Không Nhớ, Không Quên

Chương 82: Chương 44.1




Bất luận thế nào Hàn Niệm cũng không thể ngờ được, người dấy lên trò đùa buồn chán bốn năm trước lại là Hạ Đông Ngôn. Càng không thể ngờ, cái Đường Diệc Thiên coi là chứng cớ, còn có tấm thẻ nhớ đưa ba cô vào tù lại lấy được ở trong nhà cô.

Hạ Đông Ngôn bổ sung thêm một câu, "Lúc đó còn có mấy cuốn sách và hình đè lên hộ khẩu, anh thuận tay lật ra xem...chắc là tấm thẻ nhớ được kẹp trong sách, bị anh di chuyển, đúng lúc vướng vào trong hộ khẩu."

Dù không dùng hộ khẩu thường, một năm cũng phải dùng mấy lần, hơn nữa có hai trang, nếu muốn giấu gì đó cũng không giấu được, thực sự chỉ có một khả năng là bị rơi vào rồi mang đi luôn.

Sách đó là di vật của mẹ Phạm Tâm Trúc, nhiều năm qua không có ai đụng tới, giấu một tấm thẻ nhớ mỏng không phải là chuyện khó. Nhưng ai lại giấu tấm thẻ nhớ trong sách của mẹ cô? Ai có thể có bản lĩnh nghe lén trong điện thoại của ba Hàn Phục Chu?

Những đoạn phim ngắn trong đầu Hàn Niệm vô cùng lộn xộn, cô không nghĩ ra được gì, cũng có thể, cô không dám. Đường Diệc Thiên ôm chặt vai cô, Hàn Niệm khẽ run rẩy.

Hạ Đông Ngôn giống như một đứa trẻ bị thầy cô giáo phát hiện chuyện xấu, ngoan ngoãn cúi đầu chờ xử lý. Nhưng không ai biết nên xử lý Hạ Đông Ngôn thế nào, anh đúng hay sai, giống như Đường Diệc Thiên nói, chuyện đã xảy ra, nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Đường Diệc Thiên biết, Hàn Niệm đang sợ hãi, sợ hãi sự thật của quá khứ, sợ hãi kết quả mình không biết. Đột nhiên anh cảm thấy không những mình không muốn ép Hàn Niệm đối mặt với sự thật, thậm chí lúc này anh còn cảm thấy có lẽ Hàn Niệm không biết sẽ tốt hơn.

Anh từng lo lắng, nếu tất cả niềm tin của cô bị sụp đổ giống như anh trước kia, không biết có thể chấp nhận không, bây giờ Đường Diệc Thiên có thể khẳng định, chắc chắn Hàn Niệm không có cách nào đối mặt.

Vì với anh mà nói, tất cả chỉ là hận thù thôi, nhưng với Hàn Niệm, là mất đi niềm tin, là đảo lộn tất cả, thậm chí thế giới nội tâm hoàn toàn bị huỷ hoại.

"Không có gì đâu, tin anh đi." Anh nói, sáu từ ngắn gọn, là tất cả những gì anh có thể nói với cô.

Không có gì đâu, em không cần bắt mình phải đối mặt, nếu em sợ.

Tin anh đi, anh đã đồng ý giới hạn cuối cùng với em, bất luận thế nào anh cũng sẽ làm được.

Cuối cùng Hàn Niệm cũng nhớ tới, tối hôm đó cô ngủ say, anh cũng nói bên tai cô sáu từ này, "Không có gì đâu, tin anh đi."

Năm tháng trôi qua, người cô có thể tin, chỉ có một người.

* * *

Một cơn mưa đột ngột đổ xuống, nhiệt độ không khí giảm xuống mười độ. Ban đêm mưa lớn hơn, đập vào trên cửa sổ thuỷ tinh, âm thanh buồn bã nặng nề.

Hàn Niệm lờ mờ nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi, Đường Diệc Thiên thấy mặt cô đỏ bất thường, đưa tay sờ, trán vô cùng nóng.

Bàn tay anh lành lạnh, cô giơ tay kéo lấy không buông, gò má kề sát lòng bàn tay anh yếu ớt nói, "Dán sát thật thoải mái..."

Cô yếu đuối làm nũng như vậy, khiến người khác nhìn thấy không đành lòng từ chối, nhưng Đường Diệc Thiên vẫn kiên quyết rút tay mình về, xuống giường lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.

