Trước ngày 24 tháng 4 năm 1994, không có mấy ai biết huyện Bạch Mặc ở biên giới tây nam. Sở dĩ kêu tên dễ nghe là Bạch Mặc, là vì ở đây sản xuất rất nhiều mò thiếc.
Là một trong những tỉnh có nhiều mỏ thiếc nhất trong nước, số lượng mỏ thiếc trữ ở tỉnh Vân Nam chiếm trên 30% trong cả nước. Huyện Bạch Mặc chịu sự quản lý của thành phố M, cách Cá Cựu không xa. Bởi vì ở biên giới, phát triển lạc hậu, lúc thập niên 90 nơi này là một thị trấn hoang vu trên núi.
(Cá Cựu: thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc )
Năm 1983 Hàn Phục Chu tốt nghiệp đại học, hưởng ứng lời kêu gọi "Thanh niên trí thức trợ giúp biên cương" của quốc gia, tình nguyện hỗ trợ cho biên cương, được chính phủ phân đến làm việc tại huyện Bạch Mặc ở biên cương phía tây nam. Tuy là thị trấn, nhưng kinh tế...Có thể nói kinh tế hoàn toàn không có gì đáng để nói, vô cùng lạc hậu. Mười lăm thị trấn nhỏ chịu sự quản lý của huyệt đều sống bằng nông nghiệp, những cuộc tụ họp của hằng năm đều là trao đổi đồ vật.
Điều này làm cho đám sinh viên đại học muốn thể hiện sức mạnh hoàn toàn choáng váng, tri thức của tất cả bọn họ dưới hoàn cảnh như thế, thậm chí còn không bằng đi cày ruộng bón phân còn có ích hơn.
Năm đầu tất cả bọn họ đều không ngừng kêu khổ, liên tục có người nhờ quan hệ mà được gọi về thành phố. Học sinh đại học ở lại chỉ có Hàn Phục Chu, còn có Phạm Tâm Trúc đến từ thành phố J.
Mặc dù Hàn Phục Chu cũng từ thành phố đến nông thôn, nhưng trong này kém xa thành phố J thịnh vượng. Vào lúc đó, Phạm Tâm Trúc mặc một chiếc váy đỏ thẫm vô cùng thời trang. Màu đỏ đó, trong thị trấn non xanh nước biếc, giống như một đoá hoa hồng xinh đẹp động lòng người.
Hàn Phục Chu là nhân tài kiệt xuất trong các học sinh đại học đến hỗ trợ cho biên cương, một năm sau ông thăng chức lên làm huyện trưởng, kết hôn với Phạm Tâm Trúc cùng năm đó. Năm sau, bọn họ sinh ra con gái.
Kinh tế nông nghiệp phát triển chậm vào khó khăn, Hàn Phục Chu nghĩ đến việc lợi dụng tài nguyên thiên nhiên, khai thác mỏ thiếc. Xin lên trên, từng cấp phê chuẩn, cuối cùng ở đầu thập niên 90, huyện Bạch Mặc dựng nhà máy khai thác quặng và nhà máy tinh luyện kim loại, dưới sự quản lý của chính phủ.
Khai quật mỏ thiếc là dẫn đầu cho sự phát triển kinh tế của cả huyện, Hàn Phục Chu là huyện trưởng huyện Bạch Mặc, Phương Lượng là thư ký của ông.
Cuối năm 1993, chồng của Tô Hải Mai là nhân viên kỹ thuật được mời đến huyện Bạch Mặc chỉ đạo làm việc. Tô Hải Mai cũng đi theo đến thị trấn từ từ giàu có lên này. Nhưng chỉ mới mấy tháng, đầu năm sau đó Tô Hải Mai phát hiện mình mang thai, rời khỏi huyện Bạch Mặc về nhà dưỡng thai.
Dù thế nào cũng không ngờ, bà vừa mới đi một tháng, huyện Bạch Mặc đã xảy ra chuyện.
