Không Nhớ, Không Quên

Chương 60: Chương 26.2




Cho nên dù Đường Diệc Thiên gây khó dễ cho nhà họ Hạ, anh cũng cắn chặt không buông! Ôm Diệu Linh trong lòng, Hạ Đông Ngôn hỏi thằng bé, "Diệu Linh, chúng ta cùng nhau đánh ngã bà ngoại sói nhé!"

"Nhưng chú bà ngoại sói mua đồ chơi cho con!" Diệu Linh giơ chiếc xe lửa nhỏ lên, "Chú xem!"

"Xe lửa mà thôi! Chú Hạ mua cho con một chiếc thiệt cũng được!" Hạ Đông Ngôn vỗ ngực nói, có thể anh không thông thạo làm ăn, nhưng làm bại gia thì không cần thầy dạy cũng biết.

Diệu Linh bĩu môi, không hiểu sao lại lên tiếng nói thay người nào đó, "Chú có thể cho con ăn gà chiên và coke không?"

"Ừ thì..." Việc này hình như thực sự không dám, nữ vương Hàn biết sẽ rút gân lột da anh.

"Vậy thì chú đừng nghĩ đánh đổ bà ngoại sói nữa." Diệu Linh ngẩng đầu lên, dáng vẻ khó ưa giống Đường Diệc Thiên như đúc. Cho dù lớn lên giống Hàn Niệm, cũng không cách nào che giấu bản chất của nó, Hạ Đông Ngôn đau lòng và hối hận chảy nước mắt, ân hận lúc đầu đã làm sai.

(Ân hận lúc đầu đã làm sai: hối hận vì ban đầu đã không làm khác đi, để nay sự việc trở nên tệ hại)

* * *

So với Hạ Đông Ngôn, Hàn Niệm sống giống như trong bồng lai tiên cảnh vô cùng bình yên, trừ khi...

Lúc ăn cơm tối, khẩu vị của Hàn Niệm không kém như trước. Đường Diệc Thiên ngồi đối diện với cô, vẫn chưa động đũa, chỉ nhìn cô mở lớn miệng ăn một mình.

Cuối cùng thấy cô ăn xong, anh mới mở miệng, "Em cảm thấy nhà họ Hạ có thể chống đỡ được bao lâu?"

Dĩ nhiên Hàn Niệm biết tác phong làm việc của Đường Diệc Thiên, chắc chắn sẽ tìm nhà họ Hạ gây khó dễ, "À, Vậy thì sao? Vấn đề này tôi cũng không biết, tôi không phải Hạ Đông Ngôn."

"Vậy đúng là Hạ Đông Ngôn thực sự yêu em rất sâu đậm." Đường Diệc Thiên định nói ra những lời đầy mỉa mai, nhưng tất cả lời nói đều mang theo vị chua, Hàn Niệm không kiềm được nhìn thoáng qua nét mặt gần như nghẹn đến nội thương của anh.

"Thẩm Du cũng giống thế thôi." Hàn Niệm vẫn chưa thoả mãn, lại cầm đũa gắp miếng gà xé ăn.

"Tôi từ chối cô ấy rồi." Đường Diệc Thiên nói vắt tắt mà có lực. Rõ ràng anh không cần thiết phải giải thích với cô, nhưng lại muốn làm sáng tỏ quan hệ với những người phụ nữ khác trước mặt cô.

Hàn Niệm chặc lưỡi, lại gắp một miếng thịt bò, "Anh muốn con của tôi, lại không tìm cho con của tôi một người mẹ, chặc chặc...."

"Con của tôi tuyệt đối không có mẹ kế." Đường Diệc Thiên trả lời.

Hàn Niệm ngẩng lên nhìn anh, sau đó cười ngã ra bàn, cô nhướng mày cười nói, "Trùng hợp thật, đúng lúc con của tôi cũng tuyệt đối không có ba!"

Đôi mắt của Đường Diệc Thiên tối xuống, giống như ẩn sâu trong đáy biển không nhìn ra sự dao động nào, "Tôi biết, em hận tôi lúc trước đã lừa em, gạt em, nhưng ba của em cũng đã lừa tôi, giấu diếm tôi nhiều năm vậy!"

