngôn Sênh không muốn để ý hay tính sổ với cậu, trước tiên phải ổn định tinh thần cho Tô Đồng trước, người hại y đột nhiên không báo trước mà xuất hiện ở đây, chuyện này với y là sự công kích mà Cố Ngôn Sênh không thể nào chấp nhận được. Mặc cho anh dỗ dành thế nào, Tô Đồng vẫn không bình tĩnh lại, y run rẩy nói: "A Sênh, cậu đưa Kham Dư ra ngoài trước được không?"

Cố Ngôn Sênh nghe thấy vậy tim như bị dao cắt, lửa giận cũng không thể kiềm chế, anh bấm chuông khẩn cấp gọi bác sĩ đến cũng không quan tâm Thẩm Kham Dư còn đang mang thai liền đi đến nắm chặt lấy tay cậu, kéo mạnh cậu từ dưới đất lên đi ra khỏi phòng bệnh, lạnh lùng nhìn nói: "Cậu còn vác mặt đến làm cái gì hả?"

Sắc mặt Thẩm Kham Dư hồng hào, thân hình so với lúc trước tròn ra không ít nhưng phản ứng của cậu vẫn có chút chậm, Cố Ngôn Sênh chất vấn một câu như thế, cậu đứng hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn anh, lúng ta lúng túng nói: "A Sênh...em còn chưa có dọn sạch sẽ, em đi dọn trước..."

Cậu xoay người muốn đi vào phòng bệnh, Cố Ngôn Sênh lại dùng sức mà siết lấy tay cậu, kéo cậu trở lại.

Anh cảm thấy cơ thể Thẩm Kham Dư run nhè nhẹ, tay của anh đột nhiên ẩm ướt hình như có cái gì đó chảy ra.

Cố Ngôn Sênh cau mày nhìn chỉ thấy tay Thẩm Kham Dư quấn lung tung toàn là băng gạc, phía dưới băng gạc không biết là vết thương do cái gì gây ra, anh chỉ dùng sức một chút máu không ngừng thấm vào băng gạc, chảy ra ngoài.

Cố Ngôn Sênh kinh ngạc vẫn tức giận nói: "Chuyện gì xảy ra? Cuối cùng là cậu đến đây làm gì, tay bị cái gì vậy?"

Thẩm Kham Dư không hề trả lời cũng không dám nhìn vào mắt Cố Ngôn Sênh, cậu rút tay trở về, không một tiếng động mà gỡ băng gạc dính máu xuống, từ trong túi móc ra một băng gạc mới quấn lên, còn phần băng gạc khác cậu đưa cho Cố Ngôn Sênh cẩn thận liếc nhìn anh nói: "A Sênh...tay anh dơ rồi... dùng cái này lau đỡ đi."

Cố Ngôn Sênh đã sớm dùng giấy lau sạch, anh đẩy cái băng gạc cậu đưa.

Băng gạc rơi trên mặt đất, Thẩm Kham Dư sững sờ một chút nhìn cái tay trống rỗng, có vẻ như là không nhìn thấy rõ đồ vật, sau đó cậu dụi mắt chuyển hướng khó khăn mà cuối người nhặt lên, bỏ vào trong túi.

"Cuối cùng là cậu đến làm gì?" Cố Ngôn Sênh hỏi lại lần nữa.

Thẩm Kham Dư phản ứng rất chậm, vẫn đứng đực ra đó lát sau mới dần dần tỉnh ngộ mà cười rộ lên: "Đúng rồi, A Sênh anh mau ăn cơm đi, còn một phần nè."

Cậu cầm hộp cơm khác, hai tay dâng đến trước mặt Cố Ngôn Sênh.

"Lúc này mà cậu còn có mặt mũi đem cơm cho tôi và A Đồng?" Cố Ngôn Sênh mỉa mai nhìn cậu: "Hay là cậu bỏ thêm cái gì vào trong rồi? Nói cho tôi nghe chút đi, hử?"

"Sen... cháo củ sen với sườn non" Thẩm Kham Dư không có hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Ngôn Sênh, cậu thành thật nói cho anh biết bên trong có gì: "Em có bỏ táo đỏ, bắp, còn có... gạo...và..."

"Cậu đừng có diễn nữa!" Cố Ngôn Sênh không thể nhịn được mà ném hộp giữ nhiệt rơi xuống đất, cháo bên trong đổ ra ngoài bốc hơi nóng. Vốn dĩ đây là một bát cháo nóng hổi thơm ngon giờ lại vương vẩy ra ngoài: "Nhốt người vào thùng gỗ cậu còn dám làm thì còn ai dám ăn đồ cậu nấu. Ai mà biết bên trong cậu bỏ cái gì? Đừng có giả vờ ngây thơ, cậu có bản lĩnh lắm, thuốc quái quỷ gì mà cậu không có cho được?"