Điều làm cả nước chấn động là toàn bộ nhà cửa và ruộng đất của huyện dưới chân núi đều bị phá huỷ, 334 người gặp nạn, 121 người mất tích. Còn bao gồm luôn chồng của Tô Hải Mai đang làm việc ở trên núi.
Sáu đó vì Hàn Phục Chu có công cứu tế và giải nguy, rời khỏi huyện Bạch Mặc, thành thị trưởng của thành phố M. Bảy năm sau, ông thăng chức đến thành phố J, từ đó một bước lên mây, hoàn toàn từ biệt với chuyện cũ.
Có một số người có thể dễ dàng quên đi, nhưng với một số người là chuyện cả đời khó quên, bởi vì nỗi đau này sống như một cây đinh đâm vào xương, mỗi lần đụng đến đều bứt rứt thấu xương.
"Tôi từng chính mắt nhìn thấy quặng mỏ bị khai thác có nhiều lỗ hỗng, trước lúc chồng tôi gặp chuyện đã từng nhắc nhở Hàn Phục Chu, khai phá quá mức sẽ có nguy hiểm rất lớn. Nhưng lúc ấy hắn chỉ nghĩ đến hiệu quả và lợi ích, muốn chính tích, hoàn toàn không tiếp nhận ý kiến của chồng tôi."
(Chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức của quan trường)
"Không chỉ như thế, trên núi còn có mấy chục hầm mỏ đều không phải do chính phủ khai thác, thậm chí không có giấy phép lấy quặng. Nên biết khoáng sản ở huyện Bạch Mặc đều do chính phủ quản lý, hoàn toàn không cho phép kinh doanh tư nhân, hơn nữa còn khai thác phi pháp. Chuyện khai thác mỏ luôn ở dưới mắt của Hàn Phục Chu, hắn không thể nào không biết."
Tô Hải Mai hận đến mức gần như muốn cắn nát răng, "Trận sạt lỡ đất đó, vì khai thác quá mức mới làm núi sạt lỡ, gặp mưa to mấy ngày liên tiếp, từ lúc vừa bắt đầu, đã là tai nạn cho người tạo ra. Hàn Phục Chu và cấp trên cùng che giấu nguyên nhân của tai nạn, khai thác mỏ phi pháp, hoàn toàn là vì lợi ích riêng của bọn họ."
"Đã chết hơn ba trăm người, trong đó còn có hơn một trăm những đứa trẻ vô tội, xác đào ra cũng không được một nửa..." Giọng của Tô Hải Mai ngày càng thấp, cuối cùng ôm mặt khóc nức nở.
"Sau khi xảy ra tai nạn, bà đã đến huyện Bạch Mặc?" Đường Diệc Thiên hỏi.
"Tôi có đến." Tô Hải Mai gật đầu, "Nhận được điện thoại thì đi ngay, nhưng lúc đó giao thông tắt nghẽn, đợi tôi vất vả đến được huyện Bạch Mặc, sự cố đã bị che đậy khuyết điểm thành thiên tai. Lúc xác của chồng tôi được mang ra, bên phải..." Hình ảnh đó thảm thiết đến mức gần như nhắm mắt lại là có thể thấy rõ, xác chết đầy bùn không phân rõ dung mạo, bị núi đá lớn va đập đè ép tàn phá không chịu nổi, nhân phẩm của con người đã mất hết.
Bà gần như nghẹn ngào, nhưng vẫn nói hết một cách khó khăn, "Tay phải...đùi phải...đều không có...những xác chết đó được đặt dưới chân núi, chờ người nhận, giống như cậu đi tìm một đôi giày cậu đã làm mất, người khác đi tìm quần áo họ đã làm mất...Giống như con người ta sống, một phút trước họ còn có thể cười, di chuyển, còn có sinh mạng, một phút sau lập tức dơ bẩn, lạnh như băng, giống như một phế vật bị tàn phá vứt ở đó!"
