Không phải lần đầu
tiên Hàn Niệm bị nhốt trong này, hơn ba năm trước cô đã trải qua hai
tháng tuyệt vọng nhất của đời người ở đây. Lúc đó ba cô bị xét xử sơ
thẩm, rồi đến chung thẩm.
(Sơ thẩm: Xét xử sơ thẩm là tòa án xử
vụ án ấy lần thứ nhất. Nếu bị cáo không chấp nhận bản án đã tuyên trong
xét xử sơ thẩm thì khán án lên tòa án có cấp cao hơn , tòa sẽ xử lại đó
là phúc thẩm . Nếu cũng không chấp nhận thì có quyền khán án lên
TòaThượng Thẩm . Tòa thượng thẩm là cuối cùng.
Chung thẩm: (toà
án) quyết định lần cuối cùng về một vụ án làm cho bản án có hiệu lực
pháp luật, sau đó đương sự không được chống án nữa)
Đó là tháng
tám oi bức nhất thành phố J, bởi vì chuyện của ba mà Hàn Niệm mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, cuộc sống trong mấy tháng đó là ngày nào cô cũng cầu xin Đường Diệc Thiên, cầu xin anh tha cho ba mình.
Hàn Niệm nhớ mãi những ngày tối tăm ấy, bây giờ nghĩ lại vẫn kiềm không được mà run rẩy, cả trong xương cũng cảm thấy lạnh.
Thù hận của anh giống như nước lũ và thú dữ, khiến Hàn Niệm không nhận ra
người mình đã yêu sâu sắc nhiều năm qua. Ban ngày cô trông chừng điện
thoại và vi tính, sợ hãi chờ đợi tin tức đáng tin và không đáng tin từ
khắp nơi, lúc vui lúc buồn.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Buổi tối cô liên tục nhận lấy sự phát tiết trong thù hận của anh, ở những
lúc anh cảm thấy thoả mãn thì dè dặt hỏi những câu hỏi quan trọng về tin tức của ba mình.
Đa số anh đều nói, "Em đừng mơ nữa." Một số lúc anh có tâm trạng tốt, anh sẽ nói, "Em đừng xía vào."
Lúc anh vừa hận, vừa yêu. Anh thường bị cô bức đến phiền chán mà xách cô
lên giường, lúc đó cô bị giày vò đến không có sức nói chuyện, anh lại
hối hận ôm cô khóc, "Tiểu Niệm, tiểu Niệm, sao chúng ta lại trở thành
thế này..."
Anh khóc, cô cũng khóc. Là điề gì biến bọn họ thành như vậy?
Rõ ràng khi đó tất cả đều khắc cốt ghi tâm, nhưng hôm nay có rất nhiều chi tiết Hàn Niệm không nhớ nỗi, nghĩ tới lại đau đầu dữ dội. Có lẽ quá ảm
đạm, cơ thể cô đã xóa bỏ tất cả. Cũng có lẽ khi đó cô quá hèn mọn, hèn
mọn đến bản thân cô cũng khinh bỉ mình, nên cô chọn cách quên đi.
Mà ở ngay lúc tối tăm nhất, Hàn Niệm lại mang thai.
Luật sư đến chuyển hộ lời của ba cô, dùng đứa bé ép Đường Diệc Thiên, nếu
không chịu, thì phá thai. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Lúc ấy Hàn Niệm rất tuyệt vọng, cô biết không nên, nhưng cô thực sự không
còn cách nào khác, cô lấy đứa bé ra uy hiếp Đường Diệc Thiên, cô tuyệt
thực, cô xông ra khỏi nhà, cô làm tất cả những điều cô có thể. Cuối cùng Đường Diệc Thiên mang cô đến đây nhốt, vẻn vẹn hai tháng.
Các tin tức của cô đều bị chặn hết, tin tức cuối cùng là, ba cô đã bị xét án chung thẩm, không còn hy vọng.
Cô chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn, cũng không thể chạy trốn. Cô hận Đường
Diệc Thiên, nên cô không muốn ở lại bên cạnh anh, nhưng bỏ đi, ba cô lại ép cô bỏ đứa bé. Hàn Phục Chu có lý do của ông...không để lại đời sau
cho đối thủ. Trong chiến tranh đàn ông chỉ nhìn thấy thắng thua, mà
trong chiến tranh phụ nữ cũng có rất nhiều điều không muốn.
Cô không còn sự chọn lựa nào khác, chỉ có thể lựa chọn rời khỏi hai người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Cô nhảy xuống từ ban công của lầu ba, thư ký Lâm Thư Văn không đuổi theo
cô. Hàn Niệm gọi điện thoại cho Hạ Đông Ngôn, xin anh giúp mình chuẩn bị vé máy bay và Visa, nhưng cô không ngờ, Hạ Đông Ngôn lại chọn đi cùng
cô. Tháng ba năm sau, cô sinh đứa bé.
Đường Diệc Thiên không biết đứa bé này, ba cô cũng không biết.
* * *
Đẩy cửa sổ lầu ba ra, cảnh quang tuyệt vời. Có núi, có nước, có hoa, có
cây, ở đây hợp để nhốt một con chim hoàng yến. May cho Hàn Niệm, cách
nhiều năm như vậy mà cô vẫn là một con chim hoàng yến, không bị giáng
xuống làm chim sẻ.
Cô thò ra cửa sổ nhìn xuống bảy thước giống
như mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, cuối cùng cảm
thấy hơi hoa mắt chóng mặt.
Có lẽ không biết cũng không đáng sợ,
đáng sợ là đã biết. Lúc đó cô nhảy xuống không biết sẽ đau bao nhiêu,
nhưng bây giờ cơ thể cô vẫn nhớ rõ nỗi đau đó, ngay cả nhìn cũng cảm
thấy sợ. Nhưng kỳ lạ là, cơ thể bị đau qua một lần sẽ sợ hãi, mà lòng bị đau một lần lại kiên cường hơn. Bạn đang đọc truyện tại
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hàn Niệm không sợ cuộc sống bị giam giữ trong tiểu viện hoang vắng này. Ba năm nay, không phải thứ cô học được nhiều
nhất là chờ đợi và kiên nhẫn sao? Cô không đi ra thế giới bên ngoài
chiếc lồng, bởi bên ngoài chiếc lồng cũng giống thế, những người đó,
những cuyện đó, những nỗi đau đó, chẳng bằng ở lại đây chờ bọn chúng
đến, sống chết vui buồn, chỉ thường thôi.