Không Nói Nổi

Chương 33




Sau khi Đường Tu xử lý xong đống lộn xộn y quay về phòng bệnh của Thẩm Kham Dư, nhìn thấy Cố Ngôn Sênh ngồi ở ghế tựa trên hành lang mà ngẩn người.

Y đi đến vỗ vỗ bả vai anh, Cố Ngôn Sênh ngẩng đầu lên nhìn y miễn cưỡng cười.

Đường Tu ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Cá Con thế nào rồi?”

Cố Ngôn Sênh khản giọng: “Không sao rồi, đang ngủ.”

Đường Tu chần chừ một lúc: “Thế, bé cá nhỏ?”

“…Cũng không có chuyện gì.”

Đường Tu thở phào, có chút mệt mỏi tựa vào ghế nhắm mắt lại: “Bé cá nhỏ đúng là phúc lớn mạng lớn giống y chang Hồ Lô Kim Cang (trong phim hoạt hình 7 anh em Hồ Lô biến). Vậy sau này gọi là bé Hồ lô đi.”

Cố Ngôn Sênh ấn ấn mi tâm, trầm trầm giọng: “Tôi lại hy vọng đứa nhỏ đừng có mạng lớn như vậy, mất thì mất đi.”

Đường Tu mở mắt đạp anh một cái: “Ê ê giờ mày đang nói cái gì đó hả? Đứa nào nói dù là con ai cũng sẽ nuôi lớn?”

Cố Ngôn Sênh bị đau mà rên một tiếng, cúi người xoa nhẹ chỗ bị đạp lẩm bẩm: “Nhưng mà em ấy trông rất đau đớn.”

Đường Tu ngây ra nhìn thấy viền mắt Cố Ngôn Sênh ửng hồng liền hối hận vì đã đạp anh.

“Cậu đạp tôi cũng không có đau lắm đâu, chỉ nhói chút thôi, là do tôi không nhịn được thích la một cái.” Cố Ngôn Sênh cúi đầu nhìn vết máu của Thẩm Kham Dư dính trên quần mình: “Em ấy xưa nay có đau cũng không nói, chưa từng kêu một tiếng. Dù cho tôi có ngồi bên cạnh cũng không biết em ấy đang đau.”

Cậu một tiếng cũng không thốt ra, đợt đến khi anh phát hiện đầu cậu đã đầy mồ hôi, đôi môi đã cắn nát, vỏ chăn bị nhàu nát. Cậu cũng chỉ giơ tay lên lau nhẹ rồi ngẩng mặt khúc khích cười với anh: “A Sênh em hơi nóng.”

Rõ ràng cậu thấy lạnh cực kỳ.

Đầu mùa đông anh bảo y tá kê thêm một chiếc giường. Trên giường người kia đắp tận hai cái chăn, cả người cậu co ro thành một cục, tay chân lạnh lẽo thỉnh thoảng còn phát run không chịu để Cố Ngôn Sênh chạm vào. Thừa lúc bên cạnh không có ai, cậu lén ra ngoài mua một cái túi chườm nóng về làm ấm tay và bụng.

Rõ là sợ lạnh đến mức không thể bỏ túi chườm nhưng khi thấy Cố Ngôn Sênh xoa tay sưởi ấm, cậu vẫn sẽ đem túi chườm ra đưa cho anh, còn lấy lòng nói A Sênh anh ôm nó đi, rất ấm, lúc bình thường em đều có bọc một lớp nilong nên không có bẩn đâu.

Cậu luôn đối xử rất tốt với anh không quan ngại điều gì, nhưng lại không muốn ỷ vào anh một chút nào.

“Đúng rồi.” âm thanh Cố Ngôn Sênh khàn khàn ủ rũ: “Cậu có nói với em ấy chuyện em ấy mang thai không?”