Cuối cùng Hàn Niệm cũng buông đũa xuống, "Không, không phải tôi hận anh lừa tôi, mà là tôi khổ sở cầu xin anh, anh cũng không buông tay, thậm chí anh không nghĩ cho tôi mà đã làm một phần thoả hiệp, nếu không phải thiếu bằng chứng, anh đã làm ông ấy bị phán vô thời hạn phải không?"

Cô cười lạnh lùng, nụ cười này không giống như trước kia. Từ khi nào, cô trở thành một người khác như vậy? Là lúc phát hiện ra sự thật, là lúc cầu xin mãi không có kết quả, hay lúc thả người nhảy xuống? Bản thân Hàn Niệm cũng không nhớ rõ, cô chỉ biết giây phút cô bắt đầu hận anh, đã hận đến tận xương tuỷ.

Sắc mặt của Đường Diệc Thiên trắng bệch, sao anh lại chưa từng xót xa cho sự cầu xin của cô chứ, nhưng cô càng cầu xin, anh càng tức giận. Tức giận Hàn Phục Chu biến tất cả bọn họ thành như vậy, càng tức giận tại sao cô không chịu tin tưởng mình, "Cho nên em không thoả hiệp, để trả thù tôi. Khiến cho Diệu Linh không có ba, đáng sao?"

"Đúng, tôi sẽ không thoả hiệp." Hàn Niệm nhìn anh, gằn từng chữ nói, "Nếu ba tôi có chuyện gì không hay xảy ra, Đường Diệc Thiên, cả đời này anh cũng đừng mong có được thằng bé."

Anh cười đau khổ, "Hàn Niệm, em chỉ đang dối mình dối người mà thôi." Nhiều bằng chứng như thế, dù không phải trực tiếp, cũng đủ vạch trần sự thật một cách rõ ràng, chỉ là cô cố chấp không chịu tin cộng thêm Hàn Phục Chu có chết cũng không thừa nhận.

"Thì sao?" Cô cười khẽ, khinh thường nhìn anh, giống như không muốn nhìn anh một cái, "Có lẽ người duy nhất tôi gạt trong đời này, chỉ là bản thân tôi, không giống anh."

Đường Diệc Thiên ném cô từ bàn ăn sang bên cạnh sofa, anh nắm lấy cằm cô, đè cô dưới thân, buộc cô nhìn mình, cặp mắt hung ác giống như lưỡi dao sắc bén. Đốt ngón tay trắng bệch, ngực phập phồng kịch liệt, "Vậy tại sao em không lừa dối mình để tiếp tục yêu tôi?"

Tại sao em không thể gạt mình để tiếp tục yêu anh, giống như anh luôn gạt mình là em còn yêu anh?

"Tại sao chúng ta không thể lừa gạt bản thân, để tất cả quay lại như quá khứ! Tiểu Niệm, vậy không tốt sao?" Anh bằng lòng lừa gạt bản thân mình, lừa gạt cả đời có sao chứ?

Hàn Niệm nhìn anh, đôi mắt anh vừa lạnh vừa ấm, sự tuyệt vọng mang theo sự cố chấp không muốn bỏ qua bất kỳ hy vọng nào, ở trong mắt anh, dường như cô nhìn thấy bản thân mình vừa xa lạ lại quen thuộc, một con người đơn thuần và tốt đẹp, hạnh phúc đến mức làm người khác ghen tức. Cô nhịn không được đưa tay xoa mặt anh, giống như muốn chạm vào con người trong ảo ảnh kia, lại tiếp tục là mình cũng ngày đó...

Nâng tay quấn lấy cổ anh, Hàn Niệm nhắm mắt lại, lông mi dài hơi vểnh lên, hơi thở của cô phả vào mặt anh, nhẹ nhàng dán lên đôi môi lạnh lẽo và run rẩy của anh, "Được...Tôi sẽ thử xem sao..."