Từ ngày gặp được Cố Vũ Điềm, sức khỏe Thẩm Kham Dư hồi phục so với lúc trước nhanh hơn một chút. Vết thương ở tay trái cũng không còn nghiêm trọng nữa.
Ngày cậu xuất viện cái thai đã tròn ba tháng. Lần đầu kiểm tra thai nhi ngoại trừ có hơi nhỏ thì không có vấn đề gì khác.
Tuy nhiên tình rạng của Thẩm Kham Dư không quá tốt, chứng suy tim không khá hơn là bao, dạ dày mắc chứng viêm nhẹ, cơ eo cũng tổn thương nghiêm trọng. Thời gian sau này cái thai phát triển sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể cậu. Có thể cậu sẽ không chịu được đến khi cái thai đủ tháng, khả năng sẽ sinh non hoặc nếu cần thiết thì phải mổ.
“Cậu ấy là sản phu à? Đã từng sinh con rồi?” Bác sĩ khoa sản đẩy cái kính lên nhìn kết quả kiểm tra của Thẩm Kham Dư, vẻ mặt không thoải mái cho lắm.
“Đúng vậy.” Cố Ngôn Sênh đáp.
“Sinh con xong cậu ấy không có ở cữ cho đàng hoàng, dinh dưỡng thường xuyên không đầy đủ, vách tử cung khá mỏng.” Bác sĩ nói tiếp: “Như vậy thì rất dễ sẩy thai cũng rất hay bị đau bụng. Giai đoạn cuối thai nhi cử động nhiều, thai động sẽ làm cho cậu ấy càng khó chịu hơn.”
Bác sĩ trầm ngâm một lúc chậm rãi nói: “Tôi kiến nghị tốt nhất là nên bỏ cái thai đi.”
Bỏ cái thai, nói nghe thì dễ lắm.
Không có đứa bé này Thẩm Kham Dư chắc chắn sẽ không sống nổi. Cậu nôn nghén rất nặng nhưng vẫn vì đứa con mà cố gắng ăn uống. Bởi vì mang thai cấm dùng một số loại thuốc, cậu yên lặng mà nhẫn nhịn khi cơ thể không khỏe, không quậy phá, không náo loạn.
Cố Ngôn Sênh trở về phòng bệnh trông thấy Thẩm Kham Dư đang vui vẻ thu dọn đồ đạc. Anh đến thăm dò chuyện đứa nhỏ, vừa mới mở miệng nhắc đến con, đôi mắt u ám của cậu liền sáng rực lên cưới híp cả mắt nói: A Sênh hôm nay Hồ Lô Nhỏ lớn thêm một chút nè.
Hồ Lô Nhỏ là Đường Tu đặt cho, Thẩm Kham Dư cực kỳ yêu thích biệt danh này, cả ngày gọi Hồ Lô Nhỏ không ngừng.
Cậu cầm quyển lịch mà cô y tá đưa cho, trên đó còn khoanh vòng tròn vào ngày dự sinh, còn nói Hồ Lô Nhỏ sẽ sinh ra vào mùa thu sang năm. Rất có thể là sinh vào ngày Thất Tịnh, là một ngày lãng mạn biết bao nhiêu.
Cố Ngôn Sênh thấy hơi kỳ lạ vì Thẩm Kham Dư không có khái niệm gì đối với mấy ngày lễ như thế này. Ngoại trừ ngày cả nhà đoàn viên, Tết Xuân hoặc Trung Thu, trong thế giới của cậu chỉ còn ngày sinh nhật của anh và Cố Vũ Điềm là quan trọng nhất. Hằng năm trước mấy tháng đều nhắc không ngừng: “Sinh nhật của hai cha con sắp đến rồi nha” còn hỏi bọn họ thích cái gì.
Cố Ngôn Sênh nửa đùa nửa thật hỏi cậu: “Em cũng biết Thất Tịch rất lãng mạn à?”
Thẩm Kham Dư dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng lên như một đứa trẻ khoe khoang một kiến thức mình mới vừa học được: “Em biết! Thất Tịch là sinh nhật của anh hai. Mọi năm ba mẹ đều sẽ cho anh ấy quà, còn có nhiều bạn bè đến thăm anh ấy lắm…À còn có bạn gái của ảnh nữa, em gọi chị ấy là chị dâu, năm nào chị ấy cũng chuẩn bị một sự bất ngờ lãng mạn cho ảnh luôn.”