Đường Tu đáp: “Dĩ nhiên không có, không phải là cậu không cho tôi nói à? Hơn nữa trạng thái tinh thần em ấy không ổn định, tôi cũng sợ đứa nhỏ sẽ tạo áp lực cho em ấy. Nhưng mà tôi bảo y tá đưa em ấy đến khoa sản, có thể em ấy nghe được rồi.”

“Không đúng!” Cố Ngôn Sênh nghiêm mặt lắc đầu.

Đường Tu không rõ: “Không đúng cái gì?”

“Khi cậu nói đưa em ấy vào khoa sản, em ấy đã biết rồi. Lúc đó em ấy luôn cầm lấy ống tay áo tôi cứ muốn nói gì đó, nhưng do đau quá không nói ra được. Tôi tâm lý cũng hoảng loạn không hiểu được khẩu hình của em ấy. Bây giờ nhớ ra hình như là em ấy đang kêu đứa nhỏ.”

Não Đường Tu trống rỗng có chút hoài nghi: “Không thể nào, không có ai nói với em ấy cả. Cả những y tá chăm sóc em ấy tôi đều căn dặn rất kĩ không được tiết lộ rồi.”

“Vậy… có phải em ấy nghe được chúng ta nói chuyện không.” Cố Ngôn Sênh chậm rãi nói: “Trước đó chúng ta… có từng nói về đứa nhỏ một lần rồi.”

“…Mẹ nó” Đường Tu cảm giác như sét đánh ngang tai: “Chính tôi nói cho cậu nghe em ấy mang thai, cậu còn nói đứa nhỏ không phải của cậu, là của Khương Mặc?”

Cố Ngôn Sênh gật gật đầu vùi mặt vào hai tay có chút khổ sở nói: “Ban nãy em ấy một mình vào phòng phẫu thuật vẫn luôn kéo ống tay áo tôi không buông nói đứa nhỏ là của tôi, cầu xin tôi cứu đứa nhỏ. Khả năng đứa nhỏ này thật sự là con tôi, có thể đúng như cậu nói tôi say rượu đã làm chuyện không nên làm… Nếu thật sự như thế, em ấy nghe tôi nói như vậy, chắc là đau khổ muốn chết.”

Đường Tu nghe giọng Cố Ngôn Sênh giống như sắp khóc vội vã ôm lấy vai anh an ủi: “Được rồi được rồi, không khóc. Bây giờ bé cá nhỏ và Cá Con đều ổn rồi. Quá khứ đã qua, cậu chỉ cần xin lỗi em ấy thật tốt, nghe không?”

“Tôi không có khóc.” Cố Ngôn Sênh phủ nhận, viền mắt đỏ ngầu.

“ Ừ ừ ừ, cậu không khóc, cậu không khóc. Cậu là bảo bối nhỏ kiên cường nhất. Lại đây cho cậu một món quà.” Đường Tu híp mắt cười kéo tay Cố Ngôn Sênh đem một cái túi nhỏ cùng một cái USB đặt trong tay anh: “Trong này có cái bình thủy tinh đã đập vào người Cá Con, bên trên có dính máu …và vân tay của con chó điên kia. USB có cảnh quay trên hành lang bà ta đánh như thế nào, cực kì sắc nét. Cầm hai cái này cậu có thể cho bà ta bóc mấy cuốn lịch.”

Cố Ngôn Sênh ngạc nhiên nắm đồ vật trong tay.

“À còn cái này nữa.” Đường Tu cầm cái túi lớn hơn bên trong đầy ắp mấy trái dâu đã được rửa sạch sẽ còn vương chút nước: “Cá Con muốn đem cái này đến thăm ba em ấy, bọn họ không cần thì chúng ta lấy, đúng không?”

Cố Ngôn Sênh nhận lấy quả dâu, thành thật nói: “Cám ơn.”

“Cám ơn ai?”

“Cám ơn cậu.”

Đường Tu nhíu mày: “Tôi là ai?”

Cố Ngôn Sênh ngơ ra bất đắc dĩ nói: “Cám ơn anh trai.”