"Không có... em không có bỏ vào." Lúc bình thường Thẩm Kham Dư nhanh mồm khéo miệng, vào giờ phút này cậu chỉ biết kinh ngạc mà nhìn Cố Ngôn Sênh.

"Không có bỏ, vậy cậu từ giữ lại mà ăn đi." Cố Ngôn Sênh cười lạnh, không hề che giấu ánh mắt chán ghét: "Mấy cái cậu làm cho dù là không có bỏ thuốc thì cũng chẳng ai thèm ăn, gớm muốn chết."

Anh nói xong thì lướt qua người cậu mà bỏ đi vào phòng bệnh đóng cửa lại, không liếc mắt nhìn cậu một cái.

Nhịp tim của Thẩm Kham Dư hỗn loạn, sau khi Cố Ngôn Sênh đóng cửa cặp mắt cậu tối đi, trong mắt không có tiêu cự cũng không có ánh sáng, lặng yên mà rơi nước mắt.

Nước mắt cậu chảy không ngừng trên mặt, son giá rẻ trên môi bị trôi đi lộ ra một màu xám ngắt cùng sắc mặt trắng bệch.

Cậu vừa mới xuất viện, trên mặt không có chút huyết sắc còn đang mang thai 8 tháng, cân nặng còn chưa tới 120 cân (khoảng 60kg) gầy gò đến mức như que ủi khô, bà dì ở phòng bên cạnh thì thầm nói bộ dạng của cậu trông xúi quẩy cực kì, cậu cũng cảm thấy bộ dạng của mình rất khó coi, không muốn để A Sênh phiền lòng liền mua mấy món mỹ phẩm rẻ tiền bôi lên, còn mặc thêm nhiều quần áo che đi cơ thể xấu xí, thoạt nhìn tròn trịa một chút.

Mà hình như cậu đã chọc anh nổi điên rồi.

Cậu hồi phục tinh thần, nhỏ giọng khịt mũi lung tung lau mặt, vịn lấy bức tường mà từ từ ngồi xuống. Cậu cầm cái hộp lên, hai tay hốt cháo trên đất bỏ vào lại trong hộp giữ ấm, sau đấy lại một cái ghế dài gần đó cầm thìa múc lên ăn.

Nước mắt vẫn giàn dụa trên mặt như mất khống chế mà rơi, cháo cậu ăn không chỉ có bụi cát còn lẫn cả nước mắt mặn chát, nhưng cậu vẫn yên lặng mà ăn, tầm mắt mơ hồ đến mức không thấy gì cậu mới giơ tay lung tung lau một chút.

Điện thoại trong túi run lên, cậu nhìn màn hình cũng không nhìn rõ số mơ hồ nhận cuộc gọi.

"Chào cậu? Có phải cậu ở giường 14 không? Tôi là y tá trưởng, cậu đi đâu mất rồi, giờ còn phải tiêm thuốc mà chạy đi đâu vậy?"

"Không..." Cậu vừa mở miệng, giọng mũi đặc quánh nghe đến dọa người vội vàng khịt khịt mũi: "Không cần đâu ạ, em xuất viện rồi."

"Cái gì mà không cần? Dạ dày cậu xuất huyết đến hôm nay mới dừng, bác sĩ còn nói tim của cậu có dấu hiệu suy kiệt, cậu còn muốn sống không vậy? Mạng đứa nhỏ cũng không cần?" Y tá trưởng tức giận cực kì: "Chưa từng thấy ai như cậu, bệnh hơn nửa tháng hôm nay miễn cưỡng coi như là đi lại được mà dám đi ra ngoài, cậu thật sự là chán sống rồi."

"Em có thể tự mình....mua thuốc để tiêm, về nhà em tự tiêm được."

"Tự tiêm được là giỏi hả? Vậy cậu có thể tự mình cấp cứu không?" Y tá trưởng bực dọc: "Nếu muốn xuất viện thì bảo người nhà của cậu ký tên đi, cậu tự ý rời đi như vậy lỡ có chuyện gì ai chịu trách nhiệm?"

"Em, em có thể tự mình ký không? Bọn họ bận lắm..." Thẩm Kham Dư vừa mới nói xong cửa phòng bên cạnh liền bị đẩy ra, cậu tưởng là Cố Ngôn Sênh nên sợ hú hồn. Điện thoại rơi xuống đất bể nát màn hình.

Bước ra là bác sĩ cùng với y tá, không phải Cố Ngôn Sênh. Bọn họ nhìn điện thoại trên đất nhỏ giọng trêu đùa: "Thời nào rồi mà còn có người dùng điện thoại kiểu cũ như thế này."

"Loại này hình như... cũ xì lắm rồi, trên internet mười mấy đồng một cái."

"Ha ha ha đúng đấy."