Những lúc thế này đầu óc cậu thoải mái hơn nhiều, cậu đếm từng ngón tay nói với Cố Ngôn Sênh từng việc mà bạn gái anh hai làm cho anh hai vui vẻ thế nào.
Nói được nửa chừng cậu chợt thấy Cố Ngôn Sênh hình như không nói gì cả liền ngưng miệng, gãi đầu rụt rè nhìn Cố Ngôn Sênh: “Xin lỗi A Sênh, em ồn áo quá..phải không..”
Cố Ngôn Sênh lắc đầu: “Đâu có, anh đang nghe em nói mà.”
“Em… em không có ý gì đâu” Thẩm Kham Dư gấp gáp giải thích, sắc mặt tái đi: “Em chỉ cảm thấy …Thất Tịnh là một ngày rất tốt, sinh con vào ngày đó… sẽ rất hạnh phúc.”
Cậu không tốt, sau này cũng không có cơ hội nuôi Hồ Lô Nhỏ lớn lên. Chỉ có thể mong con mình sẽ giống như anh hai, được sinh vào một ngày tốt, thế thì con cậu sẽ có một đời hạnh phúc mỹ mãn.
Có vài lần cậu muốn hỏi Cố Ngôn Sênh, sau khi sinh Hồ Lô Nhỏ xong có thể cho cậu ôm anh một cái trước khi rời đi không. Thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, cậu cũng chả có gan dám hỏi.
A Sênh đối với cậu như vậy đã quá tốt rồi, anh đã ôm cậu rất nhiều, cậu không thể tiếp tục tham lam nữa.
Cố Ngôn Sênh do dự, thăm dò cậu: “Thực tình thì đứa nhỏ này khả năng ngày dự sinh không chính xác…Bác sĩ nói vách tử cung của em quá mỏng, có thể sẽ sinh non hoặc sẽ phải mổ sớm.”
Thẩm Kham Dư lập tức nói: “Vậy thì không cần sinh mổ, sinh mổ đắt lắm….Em sẽ sinh được con mà, em sẽ cố gắng.”
Cố Ngôn Sênh nhìn cậu tha thiết lấy lòng như một chú chó hoang được người ta nhặt về, xoang mũi có chút chua chua, anh xoa xoa gáy cậu thấp giọng than thở: “Anh sợ em không chịu được…rất cực cho em.”
Cũng lâu rồi anh chưa bao giờ thấy cậu tràn ngập hy vọng về sau này như vậy, nên không dám tưởng tượng ra hậu quả khi anh nói cho cậu biết chuyện bác sĩ để nghị bỏ cái thai.
“A Sênh ngốc quá!” Thẩm Kham Dư cười “Em đã có kinh nghiệm rồi mà, làm sao mà cực được. So với trước kia còn thoải mái hơn nhiều!”
Nói đến trước kia, Cố Ngôn Sênh càng khó chịu: “Trước kia anh không tốt, không có chăm sóc cho em.”
“Sao cơ?” Thẩm Kham Dư không hiểu gì mà nhìn anh, tay còn đang thu dọn đồ đạc “Sao lại muốn chăm sóc em? Không cần đâu, lần này cũng không cần đâu, em có kinh nghiệm hơn trước nhiều rồi, không sao hết!”
“Anh sẽ chăm sóc cho em!” âm thanh Cố Ngôn Sênh rất nhẹ, giọng điệu cũng rất kiên quyết. Anh thấy Thẩm Kham Dư đem cái túi chân không có vỏ quýt kia cất vào balo của mình, cau mày cản cậu: “Em giữ cái này làm gì?”
Tay Thẩm Kham Dư run rẩy muốn lấy lại cái túi trong tay Cố Ngôn Sênh, nhưng sức lực không bằng anh.
Cậu có chút nóng nảy, nhẹ giọng cầu xin Cố Ngôn Sênh: “A Sênh anh trả lại cho em đi, em muốn…”
“Đừng kéo mạnh nữa.” Cố Ngôn Sênh nhíu mày: “Anh trả lại cho em, nhưng mà em nói cho anh biết đi, em giữ nó lại làm gì?”
“Cái này… là quýt, …anh lột cho em…” Thẩm Kham Dư không dám kéo nữa, sợ kéo mạnh sẽ hư cái túi, cuối đầu lẩm bẩm nói: “Em muốn…”
Cố Ngôn Sênh nhìn viền mắt cậu có chút đỏ lên mới ý thức giọng anh ban nãy có hơi hung dữ với cậu. Anh muốn nói xin lỗi nhưng lại dọa đến cậu.