“Giỏi lắm.” Đường Tu hài lòng cực kì mà vỗ vỗ đầu A Sênh: “Vậy cậu cứ từ từ ăn ha. Chờ Cá Con tỉnh rồi thì cho cậu ấy ăn một chút, tôi còn có việc đi trước đây.”

“Cậu không ăn à?” Cố Ngôn Sênh kéo tay y: “Không phải cậu thích dâu lắm sao?”

Đường Tu lườm một cái: “Tôi không ăn đồ cho chó, cám ơn nha.”

Ngược lại thì y cũng muốn ăn lắm chứ bộ, nhưng nếu dạ dày anh không đau.

Thẩm Kham Dư là một người có trí nhớ rất tốt. Có một số việc cậu rất muốn quên giống như việc tuổi thơ không ngừng bị nhục mạ, đánh mắng, sau này thì bị xa cách, lạnh nhạt.

Cậu cưỡng ép bắt chính mình phải quên đi nhưng nửa đêm canh ba sẽ từ trong ác mộng mà tỉnh lại, cả người run lẩy bẩy ướt đẫm mồ hôi.

Thực tình thì cậu không thể quên được cho nên cậu luôn khát khao hơi ấm, hy vọng qua những cố gắng có thể lưu lại chút ấm áp thuộc về riêng mình. Như vậy cậu sẽ không còn đau khổ nữa, có thể ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng những gì cậu nỗ lực lại làm thương tổn quá nhiều người, vì vậy khi quay đầu lại chẳng có thứ gì lưu lại cho cậu cả. A Sênh và đứa con thứ hai này là ông trời ngủ gật nên mới bố thí cho cậu, có thể sau này cũng sẽ lấy lại thôi.

Cậu mơ thấy một bé con mũm mĩm trắng nõn ngồi trên một cái thảm lông sang trọng, tay ôm một bình sữa màu xanh lam ừng ực uống, quay đầu nhìn cậu. Đứa nhỏ ném bình sữa đi, hé cái miệng chúm chím cười với cậu, bi bô mà gọi ba ba. Đôi chân nhỏ và cánh tay ngăn ngắn bò đến phía cậu.

Viền mắt cậu nóng lên, quả tim đau đớn ngồi xuống run rẩy ôm lấy con. Tay cậu xoa nhẹ sau gáy, hôn một cái lên tóc tơ của con.

Bé con cười càng lúc càng vui vẻ, đôi mắt to tròn híp lại, trong lòng ngực cậu cậu hưng phấn vung tay vung chân còn thơm thơm cậu một cái toàn là mùi sữa.

Thẩm Kham Dư áp mặt vào khuôn mặt bé con mềm mại, nước mắt rơi thành dòng.

Lúc trước mang thai Điềm Điềm cậu đã rất nhiều lần tưởng tượng ra hình ảnh này, nhưng trước giờ đều chưa từng làm qua. Cậu chả tốt đẹp gì nên con gái chưa từng yêu thích cậu, kể cả khi cậu rời đi.

Cậu gọi con gái là bảo bối, con gái không thèm để ý đến cậu.

Cậu muốn ôm hôn nhẹ con một cái, con gái liền né tránh cậu.

Cậu nói Bảo bối ba yêu con, con gái nói chỉ cần cha yêu thôi.

Cậu chưa từng làm ba mà lần thứ nhất thất bại như thế, cậu không dám mơ có cơ hội lần hai.

Cậu nhẹ nhàng hôn lồng ngực bé con, trái tim đau đớn, đôi mắt đầy nước thương tiếc cùng xót xa.

Xin lỗi, ba không có bảo vệ tốt cho con.

Ba không có bản lĩnh gì, sống nhiều năm như vậy rồi vẫn không học được cái gì tốt. Con đến với ba, ba cũng chẳng chăm sóc tốt cho con.

Con nên đi đến một nơi nào khác tốt hơn đi, nơi này không dành cho con đâu.