"Trong mắt, trong mũi, trong miệng, trong tai, đầy bùn...pha lẫn máu, đợi lúc được mang ra, xác chết đó hơi sưng phù lên, bắt đầu có mùi..." Từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt của bà chảy xuống, "Cậu sẽ không thể tưởng tượng được cái địa ngục đó thế nào đâu! Vợ mất chồng, con mất ba, cha mẹ già mất con trai..."
"Trớ trêu thay, chúng tôi vẫn còn may mắn, bởi vì có rất nhiều người còn không tìm được xác." Tô Hải Mai cười như mếu, nụ cười thê lương và khắc khoải, "Người thân đi rồi, ngay cả xác cũng không tìm thấy, muốn lập một ngôi mộ để linh hồn có thể yên nghỉ cũng không thể!"
Cả đời bà cũng khó quên được tình cảnh đó, chỉ cần nhớ đến thì không vùng ra được cơn ác mộng, nước bùn cuồn cuộn mang theo cả đá lao từ trên núi xuống, đến chỗ nào, tất cả chỗ đó đều bị cắn nuốt, sự dơ bẩn ẩm ướt kèm theo tội ác của quặng mỏ đều bị vùi lấp dưới chân núi.
"Trận mưa kia rơi rất lâu, núi còn đang liên tục sạt lỡ, trấn nhỏ dưới chân núi di chuyển khẩn cấp, vô cùng hỗn loạn. Không ai để ý đến tôi, mà tôi cũng không biết xử lý đám táng của chồng mình thế nào."
"Các thành phố khác đưa tới rất nhiều đội cứu hộ, còn có đội cứu hộ của công ty khai thác mỏ lớn NSJ, cũng đúng lúc đó tôi đã gặp Hạ Quan Đào." Tô Hải Mai cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, "Nhưng không ai tin tưởng lời nói của tôi, tôi cũng không có chứng cứ, chỉ có thể nhìn tên ác ma đó giẫm lên mạng sống của từng người mà thăng cấp, thậm chí thăng cấp thật nhanh! Hắn hoàn toàn là một tên súc sinh! Thậm chí hắn không có một chút cảm giác hổ thẹn! Nhiều năm qua, hắn không quay về huyện Bạch Mặc lần nào! Giống như nơi đó không có liên quan gì đến hắn vậy!"
"Tôi thề, một ngày nào đó chắc chắn tôi phải đưa hắn vào địa ngục! Mười tám tầng địa ngục! Cho nên trong lúc vô tình phát hiện tấm thẻ nhớ trong phòng của Hạ Đông Ngôn, tôi cảm thấy ông trời thực sự đã giúp tôi! Không! Là ông trời sẽ không bỏ qua cho hạng người như vậy! Vì thế tôi nghĩ tới cậu, sức lực của một mình tôi quá nhỏ, muốn Hàn Phục Chu chết, nhất định phải có người giúp tôi!"
Tô Hải Mai nhìn Đường Diệc Thiên, trong giọng nói đều đầy sự trả thù thoải mái, còn có không cam tâm, "Lúc đó tôi thực sự đã làm thế, nhưng...chỉ thiếu một chút nữa thôi! Thế mà đã để hắn giữ được mạng! Để hắn sống đến bây giờ! Nhiều người chết vì hắn như vậy, hắn không có tư cách sống tiếp, hắn có chết một, trăm, một, nghìn, một, vạn, lần cũng không đủ!"
"Vậy sao lúc trước bà không nói thẳng với tôi những điều này?" Đường Diệc Thiên hỏi bà ta.
Tô Hải Mai hít sâu mấy hơi, để mình bình tĩnh lại, "Sau khi gả cho Hạ Quan Đào, tôi đổi tên là Tô Hải Mai, nên không có ai biết chuyện lúc trước của tôi, bao gồm việc tôi gả cho Hạ Quan Đào không lâu thì sinh ra một đứa con, không phải của Hạ Quan Đào. Đương nhiên, Hạ Quan Đào đã biết, nhưng ông ấy không muốn công khai chuyện này ra ngoài."