“Em muốn cái này…cái này là anh cho em…”
A Sênh lột vỏ măng cụt cho cậu, cậu đã bỏ vào túi chân không để bảo quản nhưng tại sao vỏ vẫn từ từ mà hư mất.
Có lẽ cậu thật sự…chẳng giữ được cái gì, lòng tham của cậu lại càng ngày càng không thấy đáy.
Nhưng cậu vẫn rất muốn cái vỏ quýt này. Bởi vì sau này rời đi rồi, xác măng cụt cũng đã hỏng, cậu thật sự chẳng còn đồ vật nào liên quan đến Cố Ngôn Sênh, cậu càng nghĩ càng không biết phải làm sao.
Thẩm Kham Dư cúi đầu dụi mắt, bạo gan tiếp tục cầu xin Cố Ngôn Sênh: “A Sênh… có thể cho em không? Sau này em không đòi cái gì nữa đâu…cái này anh cho em đi…”
Cố Ngôn Sênh cố mấy cũng không nghe được âm thanh nhỏ xíu như tiếng mèo kêu của cậu. Tuy rằng cậu không có ý làm nũng, cũng ngốc đến mức không biết làm nũng, nhưng mà so với Cố Vũ Điềm thì lực sát thương mạnh hơn nhiều.
“Được cho em, cho em.” Anh không thể làm gì khác hơn là buông súng đầu hàng.
“Cám ơn A Sênh!” Thẩm Kham Dư mừng rỡ nhận lấy cái túi còn cười toe toét với Cố Ngôn Sênh. Cậu vuốt vuốt chỉnh chỉnh cái túi, cẩn thận bỏ vào trong balo của mình.
Cố Ngôn Sênh nhìn thấy cậu giống như tìm lại được bảo bối mà thở dài.
Trước đây là do anh không thể chịu được cảnh mỗi ngày phải tranh sủng với cái túi chân không đó mới đâm nó một lỗ, làm cho vỏ măng cụt bị hư.
Không ngờ rằng sau vỏ măng cụt giờ phải đi tranh sủng với vỏ quýt.
Trong khi anh còn đang buồn bực, bên kia âm thanh của Thẩm Kham Dư có chút hoảng loạn “Rõ ràng ở đây mà sao lại không thấy.”
“Hừm, là cái này phải không?” Cố Ngôn Sênh tằng hắng kéo ống tay áo mình, lộ ra một cái đồng hồ đã được thay kính rồi. Nhìn mới tinh, mặt đồng hồ màu xanh ngọc, bên trong còn phản chiếu hàng vạn vì sao.
Thẩm Kham Dư mở to hai mắt không tin nổi mà nhìn cái đồng hồ, sau đó nhìn Cố Ngôn Sênh tim đập như nhịp trống, miệng hé nửa ngày mới phát ra âm thanh: “Cái này…cái này…sao anh lại..”
Vẻ mặt Cố Ngôn Sênh đương nhiên nói: “Quà sinh nhật em tặng anh mà? Anh…”
“Không được… không thể được!” Thẩm Kham Dư lo lắng che miệng Cố Ngôn Sênh, cái trán cậu đổ mồ hôi “Cái này không may mắn… Không thể làm quà sinh nhật, A Sênh anh mau tháo nó ra đi… tháo ra đi…”
Nhìn động tác che miệng anh của cậu, anh cảm thấy rất thú vị. Cậu còn lắp ba lắp bắp cố gắng giải thích trông rất đáng yêu, liền thuận thế giữ cậu lại, kéo cả người vào ngực mình, sờ sờ tóc cậu: “Có cái gì mà không may mắn, anh thích là được rồi.”
“Không tốt đâu,…” Thẩm Kham Dư cúi đầu nhìn cái đồng hồ lầm bầm nói nhỏ. Cậu nhìn thấy mặt đồng hồ là ngân hà bao la lại trông như một cái hố sâu không thấy đáy, làm cho cậu bất lực khủng hoảng lên.
Cái đồng hồ không phải là vấn đề, vấn đề nằm ờ chỗ cậu là tai tinh. Đồ cậu cho người khác đều mang lại xui xẻo. Những nỗ lực của cậu đều mang đến thống khổ cho người nhận nó.