Cậu thả con trên thảm trải sàn, bé con nức nở bắt lấy ống tay áo cậu. Đôi mắt to tròn của bé nháy mắt nổi lên từng cơn sóng trào ra.

Cậu ôn nhu cười, gỡ cánh tay yếu ớt của bé con buông xuống.

Bé con trơ mắt nhìn cậu đứng dậy bỏ đi, mặt mày nhăn lại ngẩng đầu bật khóc trong cảnh tối tăm.

Trong lòng đau đớn Thẩm Kham Dư ho sặc một cái từ trong mộng tỉnh lại, bụng dưới của cậu khó chịu rất mệt mỏi. Cậu ấn ấn lên bụng mấy cái liền, bị ai đó nhẹ nhàng cầm tay lên.

Cậu cố hết sức quay đầu nhìn sang trông thấy Đường Tu đang ôn hòa tươi cười: “Bé cá con còn ở trong đấy, em đừng ấn đứa nhỏ sẽ đau.”

Thẩm Kham Dư ngơ cả người.

Sững sờ hồi lâu, đôi mắt cậu không chớp. Đến khi hồi phục lại tinh thần lại không thấy chút vui sướng hay kích động nào nơi cậu. Cậu yên lặng khép mi nhẹ nói “Em biết rồi, em không ấn nữa.” Sau đó nhẹ nhàng vỗ về cái bụng dưới cũng không lên tiếng.

Bây giờ cậu không dám giao tiếp với ai cả. Có thể tự mình ở một mình thì ở, vì cậu rất sợ làm phiền đến người khác, khiến người khác ghét mình. Hơn nữa chuyện cậu nói hay việc cậu làm đều rất ngu ngốc, sợ sẽ xúc phạm đến người ta, hoặc chả mang lại cái gì tốt đẹp cả.

Đường Tu sờ mái tóc khô vàng của cậu híp mắt cười nói: “Bé cá con vẫn còn sao em lại không vui? Nhớ A Sênh à?”

Nghe đến tên Cố Ngôn Sênh, Thẩm Kham Dư đang còn mê mê tỉnh tỉnh có chút phản ứng mạnh, cậu lầm bầm gọi “A Sênh” mấy lần, sau đó tái nhợt nắm chặt lấy tay áo Đường Tu: “Anh A Tu, A Sênh bị thương sao? Mẹ em… mẹ em… có phải làm anh ấy bị thương rồi không? Anh ấy đâu rồi?”

Đường Tu giật mình một chút vội vã đáp: “Không có không có, cậu ta chỉ là…”

Y còn chưa nói dứt lời đã thấy Cố Ngôn Sênh đứng ở cửa. Y tính nói cho Thẩm Kham Dư hay Cố Ngôn Sênh lại lắc đầu ra hiệu.

“Vậy có phải anh ấy còn giận không? Em nhớ em chảy rất nhiều máu…” Thẩm Kham Dư nâng cái tay lên sờ sờ băng gạc. Tại hành lang của bệnh viện hình ảnh tan nát cõi lòng lại hiện lên, cậu gấp gáp đến mức ăn nói lộn xộn: “Có phải em làm dơ đồ A Đồng tặng cho anh ấy không? Anh A Tu, anh ấy có thể…. không muốn lại thấy em, anh có thể giúp em xin lỗi anh ấy không? Sau đó hỏi thử anh ấy nếu được thì mang quần áo đến cho em đi, em sẽ giặt sạch sẽ. Trước đây em giặt nhiều lần rồi, em giặt sạch lắm, sẽ không thấy máu nữa đâu.”

Từ lúc tim và dạ dày cậu có vấn đề rất nhiều lần ho ra máu. Trên người cậu luôn có khăn giấy, có lúc không kịp hứng sẽ văng lên người. Nếu như phát bệnh về khuya, mồ hôi bám dính lên người không thể ngồi dậy, cậu sẽ phun vào trong chăn. Quần áo cậu không có bao nhiêu, chăn cũng là loại mỏng nên cậu biết nhiều cách để tẩy sạch sành sanh vết máu.

