Phục vụ đẩy gà chiên
của Diệu Linh ra, đủ loại còn "Chiên rất nhiều". Đầy mũi đều là mùi gà
chiên, Hàn Niệm hơi cau mày, lại ngửi thấy một mùi đặc biệt trong mùi
nồng nặc này.
Mùi thơm đặc biệt của dầu ớt, cô vừa ngửi thoáng
qua cũng phân rõ được sự khác biệt. Lúc này Đường tiên sinh nhoẻn miệng
cười, phục vụ bưng hai chén hoành thánh nấu với lửa nhỏ ra, "Đường tiên
sinh, đây hoành thánh với dầu ớt ngài đã đặt trước đó."
Dầu ớt trong nước tỏa ra, trên mặt có rải tôm khô và tỏi hoa, hoành thánh cũng mỏng, giống ngày xưa như
đúc! Lúc này Hàn Niệm không dè dặt nữa, cầm muỗng múc một miếng, "Trời
ạ! Là mùi vị này!"
Cô ăn được món ăn ngon, cặp mắt vẫn sáng lên
như trước đây, giọng nói cũng trở nên vui sướng và trong trẻo, Đường
Diệc Thiên thu nụ cười của cô vào mắt, lưu giữ lại.
Hàn Niệm đang mở lớn mệng cắn ăn, "Sao anh biết cách làm vậy? Anh tìm đầu bếp làm hoành thánh ở đâu?"
Đường Diệc Thiên từ tốn húp một miếng, ừ, mùi vị thực sự vẫn giống như trước
kia. Sau khi đánh giá một lần, anh đặt muỗng xuống, tuy không thể hiện
ra thái độ tự hào, nhưng hất cằm đã để lộ sự tự hào trong lòng, "Anh đi
tìm vợ chồng già kia, sau đó mời bọn họ tới đây, chuyên làm hoành thánh. Vậy lúc nào cũng có thể ăn!"
Đường Diệc Thiên nói xong lại nếm thêm một miếng, "Hương vị vẫn vậy đúng không?"
"Ừ ừ..." Dầu ớt bọc lấy cục hoành thánh nhỏ nóng hổi, vừa cay vừa nóng,
Hàn Niệm nói chuyện cũng không rõ, "Ngon, ăn rất ngon..."
Đường tiên sinh vỗ tay. Hàn Niệm không nhịn được có chút tò mò, anh còn bí mật gì khác sao?
Ba bốn người phục vụ lần lượt bưng đủ thứ lên bàn, ngay cả Diệu Linh đang
tập trung cắn gà cũng không thể không ngạc nhiên há hốc miệng, "Wow!
Thật nhiều món!"
"Trước kia em ăn bánh xoài ngọt, trên mặt là quả mâm xôi xanh! Còn có chao nữa, thối như vậy không biết sao em ăn hết
được. Đây là bánh hẹ ở trước cổng trường đại học J, lát nữa ăn xong đừng nói chuyện với anh. Em ăn cháo củ sen với đường này trước đi, mua về có hơi lạnh..." Đường Diệc Thiên để đủ thứ trước mặt cô, mỗi một món đều
đầy kỷ niệm từng có của bọn họ, hơn nữa anh còn nhớ hết tất cả, thậm chí nhớ rõ hơn cô.
Hương vị chân thật mộc mạc, đậm đặc mùi tinh
khiết, còn có chàng trai vào mùa đông dậy sớm hơn cô đi mua cháo sen với đường cho cô...
Hồi ức giống như nước suối ở khe núi chảy xuống
từ từ, trong vắt, trong suốt, gội rửa đau khổ, tuyệt vọng, quá khứ khủng khiếp, tốt đẹp đến mức làm người ta muốn khóc.
Hình như có gì đó trào từ trong hốc mắt ra, sau đó lướt qua gò má, hơi ngứa, Hàn Niệm vừa nâng tay sờ, lại đụng phải dầu ớt dính trên tay, vành mắt
nhói nhói, ướt át càng trào ra nhiều hơn.
"Đường Diệc Thiên.." Cô che mặt gọi anh.
"Sao?"
"Anh tiết kiệm tiền thật..."
Anh mỉm cười, kéo nấm hương nhỏ đang khóc bù lù bù loa vào lòng giống như
dỗ dành con nít, nhẹ nhàng vỗ về. Đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn không học được cách khóc đẹp mắt hơn, khóc lên vẫn khó coi như cũ, "Ư, thật
ra em nghe nói kết hôn càng tiết kiệm tiền hơn, chỉ cần chín khối..."
Vùi ở trong ngực anh ngượng ngùng không muốn con trai nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, đầu gần như muốn chui vào trong quần áo của anh, cách áo
trong, Đường Diệc Thiên cảm nhận được sự ẩm ướt lạnh lẽo. Anh có chút
hèn hạ nói, "Em khóc khó coi như vậy, ngày mai sợ không chụp hình được,
hay là, ngày mốt đi rồi kết nhé?"