“Thẻ ngân hàng kia… dễ thương lắm.” Cố Ngôn Sênh nhớ cái hình ảnh rất ba trấm trên thẻ ngân hàng có chút không nhịn cười được: “Tiền anh không lấy, thẻ thì anh nhận—- còn nữa, em có thể giải thích một chút về bức họa này không?”
Cố Ngôn Sênh mở tờ giấy ra, bên trên là nét bút ngốc nghếch của cậu: Một nam nhân nắm tay một cô bé, bên phải góc trên cùng còn có một cái chấm màu đen.”
“Đây là anh với Điềm Điềm?”
Thẩm Kham Dư sắc mặt nhợt nhạt khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em vẽ cho con gái một cái váy… Bây giờ con còn nhỏ quá, không mặc được. Chờ con lớn lến rồi thì…”
Điềm Điềm lớn rồi sẽ mặc vào những chiếc váy xinh, nhất định sẽ trở thành cô công chúa đáng yêu và đẹp nhất. Lúc ấy con bé sẽ trở thành hòn ngọc quý trên tay A Sênh, còn có Hồ Lô Nhỏ đi theo sau bé mà bi bô gọi chị ơi, sẽ có nhiều bạn bè đến bên cạnh, cùng chơi với bé.
Cậu rất muốn nhìn thấy cảnh này, nhưng cậu biết cậu không có cơ hội cho nên mới vẽ ra.
Tiếc là cậu vẽ không đẹp, vẽ chả ra cái dạng gì. Nếu như Điềm Điềm biết cậu vẽ bé xấu như thế, không chừng bé sẽ giận mất.
Cố Ngôn Sênh không biết cậu lấy đâu ra cái lý thuyết bé gái hai ba tuổi không thể mặc váy. Nhưng mà anh cũng không có ý kiến, cậu nói sao thì là vậy liền cười nói: “Ừm, vậy lúc đó em chọn cho nó đi, em thích váy nào thì cho con mặc váy đó.”
Dừng một chút anh liền chỉ vào góc trên bên phải: “Còn cái này là?”
“Dạ, là vết bẩn, là bẩn thôi.” Thẩm Kham Dư vội nói, âm cuối run rẩy dữ dội: “Em muốn lau… vết bẩn, em quên xóa…. Em có vẽ lại một bức, nhưng làm mất rồi.”
“Em cũng biết bức này phải nên vẽ lại à? Em vẽ có đủ đâu mà.” Cố Ngôn Sênh thở dài: “Bây giờ vẽ lại đi, anh có bút này.”
“Dạ~” Cố Ngôn Sênh không hỏi thêm về cái chấm đen đó nữa, Thẩm Kham Dư thở phào nhận lấy cây bút từ chổ Cố Ngôn Sênh. Cậu như bé ngoan ngồi làm bài tập, nằm úp sấp vẽ bên cạnh chỗ trống Cố Ngôn Sênh thêm một bé trai, chăm chút hơn cho cái váy của bé gái. Cuối cùng cậu xoay bút lấy cục tẩy xóa đi vết chấm đen kia.
Cố Ngôn Sênh nhìn thấy kiệt tác của cậu suýt chút muốn ngất luôn: “Đây là gì…em đó hả?”
Ban nãy anh nói cậu vẽ không đủ trong đầu anh đều nghĩ là thiếu mất Thẩm Kham Dư, không hề nhớ đến đứa con trong bụng cậu. Giờ thì hay rồi, Thẩm Kham Dư đã vẽ đứa nhỏ lên.
“Em?” Thẩm Kham Dư nhìn Cố Ngôn Sênh mắt mờ mịt nhìn anh: “Em thì… không cần…”
Một nhà ba người là tốt đẹp nhất, A Sênh muốn con trai, Điềm Điềm muốn em trai. Như vậy là hoàn chỉnh rồi, vẽ thêm cậu ư? Thật dư thừa!
Cậu… không xứng.
Cho dù là một cái chấm ở chỗ ngôi sao, cậu cũng không xứng.
Cậu từng nghĩ tới nếu sau khi cậu chết đi, rồi đem hỏa táng, A Sênh có thể đem tro cốt của cậu rắc ở sau nhà không. Như vậy cậu sẽ còn được thấy bọn họ và cũng không làm phiền đến anh. Nhưng mà cậu quá dơ bẩn, lỡ đâu bọn họ nghĩ sau nhà còn có tro của cậu, chắc sẽ cảm thấy buồn nôn mất.