Đường Tu nghe xong có chút nghi ngờ: “Tại sao em giặt nhiều quần áo dính máu vậy?”

Thẩm Kham Dư không hiểu Đường Tu muốn hỏi cái gì, chỉ cảm thấy y không tin cậu chỉ luôn mở miệng bảo đảm có thể giặt sạch sẽ, không trả lời vấn đề của y.

Đường Tu đành phải thể hiện biểu cảm tin tưởng cậu, sau đó hỏi: “Em thường xuyên bị thương chảy máu làm dơ quần áo sao? Hay là vì chỗ nào không ổn nên nôn ra máu? Hay là vì cả hai lý do này?”

Thẩm Kham Dư vẫn cứ không hiểu Đường Tu có ý gì, chỉ kinh ngạc nhìn anh rồi gật gật đầu.

Đường Tu nhíu lông mày: “Em không đi bệnh viện khám sao? Không thấy đau à?”

Thẩm Kham Dư lắc đầu: “Em không sợ đau.”

Đường Tu không tin: “Ho ra máu mà em cũng không sợ sao?”

“Cái này.. không có lây đâu mà. Không cần đi, qua mấy ngày là khỏe lên thôi… Cảm mạo nóng sốt sẽ đi! Cái đó dễ lây… không thể lây bệnh.” Thẩm Kham Dư tái mặt cười cười: “Bệnh viện mắc lắm, một bình nước biển… có thể mua được rất nhiều trái cây.”

Cố Ngôn Sênh hít sau một hơi sau đó thở ra. Anh nhớ đến lần trái cậu bị thương, anh lo cậu sẽ bị uốn ván, muốn đưa cậu đi bệnh viện. Cậu cũng đã nói lời y chang: “Sẽ không lây đâu mà.”

Tiêu chí để Thẩm Kham Dư có đi bệnh viện hay không là ở chỗ bệnh có lây hay không.

Đường Tu mặt khó tin nổi: “Em làm streamer sao lại thiếu tiền?”

“Em muốn để dành tiền cho A Sênh và Điềm Điềm, còn có…” Thẩm Kham Dư ảm đảm không nói hết câu: “Ngoại trừ chơi game kiếm tiền, cái gì em cũng không biết làm. Em muốn mua cho họ nhiều thứ như hoa quả, thức ăn, quần áo các loại, thế nhưng… Đồ ăn em làm không có ngon, bọn họ đều không thích về nhà ăn cơm. Trái cây với đồ ăn thường bị rơi hỏng mất. Bọn họ cũng không thích mặc quần áo em mua—- em chọn không giỏi… cái gì em làm cũng không tốt…”

Cậu nhớ xưa kia cậu rất vui vẻ, tràn đầy hứng khởi chuẩn bị một bữa cơm thật ngon, nhưng ở nhà chờ mãi cũng không thấy Cố Ngôn Sênh gọi điện nói sẽ về. Cậu ở trên bàn cơm mà phát ngốc, nước mắt lặng lẽ rơi nhung nhớ Cố Ngôn Sênh.

Cậu từng suy nghĩ lý do vì sao anh không về ăn cơm. Là cậu nấu không ngon sao? Hay là do cậu hay loanh quanh bên bàn cơm lúc anh dùng bữa.

Nhưng thời gian cậu gặp anh rất ít nên rất muốn nhìn thấy anh nhiều hơn, cậu mỗi ngày đều rất nhớ anh.

Cậu nhớ đến mỗi lần mua quần áo ấm mùa đông cho Cố Ngôn Sênh và Điềm Điềm, cậu treo ở gần cửa để bọn họ dễ thấy dễ mặc. Nhiều lần cậu nhắc hai người mặc đủ ấm vào, tuy nhiên mỗi lần hai cha con rời đi, chưa lần nào chạm vào quần áo mà cậu chuẩn bị.