Thẩm Kham Dư ngồi đấy mà kinh ngạc nghĩ thì ra điện thoại này có mười mấy đồng là có thể mua được rồi, vậy mà cậu bỏ ra tận mấy trăm đồng, người bán còn nói đây là gái rẻ nhất.

Haìzz cậu lại lãng phí tiền, nếu như A Sênh biết được hẵn sẽ rất tức giận.

Cậu dọn dẹp mảnh vỡ điện thoại sau đó nghĩ A Sênh và A Đồng vẫn chưa có ăn gì liền bám theo vách tường mà ra quán cơm nhỏ ở ngoài bệnh viện mua cho mỗi người một phần cơm và nước.

Cậu ngồi trong tiệm cơm ấm áp, dù đã mặc nhiều quần áo như vậy rồi mà cậu vẫn thấy lạnh, còn rất buồn ngủ. Cậu chỉ cố gắng dùng sức bấu lấy vết thương trên tay đến chảy máu, ép bản thân phải thanh tỉnh.

Vết thương vô tình cắt phải khi đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cậu sợ sẽ làm bẩn đồ ăn mà sầu não không thôi, sau đó cậu chợt thấy điều này cũng hẵn là xấu --- đau đớn làm cậu tỉnh táo không ít, nên sau khi cầm máu và dùng băng gạc quấn vào, cậu tiếp tục nấu cơm.

Cái phương pháp này thật hữu dụng. Sau này khi cậu không tỉnh táo nối, chỉ cần trên người có vết thương cậu sẽ thanh tỉnh không ít, cũng sẽ không làm lỡ chuyện tốt.

Bởi vì dùng hộp nhựa đựng cơm không an toàn cho sức khỏe, Thẩm Kham Dư dùng hộp cơm cậu mang theo mà sớt qua. Sợ Cố Ngôn Sênh hiểu lầm, cậu hỏi mượn chủ quán cơm một cây bút và dán một tờ giấy lên: 【 A Sênh, cái này không phải do em nấu, cũng không có bỏ cái gì bậy bạ, anh mau ăn đi. 】

Viết xong, cậu dán lên hộp cơm, sợ bản thân đem đến sẽ lại đụng mặt Cố Ngôn Sênh và Tô Đồng làm bọn họ khó chịu không vui, cậu đưa một ít tiền cho ông chủ quán cơm nhờ ông đưa đến cửa phòng bệnh của Tô Đồng.

Cậu căn dặn ông chủ rất nhiều: "Ông đặt lên ghế là được rồi, không cần đi vào trong, đừng làm phiền đến bọn họ."

Ông chủ gật đầu liên tục.

Thấy ông chủ đã đi vào cửa bệnh viện, cậu liền quay người rời đi.

Nhưng mới đi được một đoạn đường ngắn, đứa nhỏ trong bụng quấy động, làm cho dạ dày vừa mới tốt lên một chút của cậu đau đớn. Cậu hoa mắt lảo đảo đi đến luống hoa bên cạnh mà ói cả cháo lẫn máu ra ngoài.

Ói xong dạ dày cậu vẫn còn đau, đường huyết của cậu quá thấp làm cậu không thể đứng thẳng được, bên cạnh lại không có cái gì để bám vào. Cậu đưa cái tay gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương quơ qua quơ lại mấy lần cuối cùng vô lực mà té quỵ xuống đất.

"A----" bụng cậu đau đớn cùng cực, cậu đau đến mức cắn nát môi, lại đè nén tiếng mà than nhẹ.

Đau quá.

Bên dưới chảy ra một chất dịch lỏng ấm ấm, cậu cố gắng nhìn điện thoại muốn gọi cho Cố Ngôn Sênh.

Đây là lần đầu tiên cậu sinh con, cậu chẳng biết gì cả. Chỉ biết trước tiên phải tìm một bệnh viện giá rẻ một chút, sau đó khai báo chờ sinh, những thứ khác cậu chẳng rành, cậu hi vọng A Sênh có thể giúp cậu một chút.

Dù cho là tiện thể giúp một chút cũng được.

Thế nhưng điện thoại gọi đi mãi không có ai nhận.

Cậu gọi một lần rồi hai lần, ba lần vẫn không có ai trả lời. Sau khi điện thoại bị tắt, cậu gọi lại thì phát hiện điện thoại bên kia đã tắt nguồn.

Cậu lau chất lỏng trên mắt, không biết là mồ hôi hay nước mắt, bấm một dãy số vào điện thoại đã gọi vào trước đó mấy ngày.

Nghe có người trả lời, cậu dùng hết sức gấp gáp mà nói: "Xin chào... mấy ngày trước tôi có gọi qua.... Tôi có thể sắp sinh rồi... bây giờ...phải làm sao?"

"Tôi tự đi...anh ấy đang bận."

"Vâng, cám ơn rất nhiều."