Không Nhớ, Không Quên

Chương 86: Chương 46.2




"Em suy nghĩ nhiều quá rồi, con cái không nhất định vì yêu cầu của ba mẹ mới vất vả cố gắng, áp lực tăng lên gấp bội..."Anh nhỏ giọng khuyên bảo cô, "Em xem em, không phải trước kia vì anh mới yêu học hành sao, nấm hương nhỏ còn có thể biến thành thanh viện, huống chi là Diệu Linh nhà ta!"

Con của anh vừa thông minh vừa dễ thương, sau này nhất định siêu giỏi! Trò giỏi hơn thầy mà!

Hàn Niện bĩu môi phản bác, "Chẳng lẽ anh không có à?"

"Anh có!" Đường Diệc Thiên rộng rãi thừa nhận, "Vì em anh mới phấn đấu lập nghiệp! Cho nên sau này Diệu Linh gặp người trong lòng, sẽ chạy còn nhanh hơn thỏ, hoàn toàn không cần em châm dầu cho nó!"

Diệu Linh mang mũ con thỏ nhỏ ngồi trên hàng trước của phòng học, kề sát vào một bạn nữ ngồi chung bên cạnh nói nhỏ gì đó. Hàn Niệm không khỏi đau lòng, "Nghĩ vậy thật thê thảm, mình nuôi con lớn lên, người khác lại quạt cho chuyển động, chạy với người ta..."

"Cho nên đi với em đến cuối cùng, chắn chắc không phải là con trai em." Đường Diệc Thiên nói xong thì ngồi thẳng lên, ban đầu anh đã là phụ huynh nổi bật nhất trong đám, thẳng lưng nữa, càng nổi bật hơn. Anh cười đắc ý với vẻ mặt "Em hãy mau đến dựa vào anh" vô cùng đáng ghét.

Hàn Niệm nheo mắt, im lặng quay đầu đi, nếu sau này Diệu Linh di chuyền từ ba nó, còn tìm được một nửa kia sao? Dường như lại có thêm phiền não mới...

* * *

Sau bữa trưa, là thời gian chơi của gia đình. Nội dung của trò chơi đầu tiên rất phù hợp với lễ Phục Sinh là trò chơi tìm trứng màu, các bạn nhỏ đều tự vẽ trứng màu rồi giấu ở sân thể dục và vườn hoa, sau khi giấu xong thì để ba đi tìm, ai trong mấy vị ba kia tìm được nhiều trứng nhất thì chiến thắng.

Trò chơi còn chưa bắt đầu, Đường Diệc Thiên đã xoa tay.

Các mẹ ở bên canh không có gì làm bắt đầu nói chuyện phiếm, mẹ của Tiểu Lạc nói với Hàn Niệm, "Tiểu Lạc nhà chúng tôi nói ba con bé nói mẹ của Diệu Linh rất xinh, hôm nay nhìn thấy, thực sự rất xinh đẹp. Chỉ có điều ba của Diệu Linh cũng rất tuấn tú!"

Nghe người khác khen mình, Đường tiên sinh ngoài mặt lạnh nhạt, ra vẻ thờ ơ quay đầu lại mỉm cười, "Diệu Linh nhà chúng tôi giống tôi, cũng rất tuấn tú, còn rất, tuyệt, vời nữa!"

"Không phải Diệu Linh lớn lên giống mẹ sao?" Mẹ Tiểu Lạc quan sát hai vợ chồng bọn họ một cách tỉ mỉ, "Mẹ nhìn rất xinh xắn."

"Không! Sau này lớn lên sẽ giống tôi!" Đường tiên sinh bảo vệ quyền lợi của mình, "Thực ra nhìn kỹ lại, mắt và lông mày giống tôi!"

"Ừ..." Mẹ của Tiểu Lạc còn đang do dự, Đường tiên sinh đã nghiêm túc ra dấu giải thích, "Hơn nữa cô xem đùi thằng bé rất dài, chứng tỏ sau này lớn sẽ rất cao! Với lại..."

Người ngày thường ít nói còn lạnh lùng và không thích giải thích nhiều như Đường tiên sinh, không hiểu tại sao lại gia nhập với các phụ huynh. Trong phút chốc đổng sự trưởng của Thịnh Thế biến thành người cha vô cùng bình thường, thích khoe khoang con của mình, hy vọng người khác cũng khen con mình.

Lúc anh phân tâm, trò chơi trứng màu đã bắt đầu. Mấy đứa nhỏ không thông thạo việc giấu đồ này nọ, cả đám trứng màu đều đặt ở chỗ vô cùng dễ thấy. Cho nên anh nán lại như vậy, các ba khác vượt lên trước một bước, lượm cả rổ trứng thắng lợi trở về, Đường tiên sinh rớt lại phía sau nên hai tay trống trơn.

Thấy ba trở về tay không, Diệu Linh tức giận dẩu môi, "Ba! Ba là người đứng chót đó!"

Đường Diệc Thiên muốn đến nhà trẻ giành sĩ diện cho con, không ngờ lại đạt hạng nhất đếm ngược, xấu hổ không phản bác được.

Hàn Niệm kéo Diệu Linh đang dẩu cái miệng nhỏ lại, "Diệu Linh, không được phép nói chuyện với ba như vậy. Mỗi người đều có chuyện mình thông thạo và không thông thạo, cho dù ba thua, cũng không có nghĩa là sau này không thắng!"