Người trong lòng khóc dữ hơn,
vừa khóc vừa véo anh, may là ở chỗ này không có người ngoài, Đường tiên
sinh bị cô véo không nín được cười phá lên, "Được rồi...ha ha, Tiểu
Niệm...ha ha...đừng véo..."
Nấm hương nhỏ ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, kiêu ngạo hừ một tiếng, "Sao có thể gả cho
anh dễ thế chứ! Nhẫn cầu hôn đâu!"
Dường như Đường tiên sinh đã
sớm đoán được cô muốn nói gì, giống như biến ma pháp lấy một hộp nhẫn
màu tím từ trong ngực ra, anh đắc ý nói, "Ý em là có nhẫn sẽ gả đúng
không?"
Không cho cô
cơ hội phản bác, anh đã từ từ mở cái hộp ra, một chiếc nhẫn đính kim
cương màu hồng phấn lấp lánh giống như viên "Tưởng niệm" nằm trong hộp
nhung màu tối, óng ánh rực rỡ.
Người đàn ông cao lớn rắn rỏi quỳ
một gối xuống, anh nhìn tất cả bằng sự cao ngạo, lạnh lùng ít nói, nhưng chỉ có ở trước mặt người phụ nữ này là anh có thể cúi đầu, có thể tình
cảm và dịu dàng, thậm chí ngây thơ giống như một thiếu niên liều lĩnh.
Anh đưa nhẫn ra, nâng tay cô lên, nhưng không vội đeo vào, mà cẩn thận,
chân thành hỏi nguyện vọng của cô. Tuy anh đã cố đè nén, nhưng vẫn vì
xúc động mà giọng nói khàn khàn, so với giọng trầm thấp thường ngày của
anh, khàn khàn đầy tình cảm lại bùi tai hơn.
"Tiểu Niệm..." Chỉ
nói hai chữ, anh cũng nghẹn ngào. Tuy tất cả đều làm cho cô bất ngờ, anh cũng đã sớm chuẩn bị kế hoạch, nhưng đến giờ phút này, thậm chí anh còn kích động hơn cô vừa rồi.
Bọn họ quen nhau ở thời thiếu niên,
tình cảm mười năm từ ngây thơ rồi đến thắm thiết nồng nhiệt. Vì thù hận
mà bọn họ xa nhau, ba năm nhớ nhung từ hận tới tận xương tuỷ cho đến nhớ nhau điên cuồng. Không phải anh chưa từng nghĩ có lẽ sẽ mất cô cả đời,
nhưng anh biết anh sẽ mang theo tình yêu sống với quãng đời còn lại, bởi vì nếu không phải cô, thì tuyệt đối cũng không có bất cứ ai.
Vì cô cười mà vui vẻ, vì cô khóc mà đau lòng, tình yêu đã hoà vào máu thịt, lấy nó ra sẽ chết!
13 năm, thời gian trôi thật mau, cô vẫn là nấm hương nhỏ khóc và thổi bong bóng nước mũi giống như năm đó, anh vẫn là chàng thiếu niên rạng ngời
sáng chói trong mắt cô.
Anh nói, "Let's go back..."
Để
chúng ta quay về quá khứ, bắt đầu lại lần nữa. Anh đã từng làm bạn với
em ở tuổi thanh xuân, sau này anh muốn làm bạn với em suốt quãng đời còn lại, không biết, em có bằng lòng không? Tặng anh một hạt đậu đỏ, tóc
bạc vẫn bên nhau.
Với anh, cô là người phụ nữ anh yêu đến tận xương tuỷ, còn đối với cô, anh đã sớm là máu thịt của cô.
Cô nặng nề gật đầu, nước mắt rơi xuống nhẫn, tiếng nhỏ giống như kim rơi, nước mắt vỡ oà, ướt cả viên trái tim tưởng niệm.
Trông suốt, sáng bóng, giống như quá khứ.
Anh lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo vào cho cô, trên ngón áp út của cô, chỉ có thể đeo nhẫn của anh.
Cả đời cả kiếp, chỉ mình người này.
* * *
"Ba!" Diệu Linh gọi anh, hai bàn tay nhỏ bé đầy dầu xua tay với anh, "Ba diễn không hay! Trên tivi đều nói là, em có bằng lòng không?"
Phì một tiếng Hàn Niệm nín khóc cười lên, Đường tiên sinh bị con trai ruột phá
làm xấu hổ, cứng đầu cố chống, "Không phải ý của ba vừa nói chính là em
có bằng lòng không sao?"
"Không phải!" Từ nhỏ Diệu Linh đã lớn
lên ở nước ngoài, đương nhiên là nghe hiểu những lời này! "Ba nói, chúng ta quay về! Quay về đâu? Về nhà sao? Về nhà gì chứ?"
Đường tiên sinh vô cùng tức giận, "Về nhà ăn tươi mẹ con!"
Diệu Linh trừng đôi mắt nhỏ, "Thì ra ba đúng là bà ngoại sói!"