"Cho nên bà hy vọng mượn tay tôi trả thù dùm bà." Đường Diệc Thiên đã hoàn toàn hiểu ra, "Hạ phu nhân vẫn luôn là người thông minh."
"Không, mục đích của chúng ta đều giống nhau, tôi mượn tay cậu, cũng để cậu làm chuyện cậu phải làm." Tô Hải Mai hỏi lại anh, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Đường Diệc Thiên gật đầu, vết máu màu tím đậm đông lại trên mặt anh, đáy mắt cũng hơi đỏ, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng không có chút dao động, "Nhưng dù thế nào, Hạ phu nhân, bà cũng phải đưa tư liệu cho tôi."
Tô Hải Mai nhìn anh, gần như không thể tin được những gì mình nghe thấy, "Đường Diệc Thiên! Cậu điên rồi sao? Lương tâm của cậu đi đâu rồi hả?" Bà cho rằng mình nói chuyện cũ cho anh biết, anh nhất định sẽ đứng bên mình, nhưng lại không ngờ, thái độ của anh vẫn kiên định như trước!
Đường Diệc Thiên biết, giờ phút này mình là một kẻ mất đi đạo đức, không có lương tâm, người điên không có nhân tính! Tô Hải Mai nói không sai chút nào, "Cho nên sau này hãy để tôi và Hàn Phục Chu cùng xuống địa ngục!"
Anh nói, "Địa ngục mà thôi, tôi sẽ chấp nhận." Báo ứng cũng được, đày đoạ cũng được, ngại gì nữa chứ?
Tô Hải Mai không nhịn được mỉm cười, "Điên rồi! Cậu điên thật rồi! Cậu cho là như vậy có thể cứu được Hàn Phục Chu sao?"
Đường Diệc Thiên ngước mặt nhìn bà, Tô Hải Mai cắn đôi môi đỏ mọng, gằn từng chữ nói, "Hắn, sống, không, lâu, đâu!"
* * *
Tư liệu về vụ sạt lỡ đất ở huyện Bạch Mặc được khoá trong két sắt.
Lâm Thư Văn đứng chắp tay, "Thực ra phải cảm ơn Hạ phu nhân, để tôi biết được sự thật chuyện này."
Đường Diệc Thiên xoay người nhìn anh ta, Lâm Thư Văn trả lời, "Quê nhà của tôi cũng ở huyện Bạch Mặc. May là, nhà tôi chỉ bị đổ vỡ nhà cửa và ruộng đất, cho nên năm đó sau khi tôi thi vào trường không có học phí học đại học, mới nhận sự giúp đỡ của ba anh."
"Có lẽ ba tôi cũng biết chuyện này phải không?" Đường Diệc Thiên suy đoán.
Lâm Thư Văn lắc đầu, "Có một số việc không thể nói rõ, giống như đã định trước là đen tối. Ba của anh giúp đỡ tôi, tôi mới có cơ hội làm việc bên cạnh Hàn Phục Chu, cuối cùng tôi lại giúp anh đưa ông ta vào tù, không ngờ chính tất cả những điểm cuối cùng lại là nguồn gốc. Ban đầu và sau cùng đều là trận sạt lỡ đất đó."
"Bây giờ cũng xem như đã kết thúc." Đường Diệc Thiên thở dài, dặn dò Lâm Thư Văn, "Không được nói chuyện này cho Hàn Niệm biết."
"Anh định biến nó thành cát bụi lần nữa sao?" Lâm Thư Văn hơi khó hiểu.
Lâm Thư Văn không hiểu cũng không có gì lạ, tuy Đường Diệc Thiên có thái độ cương quyết với Tô Hải Mai, nhưng trên thực tế rốt cuộc phải làm thế nào, anh vẫn đang do dự.
