Mười lăm tuổi Hàn Niệm gặp Đường Diệc Thiên, mười tám tuổi nhà họ Đường gặp biến cố, bọn họ chính thức qua lại. Cô làm bạn với Đường Diệc Thiên trong ba năm tối tăm nhất, nhìn anh lột xác từ một thiếu niên ngây ngô thành người mới trên thương trường, rồi sau đó anh hô gió gọi mưa.
Năm hai mươi bốn tuổi, Hàn Niệm gả cho anh.
Hôn lễ định vào tháng tư thoải mái nhất trong năm của thành phố J. Thiên kim của bộ trưởng Hàn đang lên hương trong giới chính trị gần đây lấy chồng, gả cho chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế Đường Diệc Thiên, cuộc hôn nhân kết hợp giữa chính trị và kinh doanh này xem ra không ít người quá mức mơ mộng, ví như chỉ là một hôn nhân thì ngược lại càng có sức thuyết phục hơn.
Nhưng hết lần này đến lần khác, dẫu mối tình này có vô cùng trong sáng đi chăng nữa cũng chỉ là bước vào cung điện hạnh phúc mà thôi.
Ít nhất Hàn Niệm luôn tin chắc không chút nghi ngờ.
Tiếng pháo nổ dưới lầu vang lên, tim Hàn Niệm gần như muốn nhảy ra, rõ ràng hôn lễ chỉ là một cuộc diễn tập đi qua nhiều giai đoạn, nhưng khi cô trình diễn vẫn sẽ hoảng hốt.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, tuy khuôn mặt cô trong gương trang điểm rất xinh đẹp, nhưng vẫn không mất đi sự ngây thơ. 24 tuổi không phải nhỏ, cũng không tính là lớn. Xem như là một cô gái đang trong thời kỳ tốt đẹp nhất, không còn nhỏ nữa, không còn mờ mịt nữa, nhưng có chút hồn nhiên và mơ mộng.
Trong phòng cô dâu trừ cô ra còn có phù dâu Lâm Trăn, còn có người được nhận là "Anh em kết nghĩa." chịu trách nhiệm cõng Hàn Niệm xuống lầu Hạ Đông Ngôn. Vì để thuận tiện đón dâu, hôm qua hai người bọn họ ở lại nhà họ Hàn.
Phù dâu Lâm Trăn là thiên kim của nhà họ Lâm thuộc dòng dõi thư thương, nhỏ tuổi hơn Hàn Niệm, là học muội lúc học đại học của Hàn Niệm. Tính tình cẩu thả, lúc Đường Diệc Thiên đến nhà họ Hàn đón dâu cô còn kích động hơn Hàn Niệm.
"Rất có phong cách nha!" Lâm Trăn nhìn từ ban công lầu hai xuống, Đường Diệc Thiên dẫn theo em họ Cố Nhất Minh đi vào sân, đám đông ồn ào kéo về phía họ, Cô Nhất Minh tung kẹo cưới vào bao lì xì đầy trời.
Lâm Trăn tắc lưỡi, hận không thể ném cái giỏ từ trên lầu hai xuống, lấy bao lì xì lên.
"Có chút tiền đồ được không?" Cả quá trình Hạ Đông Ngôn đều duy trì bộ mặt khó chịu. Anh và Hàn Niệm bằng tuổi, ở đại học J cùng cấp bậc nhưng không cùng ban. Năm đó lúc Đường Diệc Thiên nghỉ học, Hàn Niệm đến ký túc xá nam tìm anh, không cẩn thận vào nhầm phòng, chạy vào phòng ngủ của Hạ Đông Ngôn, không đánh thì không quen biết.
Sau đó Đường Diệc Thiên nghỉ học, Hạ Đông Ngôn điên cuồng công khai theo đuổi Hàn Niệm khiến người khác không thể tưởng tượng được, trình độ này làm Lâm Trăn cảm thấy trừ hai từ "Biến thái" ra gần như không có từ khác để hình dung.
Đáng tiếc là tương vương có ý thần nữ vô tình. Lâu ngày, ngược lại thành bạn tốt. Nhưng Hạ Đông Ngôn vẫn không tiếc biểu đạt tình yêu với Hàn Niệm, điều này khiến Đường Diệc Thiên vô cùng bực dọc.
Nhưng từ trước đến nay Hạ Đông Ngôn luôn ăn nói bộp lộp, nên cũng không ai coi lời nói của anh là thật.
Trong ngày kết hôn của Hàn Niệm, cô không có anh trai, nên nhận Hạ Đông Ngôn làm anh em kết nghĩa cõng mình xuống lầu.