Hàn Niệm kêu anh lại, "Thời tiết thay đổi theo mùa mỗi năm, đều lên cơn sốt, mấy ngày nữa sẽ tốt lên." Lần đầu tiên là sau khi sinh Diệu Linh, lúc cô còn trong tháng, khi đó vừa không dám nuôi bằng sữa mẹ vừa không dám uống thuốc, dằn vặt gần mười ngày mới khá lên. Sau này giống như thành thói quen, vừa thay mùa sẽ lên cơn sốt, còn kèm theo viêm họng. Nhưng năm nay cô bận quá đã quên. Đã quên mình không kiên cường như vậy, cứ bệnh xuống là sẽ sụp đổ.

Đường Diệc Thiên nhìn cô lưỡng lự, cô bình tĩnh đảm bảo với anh, "Thực sự không có chuyện gì đâu, em ngủ mấy ngày là khỏe à."

Nhưng dù cô không có chuyện gì, hay thực sự có chuyện, cô cũng không muốn gặp người lạ, không biết tại sao, thậm chí không muốn gặp những người quen. Sự sợ hãi không tên vây quanh cô, chỉ muốn giấu mình vào trong một góc tối không có ai. Người khác không nhìn thấy mình, mình cũng không nhìn thấy mình.

"Thật không?" Đường Diệc Thiên còn hơi do dự, cô đưa tay kéo anh ngồi xuống giường, sau đó gối lên đùi anh, đặt bàn tay lạnh ngắt của anh lên cái trán nóng hổi của cô để làm hạ nhiệt.

"Thật mà, anh xoa cho em, em sẽ khỏe rất nhanh."

Tay kia của Đường Diệc Thiên còn quấn băng, nghĩ lại bây giờ hai người bọn họ một người tàn phế một người bệnh, đúng là có chút hương vị đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau. Cô nằm im lặng, anh cũng ngồi im lặng, giống như hai người đều đi mệt, dựa vào nhau nghỉ ngơi dưới tàng cây. Tiếp theo cả hai còn có một con đường dài dằng dặc phải đi, nhưng sự thả lỏng ngắn ngủi vẫn vô cùng tốt đẹp.

Đôi khi Hàn Niệm cảm thấy bị bệnh rất tốt, bị bệnh là có lý do để mình yếu đuối, cháy sạch hỗn loạn, cũng không cần suy đoán, không cần nghĩ ngợi, cô có thể buông hết mọi rối rắm xuống.

Nhưng cô buông lương lai ra, lại phải nghĩ đến quá khứ.

Nhớ tới rất nhiều chuyện năm cô hai mươi tuổi. Trong sinh nhật năm đó cô nói đùa là mình có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn được rồi! Mẹ Phạm Tâm Trúc nhìn cô quở trách, "Không biết xấu hổ..." Ba lại trêu ghẹo nói, "Con muốn kết hôn, nhưng nhà Diệc Thiên không chắc sẽ cưới đâu!"

Cô lập lức cau mày nhìn về phía Đường Diệc Thiên, anh cười bảo đảm, "Em muốn kết lúc nào thì anh cưới lúc đó." Khi ấy Đường Diệc Thiên đã là ngôi sao mới trên giới kinh doanh, quá khứ u ám coi như đã hoàn toàn đặt dấu chấm, thứ thuộc về anh còn có tương lai tốt đẹp của bọn họ.

Bất luận trải qua bao lâu, Hàn Niệm cũng cảm thấy đó là giây phút viên mãn và vui vẻ nhất trong cuộc đời cô. Có ba mẹ, có người yêu, còn có tương lai tốt đẹp đang hướng tới.

Mà Phạm Tâm Phúc lại ở lúc không đoán trước được mà từ biệt thế giới, phá vỡ sự trọn vẹn này.

Đó là lúc sinh nhật Hàn Niệm vừa mới qua không lâu, cô và Đường Diệc Thiên đi du lịch. Sau buổi chiều ngày hôm kia, Hàn Niệm nhận được điện thoại của ba, trời đất lập tức mờ mịt, xé xỉu ngay tức thì.

Mẹ thừa dịp lúc ba đi công tác không có ở nhà, dùng loại thuốc ngủ đặc biệt, cho đến trưa hôm sau cô giúp việc mới phát hiện và đưa đến bệnh viện, đã ngừng thở.

Căn cứ theo di thư của bà để lại xác định, bà bị chứng trầm cảm, bi quan với đời mới chọn cách rời khỏi thế gian. Nhưng Hàn Niệm không biết mẹ bị chứng trầm cảm, từ trước đến nay bà luôn ung dung xinh đẹp, thản nhiên như thường, những chứng trầm cảm kia không có cảm giác vui vẻ, không có hứng thú với thứ gì, bọn họ nhìn thấy biểu hiện của Phạm Tâm Trúc vẫn trước sau như một và rất ít dậy sóng.