"Đợi chút đi..." Từ trước đến nay Đường Diệc Thiên làm việc nói một là một, mạnh mẽ vang dội, giờ phút này cũng không thể không do dự.
Lâm Thư Văn im lặng không lên tiếng, Đường Diệc Thiên lại bổ sung thêm một câu, "Đúng rồi, nhường 1% cho NSJ, xem như đền bù cho Tô Hải Mai."
"Được." Lâm Thư Văn lui ra ngoài đúng lúc. Đường Diệc Thiên ở trong phòng sách, lặng lẽ im lặng.
Nếu năm đó ba biết chuyện của huyện Bạch Mặc, lấy việc ông xếp Lâm Thư Văn vào bên cạnh Hàn Phục Chu ra nói, ông không thể không biết sự thật, cho dù không có chứng cứ, cũng sẽ nghe nói. Nhưng ông vẫn vì lợi ích mà qua lại thân thiết với Hàn Phục Chu.
Nhưng lúc trước tại sao NSJ lại chủ động đi trợ giúp huyện Bạch Mặc, thậm chí còn là Hạ Quan Đào đích thân dẫn đội. Có lẽ vì lợi ích mà giết người kia liên quan đến rất nhiều người, đã sớm không thể nói rõ ai trong sạch, ai dơ bẩn, ai vô tội, ai bị trừng phạt đúng tội.
Nó chưa bao giờ biến mất, chỉ là kéo tiếp từ huyện Bạch Mặc đến thành phố J, cuối cùng Đường Khải cũng bị sợi dây xích đó ghìm chết.
Sở dĩ Đường Diệc Thiên do dự là không biết có nên công khai sự thật không, ngoại trừ lời hứa với Hàn Niệm, ngoại trừ sợ cô không có cách nào đối diện với sự thật tàn nhẫn này, anh càng lo lắng hơn là không biết chuyện thay mặt cho công lý có sa vào thảm kịch tranh quyền trục lợi hay không, vụ sạt lỡ đất đó liên quan rất rộng, ngoại trừ Hàn Phục Chu còn có không ít người quyền cao chức trọng hôm nay.
Bởi vì trên thế giới này quật ngã người xấu, không nhất định là người tốt, giải quyết xong một số người xấu, cũng không chắc chắn sẽ không có thêm nhiều người xấu.
Không bao giờ có trắng đen, đúng và sai tuyệt đối, Đường Diệc Thiên luôn hiểu rõ điểm này, điều duy nhất anh có thể làm, là giữ sự trong sạch để bảo vệ mình.
Bảo vệ Hàn Niệm, bảo vệ Diệu Linh, bảo vệ những người anh có thể bảo vệ.
* * *
Uống thuốc vào, cơn sốt của Hàn Niệm lui rất nhanh, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Lễ Phục Sinh đến, nhà trẻ yêu cầu các bạn nhỏ chuẩn bị trứng màu ở nhà, còn phải trang điểm thành con thỏ nhỏ và hoạt động với gia đình.
Bà Trần nấu cho Diệu Linh một nồi trứng gà, để lạnh rồi cho thằng bé vẽ lên đó.
Đường Diệc Thiên đi từ phòng sách ra, nhìn thấy Diệu Linh cầm cây bút lông trong tay, vẽ lên quả trứng, ngược lại vẽ mình thành "Người màu nhỏ."
"Ba! Ba!" Vừa thấy ba đến, vội vàng lảo đảo chạy qua, giơ "Tác phẩm" trong tay lên cầu được khen ngợi. Bàn tay đủ màu bắt lấy quần của Đường Diệc Thiên, in ra dấu tay sặc sỡ.
"Trời ơi! Diệu Linh, nhìn tay đầy màu của con kìa, còn nắm lên quần của ba nữa." Hàn Niệm thấy vậy, chạy nhanh tới bắt lấy Diệu Linh.
