Không Nỡ Quên

Chương 4




“Ảnh Ảnh, cậu một năm trước đột nhiên không thi bảo vệ luận án nghiên cứu sinh, tất cả mọi người cảm thấy rất khó tin. Nhưng bây giờ xem ra công việc của cậu rất tốt a !” Một nam sinh kính tôi một ly .

“Ha ha . . .” Tôi uống một hơi cạn sạch , “Người làm công mà thôi . . .”

Một năm trước sao? Là cái gì đã khiến tôi làm ra quyết định cả đời như vậy, buông tha việc thi bảo vệ nghiên cứu, mà liều mạng đi tìm công, biến mình trở thành một cỗ máy làm việc . Cứ như vậy không để ý gia đình phản đối , không để ý đồng học khuyên can, bước chân vào chốn thương trường.

Tại sao vậy chứ?

Một năm trước tại buổi cơm tối trước khi tốt nghiệp, anh bá đạo đem tôi ngăn ở lối đi, hai tay giữ chặt lấy bờ vai của tôi, hai mắt cũng đỏ lên nhìn tôi chất vấn: “Vì sao? Vì sao em bỏ thi bảo vệ nghiên cứu? Vì sao đột nhiên đi tìm việc làm?”

“Rõ ràng đã nói muốn bảo vệ nghiên cứu sinh, vì sao đột nhiên như vậy?” Khuôn mặt anh tuấn của anh lộ rõ vẻ u sầu cười , “Em cứ như vậy hy vọng , rời trường học sao?”

Thời điểm đó, anh nhất định không biết bộ dạng mình có nhiều khổ sở ! Cũng nhất định không biết, khuôn mặt kia lúc hai mắt đỏ lên tràn ngập bi thương , đã trở thành ác mộng của tôi không thể nào biến mất.

Không thể yêu , lại không thể quên .

“Là muốn rời trường học thôi !” Khi đó tôi tiêu sái cười , phía sau anh tường thủy tinh phản chiếu gương mặt của tôi , hai con mắt vì cười mà cong cong , “Đằng nào học xong cũng đi tìm, có gì khác đâu? Không bằng sớm một chút đi kiếm tiền !”

Trong mắt của anh dần dần xuất hiện tia bị lừa gạt , khó mà tin được , cuối cùng là vẻ mặt lãnh đạm, mạnh mẽ đẩy tôi ra, cứ như vậy đi ra khỏi tầm mắt của tôi .

Nháy mắt, đã một năm .

Thế nhưng mà Mạc Thành , làm sao em có thể mở miệng được. Muốn rời trường , chỉ là bởi vì không thể chịu đựng được , bản thân mỗi ngày như trúng độc không tự chủ cứ đi đi lại lại trên con đường mà chúng ta từng đi; chỉ là bởi vì không thể chịu đựng được , muốn gặp anh, rồi lại sợ nhìn thấy anh đi xe đạp sau lưng mang theo thân ảnh của cô ấy — bởi vì chỗ đó đã từng chỉ thuộc về em; chỉ là bởi vì không thể chịu đựng được , sau khi bảo vệ nghiên cứu sinh thành công, cùng anh ở một phòng thí nghiệm , ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, còn có thể cho mình vô số ước muốn không có khả năng thực hiện. . .

Tự tạo nghiệt , không thể sống !

“Mạc Thành , nghe nói cậu muốn xuất ngoại? Lúc nào?” Bên cạnh một nam sinh thanh âm vang lên , đem suy nghĩ của tôi kéo về . Chiếc đũa hai tay tôi khẽ run lên , gắp lên một miếng vỏ quế nhỏ, nhai trong miệng chậm rãi nuốt .

“Uh, vẫn còn cân nhắc .” thanh âm của Mạc Thành rất thấp, giống như việc được cử đi Massachusetts, cũng không đủ để cho anh hoàn toàn thảo mãn.

“Đúng rồi! Vợ cậu còn ở đây, hẳn là rất lo lắng!” Nam sinh kia cười nói , đề nghị mọi người uống một ly nữa.

Mạc Thành cười cười , nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu .

Tôi đem miếng quế và rượu nuốt vào. Không ai chú ý đến tâm tình của tôi. Dù mỗi người này đều biết quá khứ của tôi và anh . Nhưng người trong cuộc, ai lại hai năm sau vẫn còn chú ý tới đối phương?

Không ai sẽ chú ý , anh cũng sẽ không chú ý , “vợ” anh , cô gái kia , Triệu Tịnh Tịnh , lại để anh bỏ như thế sao?