Cậu cũng từng mặt dày ép Điềm Điềm mặc áo bông ấm áp, Tống Lê vừa nhìn thấy đã bày ra vẻ ghét bỏ mà giúp cháu nội cởi ra. Còn quát bảo thời nào rồi còn mua đồ xấu như vậy cho con gái hả.

Cậu không để ý đến quần áo đẹp, chỉ cần mặc đủ ấm là tốt rồi. Cậu sợ bọn họ ra ngoài trời lạnh sẽ bị bệnh.

Tự mình cho là như vậy nên làm cái gì cũng không ra hồn.

Thẩm Kham Dư cúi đầu dụi mắt nghẹn ngào: “Em muốn,… em muốn tiết kiệm tiền cho bọn họ, như vậy hai cha con có thể dùng tiền mua cái gì mà họ thích nhất. Nhưng mà em nằm viện lâu quá, tiền em tích cho hai cha con cũng xài hết rồi… Anh A Tu khi nào em có thể xuất viện? Em còn phải đi kiếm tiền, em không muốn A Sênh lãng phí tiền…”

Đường Tu thấy Cố Ngôn Sênh chịu không nổi muốn đi vào, y trừng mắt bảo anh đứng yên đó. Kế tiếp quay đầu nhỏ nhẹ mà nói với Thẩm Kham Dư: “Vì sao em cảm thấy đây là lãng phí?”

Thẩm Kham Dư thì thào nói: “Em không chơi game được nữa… em …chẳng được tích sự gì. Con em cũng không chăn sóc tốt. Em không hiểu vì sao.. A Sênh còn muốn lo cho em. Mấy lần em hỏi anh ấy muốn em làm gì, ảnh đều không chịu nói.”

Đường Tu nghe cậu nói “em chẳng được tích sự gì” tim như bị dao đâm: “Cá Con, em không phải công cụ nên có tác dụng cũng được, không có cũng được. Em không thể sống thiếu A Sênh và Điềm Điềm vậy em không có phát hiện ra dạo gần đây A Sênh rất tốt với em sao? Anh thề luôn, anh biết tên đó lâu như vậy chưa từng thấy cậu ta đối xử với ai kiên trì tỉ mỉ như thế, em là người đầu tiên đấy.”

“A Sênh đối xử với em luôn tốt mà… Gần đây… lại cực kỳ tốt, nhung mà em…” Thẩm Kham Dư khó chịu nhắm mắt lại, nghẹn ngào: “Em không đáng.”

“Em xứng đáng!” Cố Ngôn Sênh rốt cuộc không khống chế nữa, cả họng phát ra tiếng run run.

Lưng gấy yếu của Thẩm Kham Dư run lên, đầu cứng đờ quay lại.

Cố Ngôn Sênh nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, trên đầu toàn băng gạc. Đôi mắt thỏ con đầy nước, ngơ ra nhìn anh nửa ngày nhưng vẫn không có gọi “A Sênh”. Anh không kiềm nổi đáy lòng xúc động đi đến xoa nhẹ gáy cậu, che con mắt cậu lại, cúi người nhẹ hôn lên đôi môi lạnh lẽo không huyết sắc của cậu.

Chỉ là hôn nhẹ một cái anh, sợ sẽ dọa đến Thẩm Kham Dư nên mới hôn như chuồn chuồn lướt, rồi ôm lấy cậu nhẹ nhàng nói vào tai cậu: “Anh có hơi sốt sắng, có thể chưa nói rõ ràng.”

Anh dừng một chút lại thập phần ôn nhu thì thầm: “Em xứng đáng.”

Bé con: Oa oa oa, con còn chưa sinh ra mà ba đã không cần con nữa.

Đường Tu: Tôi không ăn cẩu lương đâu!! Ông trời tha cho tôi đi!!!!