Tuy Hạ Đông Ngôn bày tỏ nỗi buồn là có lẽ anh rất khó chấp nhận việc người yêu đi lấy chồng, nhưng cảm thấy có thể có cơ hội để Đường Diệc Thiên nhìn sắc mặt của mình cũng là chuyện tốt, vì vậy dù kiêu ngạo và khó chịu những vẫn vui vẻ đến đây.
"Số lượng lớn bao lì xì đó đã có thể mua được cô, không phải đuổi phù dâu như cô quá dễ sao!" Hạ Đông Ngôn nhìn Lâm Trăn bằng cặp mắt hành vi thèm thuồng như vậy thật trơ trẽn.
"Vậy anh còn muốn bao nhiêu chứ!" Lâm Trăn liếc anh một cái, "Anh chỉ là người cõng xuống lầu thôi."
Hạ Đông Ngôn ngẩng đầu tự hào, có nhiêu đó tiền muốn đuổi anh? Nhưng anh bị đoạt đi người trong lòng! Nỗi đau này sao có thể đơn giản bù lại bằng tiền bạc! Huống chi anh đường đường là Hạ đại thiếu gia, anh thiếu tiền sao chứ!
Hừ, anh muốn trả thù Đường Diệc Thiên! Đúng! Ai bảo bình thường anh ta hẹp hòi như vậy!
Tiếng bước chân đến gần lầu hai, Lâm Trăn reo hò chạy tới cửa, vội vàng kêu gào, "Cho bao lì xì! Cho hai trăm cái! A, không phải, 500 cái!"
Phù rễ Cố Nhất Minh là người chuyển lời, "Vậy cô mở cửa đi."
"Không có bao lì xì sao tôi mở cửa được?" Lăm Trăn dữ dằn trả lời, cho là cô ngốc sao!
Trên thực tế Cô Nhất Minh thực sự cảm thấy cô rất ngốc, "Cô muốn nhiều lì xì như vậy, không mở cửa sao cho cô được? Nhét từng cái, cô dâu chú rể còn động phòng được sao hả!"
Nghĩ lại, Đường Diệc Thiên sẽ không vì mấy bao lì xì ấy mà chơi xấu, vì thế Lâm Trăn lập tức mở cửa.
Chú rể ở ngoài cửa mặc một đồ vest màu trắng thẳng thớm, Lâm Trăn chớp mắt nghĩ: Đây đúng là nhân vật bước ra từ trong truyện tranh! Cô còn chưa kịp chiêm ngưỡng, phù rể bên cạnh chú rể đã ôm một thùng giấy lớn đứng trước mắt cô.
"Gì thế?"
"Soạt..." Một tiếng, Cố Nhất Minh nghiêng cái thùng qua, đổ hơn nửa thùng bao lì xì ra, ngập chân Lâm Trăn,"Nè, chắc chắn hơn 500 cái, tự cô đếm đi."
Đường Diệc Thiên nhấc bước, bước qua bao lì xì đi vào phòng.
Anh vươn tay ra, mỉm cười với cô dâu của anh, "Tiểu Niệm."
Vừa dứt lời, Hàn Niệm còn chưa đứng dậy, tay anh đã bị người ta đập vào, "Niệm cái gì! Là anh trực tiếp cõng cô dâu đi sao?" Cuối cùng Hạ Đông Ngôn cũng chờ được tới lúc vênh váo đắc ý, sao lại không nắm cho thật chặt.
Ngày kết hôn, tâm trạng của Đường Diệc Thiên vô cùng tốt, nên không so đo với Hạ Đông Ngôn.
Anh làm một động tác xin mời cực kỳ nho nhã, "Vậy phiền cậu. À, anh vợ?"
"..." Hạ Đông Ngôn rất không vui, ngay cả khi anh ta có việc nhờ mình mà cũng cuồng ngạo như vậy sao! Thật đáng ghét! May mà tối qua mình đã làm chuyện hả giận!
Anh đưa tay, "Bao lì xì của tôi đâu? Nghe nói anh đang bàn chuyện hợp tác với NSJ, về phần chia lợi nhuận..."
Đường Diệc Thiên ngắt ngang lời của Hạ đại thiếu gia, "À, đây này. Đây là bao lì xì của cậu, tôi và ba cậu nói chuyện là được rồi. Bây giờ cậu có thể cõng cô dâu xuống lầu được chưa?"
Lúc đó Hạ Đông Ngôn và Hàn Niệm là nhân viên mới làm việc không lâu, mà Đường Diệc Thiên đã có kinh nghiệm trên thương trường sáu năm. Một câu nói của anh, đã khiến Hạ thiếu gia trở thành...hậu...bối...trong nháy mắt!
Hạ Đông Ngôn lập tức rơi nước mắt, thật quá đáng! Bất quá anh chỉ không am hiểu việc làm ăn lắm mà thôi! Hơn nữa anh còn trẻ! Cho anh sáu năm đi, anh sẽ nhanh, chóng, toả, sáng!