Đêm đã khuya .

Mọi người từ tiệm cơm đi ra , gió thổi lạnh lùng .

Chuông điện thoại di động vang lên , anh móc ra nghe , hấp dẫn tất cả mọi người chú ý: “Tịnh Tịnh? Ừ , vừa ăn xong? Em đã đến rồi? Muộn như vậy? Ở đâu?” Anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phố đối diện , “Anh nhìn thấy em rồi , chờ anh tới .”

Phố đối diện , một thân ảnh nhỏ gầy của một cô gái, trong gió đêm đứng vững . Tôi bỗng nhiên chân tay luống cuống , bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi .

Sợ hãi, khoảng cách gần như vậy nhìn thấy , anh cùng với cô ấy thân mật .

Bạn học bên cạnh đã bắt đầu ồn ào , lại muốn anh mau đưa vợ gặp mặt mọi người cùng nhau uống rượu . Như cũ không ai chú ý tới khác thường của tôi.

Đương nhiên rồi, rõ ràng là quá khứ. Chỉ vì khó quên , mới đem mình làm nhân vật chính . Nhưng ở trong mắt người khác , trong mắt anh , nhân vật chính sớm đã không phải mày.

Cước bộ của tôi chậm rãi chậm dần , dần dần theo hai mươi mấy người phía trước, rơi xuống mặt sau cùng .

Bỗng nhiên , chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên , là của tôi . Tôi vội vàng nhận điện thoại .

“Alo , Ảnh Ảnh, muộn như vậy , về nhà chưa?”

“Còn phải một lúc nữa.”

Biết em ham chơi mà.” Bên kia điện thoại Cảnh Dương nặng nề nở nụ cười , “Cho em một bất ngờ, hướng về phía sau nhìn .”

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại , bảo lai màu trắng quen thuộc lẳng lặng đứng ở ven đường . Cảnh Dương đẩy cửa xe ra , đi xuống: “Anh vừa vặn buổi tối đến bên này cùng một hộ khách , tới đón em về nhà .”

(tra ra xe bảo lai là prolab, mà theo baike thì prolab là nước tăng lực như kiểu nước cốt gà ==””)

Trong lòng có chút cảm động , Cảnh Dương công việc bận rộn như vậy . Không phải nói về muộn rất nhiều, mà mỗi khi cần đều đưa đón tôi đi làm .

Sau lưng đã có người huýt sáo: “Ảnh Tử! Rốt cục để chúng tôi nhìn thấy bạn trai của cậu rồi!” Là bé heo .

Bạn học chung quanh đều cười vang đi tới , để tôi đem tuấn lãng anh tuấn Cảnh Dương giới thiệu cho bọn họ . Tôi bỗng nhiên có chút tuyệt vọng quay đầu lại , cách đó không xa Mạc Thành lẳng lặng đứng vững , nhìn về phía bên này , mà bên cạnh anh , Triệu Tịnh Tịnh — kiều nữ nhỏ kia dựa vào trên người anh .

“Ảnh Ảnh, không giới thiệu một chút sao?” Cảnh Dương mỉm cười tới , lôi kéo tay của tôi . Bạn học chung quanh quăng tới nụ cười thân thiện .

Tôi tùy ý anh nắm , cảm giác số mệnh tấn công trái tim– hai năm trước cùng Mạc Thành chia tay, bắt đầu , không phải không qua họp lớp cùng nhau chơi đùa không có chú ý chính anh ấy. Nhưng có lẽ là ăn ý, có lẽ là sợ hãi khó chịu nổi , có lẽ là . . . Không ngờ làm cho đối phương thương tâm , tôi cùng anh đều chưa từng mang người yêu xuất hiện ở trước mắt bạn bè nhau– dù cho lẫn nhau cũng biết , đều đã có người kia .

Thế nhưng mà , như vậy ăn ý , một chút nho nhỏ tâm tư như vậy , cứ như vậy muốn đánh phá sao?

Là phá vỡ .

Đang ngồi bên trên xe Cảnh Dương sắp rời đi, tôi nghe thấy kia thanh âm quen thuộc mà lạnh lùng vang lên: “Đi ! Chúng ta lại đi uống rượu , tôi mời khách !” Mang theo một tia quyết tuyệt .

Tôi rốt cục tại trên xe Cảnh Dương nước mắt chảy xuống .

Anh sẽ không lại nhìn mày một cái , Dương Ảnh .