"Dạ..." Diệu Linh ngoan ngoãn gật đầu, nói xin lỗi với Đường Diệc Thiên, "Ba, con xin lỗi."

Đường Diệc Thiên vô cùng cảm động, Tiểu Niệm đã bảo vệ mình! Hàn Niệm lặng lẽ liếc sang anh, ho khẽ, "Em chỉ đang dạy con, ai là người đứng chót cũng không được chê cười người ta."

Cuối cùng cô thêm vào một câu, "Nhưng anh đúng là người đứng chót."

"..." Đường Diệc Thiên cắn răng giữ hình tượng lạnh nhạt và tự nhiên, lòng đang rỉ máu.

* * *

Trong trò chơi nhỏ của mấy bà mẹ tiếp theo đó Hàn Niệm thể hiện rất tốt, Diệu Linh vui vẻ vừa ôm mẹ vừa hôn. Đường Diệc Thiên bị lạnh nhạt vô cùng ghen tị, hận không thể lập tức có cơ hội để anh hồi sinh.

Kết thúc hoạt động, các cô giáo tuyên bố trò chơi cuối cùng là "Con khỉ con". Các bạn nhỏ được ba cõng trên lưng, bọn nhỏ ôm lấy cổ ba, hai đùi kẹp lấy eo ba, giống như khỉ mẹ cõng khỉ con, sau đó ba hít đất, ai làm được nhiều nhất, người đó thắng!

Cuối cùng cũng có cơ hội trở mình, Đường Diệc Thiên lập tức nới lỏng caravat, cởi ống tay áo, vén ống tay áo lên cánh tay, cánh tay khỏe mạnh có đường cong căng đầy và đẹp đẽ. Anh vốn đã cao lớn, lúc này mặc quần áo mỏng, càng lộ ra sự hấp dẫn, các mẹ không nhịn được nảy lòng hâm mộ Hàn Niệm, "Mẹ Diệu Linh, chị thật hạnh phúc!"

Nếu nói không có lòng hư vinh thì không phải, ngoài miệng Hàn Niệm không nói gì, trong lòng cũng có cảm giác tự hào. Ừ, tên tự phụ tự mãn này, coi như có chút vốn liếng.

Cũng may Đường Diệc Thiên không biết thế giới nội tâm của cô, nếu biết được, nhất định anh sẽ phản bác, sao có thể tính là một chút vốn liếng chứ! Lúc trước rõ ràng nấm hương nhỏ đã bị anh làm mê mệt, chắc chắn anh phải có rất nhiều vốn liếng!

Lưu loát đặt Diệu Linh lên lưng, Đường Diệc Thiên làm liên tục bốn năm cái, không tốn chút sức. Cô giáo không nhịn được nhắc nhở anh, "Ba Diệu Linh, trận đấu vẫn chưa bắt đầu, bây giờ anh làm sẽ không tính đâu."

Đường tổng của Thịnh Thế từ trước đến nay rộng lượng hào phóng trên thương giới, không để ý đến chuyện vặt vãnh, vì thế thoải mái làm lại mấy cái nữa, "Không sao, làm trước nhường bọn họ mười cái."

Diệu Linh nằm chặt trên lưng ba, ở phía sau tấm lưng rộng rãi và cường tráng của ba, lúc lên lúc xuống vô cùng vững vàng, "Ba thật lợi hại!"

Được con trai cổ vũ, tăng thêm sức lực, Đường Diệc Thiên đảm bảo, "Chắc chắn ba sẽ lấy hạng nhất cho con!"

Trận đấu bắt đầu, Đường Diệc Thiên lập tức dùng ưu thế mà dẫn đầu. Qua 20, đã hơn phân nữa phụ huynh ngã xuống. Qua bốn mươi cái, chỉ còn một ít phụ huynh có sức khỏe cường tráng có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh, qua 60, toàn hội trường chỉ còn lại một mình Đường tiên sinh.

Nhưng anh không có ý ngừng lại, cánh tay trái bị thương còn chưa khỏi hẳn, gánh nặng quá lớn, vì thế Đường tiên sinh tự mãn rút tay trái vào, chỉ còn một mình cánh tay phải tiếp tục cúi người theo tiết tấu.

Các bạn nhỏ và phụ huynh cả hội trường đều đếm số giúp anh, "81, 82... 93, 94... 99, 100!"

"Wow!" "Thật lợi hại!" "Tuyệt quá!"

Trong tiếng reo hò của cả hội trường, Đường tiên sinh dừng lại với con số hoàn mỹ đó. Dưới ánh mặt trời mùa xuân, vận động kịch liệt như vậy, anh đã sớm đầy mồ hôi, vạt áo sơ mi phía trước và phía sau đều ướt một mảng lớn, giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đầy mồ hôi như mưa, tuổi trẻ tuỳ tiện.

Anh ôm con trai mỉm cười đi về phía Hàn Niệm, nụ cười sáng chói của hai cha con dưới ánh mặt trời rực rỡ y chang nhau.

Anh kiêu ngạo nói với cô, "Nếu không cõng Diệu Linh trên lưng, anh có thể làm 150 cái đó!"