Cậu đã từng nói cậu sẽ tìm một góc mà lén lút chết đi, vậy nên cậu không thể nuốt lời.
“Cái mà không cần?” Cố Ngôn Sênh bất lực, nắm chặt lấy tay cậu: “Lại đây, anh cầm tay em vẽ.”
Anh vừa cầm lấy tay cậu, mới đưa lên giấy chuẩn bị vẽ liền cảm thấy trên mu bàn tay có cái gì làm ươn ướt.
Cố Ngôn Sênh giật mình, quay đầu rút giấy ra, Thẩm Kham Dư giơ cái tay trái không linh hoạt của cậu mà dụi con mắt mình, thân thể căng cứng không dám động đậy.
“Đừng dụi, đừng động tay trái.” Cố Ngôn Sênh vội vã kéo tay cậu xuống che cở, ôm lấy cơ thể gầy trơ xương của cậu vào lồng ngực: “Không sao, khóc cũng không sao, đừng sợ.”
“A Sênh anh đừng đối xử tốt với em như thế, em không xứng..” Thẩm Kham Dư không chịu khóc, cố gắng hít hít cái mũi để cho giọng của mình không quá nghẹn ngào, sau đó nghiêm túc mà cầu xin Cố Ngôn Sênh: “Anh biết em là hạng người gì…anh như vậy em sẽ … được voi đòi tiên, sẽ giống như trước… sẽ làm nhiều chuyện xấu…Anh cứ trước là được rồi mà….”
“Em chẳng có được voi đòi tiên gì cả.” Cố Ngôn Sênh dịu dáng nói: “Em rất là ngoan.”
“Em…” Thẩm Kham Dư lo lắng nắm lấy ông tay áo Cố Ngôn Sênh, y như là nghiêm túc nói với anh cậu chính là được voi đòi tiên như vậy đó.
Cố Ngôn Sênh biết giờ anh có nói cũng chả có tác dụng gì, đơn giản cúi người hôn lên cánh môi tái nhợt đang hé ra.
Cảm thấy cậu muốn giãy đụa, Cố Ngôn Sênh giữ lại eo cậu, ôn nhu lại cố chấp làm cho nụ hôn này càng thêm sâu. Dùng đầu lưỡi tham lam xâm nhập hết lần này đến lần khác.
Thẩm Kham Dư chưa từng được hôn như vậy, cả người không thể động đậy. Hai má cậu nóng lên, tim đập như tấm, cả người xụi lơ giống như đang ở trên mây, cảm giác chìm chìm nổi nổi không trọng lực.
Biết là hôn quá lâu cậu sẽ không thở nổi, Cố Ngôn Sênh buông môi cậu ra, hôn lên nước mắt lấm lem lên mặt cậu, còn có cả giọt lệ trên mi. Chờ đến khi hô hấp cậu đều đặn, anh lại lần nữa ngậm lấy cánh môi ướt át. Đến lúc cậu yếu ớt đáp lại, anh sẽ quấn lấy cậu mà triền miên.
Cứ như vậy mấy lần liền Thẩm Kham Dư không thể chống đỡ nỗi, Cố Ngôn Sênh ôm cậu cũng không ngồi vững được thuận theo mềm nhũn người mà ngã ra giường, thở dốc cực kỳ lợi hại, cái âm thanh kỳ lạ kia làm cậu muốn bịt lại miệng mình.
“Đại Thiếu gia, người đã khỏe hơn chưa, tôi tan tầm nửa tiếng—–” Đường Tu thong thả đẩy cửa vào, nhìn thấy hình ảnh trước mắt mà như thấy quỷ vội lùi ra sau, còn lập tức che đi đôi mắt của Đường Trăn.
Đường Trăn: “…Anh làm gì vậy?”
Đường Tu nhíu mày: “Có tên biến thái đang ăn cá.”
Đường Trăn lườm một cái: “…Em nhìn thấy rồi. Người ta hôn vợ của mình, sao có thể gọi là biến thái.”
Sao mà không biến thái, làm cho con cá đáng yêu thuận khiết như vậy thở hồng hộc kìa.
Đường Tu cố chấp: “Con nít không được nhìn.”
“Anh lớn hơn em có 10 phút thôi đấy ạ.”
“Một giây thôi cũng là lớn, em còn cãi? Nếu không phục thì hỏi ba sao lúc đấy lại đẻ em ra sau đi.”
“…”