Đường Diệc Thiên bao che, muốn đưa tay ôm lấy con, Hàn Niệm vội vàng nhắc nhở, "Dùng tay phải!" Hai cha con này, không để người ta bớt lo chút nào, cô không nhịn được nhíu mày.
Nhìn thấy ánh mắt quở trách của bà xã, Đường Diệc Thiên lại nở nụ cười, dùng tay phải ôm lấy Diệu Linh hỏi, "Hôm đó trưởng học có mở hoạt động à?"
Diệu Linh nghiêng đầu suy nghĩ, nở nụ cười thẹn thùng, "Con không nhớ nữa, hỏi mẹ đi ạ!"
Hàn Niệm để trứng đã vẽ xong lên kệ cho khô, "Lễ Phục Sinh là chủ nhật, cho nên nhà trẻ mở hoạt động vào thứ sau."
"Thứ sáu?" Đường Diệc Thiên cười, "Thật trùng hợp."
"Đúng vậy." Hàn Niệm suy nghĩ xong cũng mỉm cười, thứ sáu là ngày kỷ niệm năm năm kết hôn của hai người bọn họ.
"Thứ sáu sao ạ?" Diệu Linh tò mò hỏi.
Đường Diệc Thiên ôm thằng bé ngồi xuống, rút khăn giấy lau cặp "Ma trảo" của nó, cười dịu dàng, "Thứ sáu này là ngày ba mẹ cưới nhau năm năm trước."
"Vậy còn Diệu Linh! Diệu Linh đang làm gì ạ?"
"Ừ, chuyện này..." Đường Diệc Thiên bị làm khó, dùng hết IQ cao lúc oai phong trong kinh doanh, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu trả lời tự cảm thấy là hoàn hảo. Anh cầm lấy một quả trứng sạch trên bàn giải thích bằng giọng điệu sinh động và vui nhộn, "Lúc đó Diệu Linh ở trong trứng màu, còn đang ở nhà con thỏ nhỏ. Sau khi ba cưới mẹ về, con thỏ nhỏ sẽ đến gõ cửa, đưa trứng màu cho ba mẹ. Mẹ để trứng màu vào trong chăn, đợi đến sáng hôm sau, lúc mặt trời lên, Diệu Linh lập tức đi từ trong trứng màu ra!"
Nghe xong điều sinh động và thú vị này, câu chuyện còn liên quan đến ngày lễ, Diệu Linh không reo hò nhảy nhót như Đường Diệc Thiên nghĩ, mà bĩu môi, oa một tiếng khóc lớn, "A...thì ra trong trứng gà có em bé! Vậy mỗi ngày Diệu Linh đều ăn trứng gà, nhiều ba mẹ không có em bé thì phải làm sao đây? Oa..."
"..." Đường Diệc Thiên há hốc mồm, Hàn Niệm phì cười.
Vẫn là bà Trần đến cứu nguy, ôm Diệu Linh lên, kiên nhẫn dỗ dành thằng bé và nói, "Diệu Linh à, trong trứng gà không có em bé, phải vẽ màu lên mới có! Bà và con cùng vẽ cục cưng lên trứng gà được không?"
Diệu Linh nín khóc mỉm cười, Đường Diệc Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Nắng chiều màu cam ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người Hàn Niệm, sau khi bệnh một trận thì sắc mặt cô rất kém, giờ phút này bị nắng chiều nhuộm đỏ hai gò má, có thêm chút sức sống và tinh thần.
Đưa tay kéo cô vào ngực, khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, Đường Diệc Thiên nhẹ giọng nói bên tai cô, "Anh lấy được tư liệu rồi. Em yên tâm đi."
Hàn Niệm vừa nhúc nhích, anh lại siết chặt tay, để cô vùi sâu trong ngực mình, "Em đừng xem, anh sẽ giữ kỹ, không ai lấy được đâu." Anh nói rất nhẹ, nhưng trong giọng nói lại có phần kiên định không cho bác bỏ.
Hàn Niệm gật đầu.