Mà bà đã chuẩn bị loại thuốc ngủ uống vào làm cho người ta tử vong nhanh từ một năm trước. Dường như bà luôn chờ đợi cơ hội tốt nhất, lặng lẽ chết đi, tạm biệt tất cả.

Trong nhà bình thường, sự nghiệp của Hàn Phục Chu một bước lên mây, con gái Hàn Niệm trổ mã duyên dáng xinh đẹp, bà thong dong tự do, sao bà lại bi quan chán đời như vậy?

Tin dữ không có điềm báo nào, khiến Hàn Niệm hoàn toàn sụp đổ. Cô bắt đầu mất ngủ cả đêm, suy nghĩ xem tại sao mẹ muốn tự sát, suy nghĩ xem có phải đây là một cơn ác mộng không, cô tỉnh lại là sẽ tốt lên. Nhưng con người lúc còn sống, có một số việc giống như một giấc mộng, có phần như mộng lại không phải mộng.

Nỗi đau khổ này, Đường Diệc Thiên hiểu được. Anh cũng biết, lúc một người đau khổ tột cùng, an ủi bao nhiêu cũng đều vô dụng, chỉ có thể lặng lẽ làm bạn. Để cô ấy biết, cô ấy không có một mình.

Nhiều năm sau đó, Hàn Niệm đã sớm bước ra khỏi nỗi bi thương đó, tuy tất cả còn rành rành trước mắt, nhưng đã thoải mái hơn nhiều. Hiểu rõ đây là sự lựa chọn của mẹ, có nhiều việc không thể tin, không có cách nào thông suốt, cũng chỉ có thể bình thản chấp nhận.

Nhưng đến nay cô vẫn luôn không nghĩ ra vấn đề đó, đã buông những vấn đề đó xuống nhưng nó luôn hiện lên trong đầu cô, từng chút từng chút một đan xen ở trước mắt cô, cô kháng cự chúng hợp lại, nhưng đầu óc vẫn không tự chủ được xếp trật tự chúng lại với nhau...

Người có thể nghe lén điện thoại của ba chắc là mẹ Phạm Tâm Trúc, chỉ có bà có cơ hội ra tay trên điện thoại của ba, cũng chỉ có bà có thể kẹp thẻ nhớ vào trong sách của mình, bà nghe được gì, lại không muốn cho người khác biết, bà định giấu cái gì, sao không giấu bên mình.

Những thứ đó đã bóp nghẹt bà, bà bắt đầu uất ức không vui, bà bắt đầu bi quan.

Những thứ này tụ hội lại trong đầu Hàn Niệm, cô đột nhiên ngồi bật dậy. Quần áo cả người ướt sũng mồ hôi. Người còn nóng như lửa, trong nhất thời không biết mình cảm thấy lạnh hay nóng. Đồng hồ báo thức ở bên cạnh hiện rõ con số màu xanh u ám, nói cho cô biết bây giờ là ba giờ sáng.

Đường Diệc Thiên dụi mắt tỉnh dậy, "Sao vậy?"

Cô muốn nói một câu không có gì, nhưng miệng vừa hé ra thì cảm thấy viêm họng đã phát tác, cả cổ họng giống như bị đâm vô số cây kim, đau không nói ra lời, cô lắc đầu, khản giọng trả lời, "Muốn đi...nhà vệ sinh..."

Cô xốc chăn bước xuống giường, mới phát hiện bản thân gần như đứng không vững, ngủ một giấc sẽ tốt, là chuyện hoàn toàn không thể nào.

Đèn sáng rực trong nhà vệ sinh chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Hàn Niệm, nhiệt độ quá cao cháy môi cô bong lên một lớp da trắng, đôi môi màu hồng nhạt nứt nẻ, chỗ duy nhất có màu hồng cũng bị che mất, người phản chiếu trong gương giống như một tờ giấy, không còn sức sống, yếu ớt không có sức.

Cô chống lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo để mình đứng vững, liên tục lẩm bẩm, "Ông ấy sẽ không gạt mình, ông ấy sẽ không gạt mình, ông ấy sẽ không gạt mình..." Giọng nói khàn khàn trong đêm hoang vắng giống như gió nhẹ, giống như tiếng thét đau thương của côn trùng mùa thu.

Đúng vậy, Hàn Phục Chu đã từng nói, "Tư Tư, ba tuyệt đối sẽ không gạt con."

Trên thế giới này, cô tin tưởng Đường Diệc Thiên, nhưng cũng không thể không tin tưởng ba mình.