Không Nhớ, Không Quên

Chương 28: Chương 11.1




Anh không chút thương tiếc kéo Hàn Niệm lên lầu hai, những cạnh cứng của bậc thang sướt vào tay và chân của cô, trong đau đớn kèm theo sự sảng khoái.

Anh nhấc chân đá văng cửa, ném cô vào, lưng cô va vào giường, nặng nề ngã xuống, đau đến mức cô không nhịn được khóc lên.

Cô khóc, Đường Diệc Thiên lại cười, "Em lập kế hoạch trở về, tiếp cận tôi, quyến rũ tôi, không phải vì muốn leo lên giường của tôi, mới làm Hàn tiểu thư hớn hở trở về sao! Sao bây giờ lại khóc, em nên vui vẻ mới phải!"

Hàn Niệm nở nụ cười phối hợp, nhưng nụ cười còn khó coi hơn khóc, Đường Diệc Thiên đưa tay bóp chặt cổ cô, không cho cô cười. Ngay cả hít thở cô cũng cảm thấy khó khăn, nhưng vẫn khổ sở cong khóe môi.

"Em biết nghe lời như vậy từ bao giờ?" Tay anh dùng thêm sức, nếu cô còn tiếp tục cười nữa, có lẽ anh thật sự sẽ bóp chết cô.

Cảm giác nghẹt thở vô cùng đặc biệt, nếu bạn giãy giụa sẽ càng dằn vặt hơn, nếu bạn bỏ qua thì mọi khốn khổ và sợ hãi sẽ tan biến, cơ thể bay bổng lên trên, rời khỏi mặt đất, tách ra không còn liên quan đến nhau.

Hàn Niệm dứt khoát nhắm mắt lại, cô đã không còn sợ sệt từ sớm. Cô cũng từng nhảy từ sân thượng lầu ba xuống, đùi phải bị gãy vẫn còn nhịn đau đi lên máy bay, sinh non ngoài ý muốn ở đất khách quê người, nhưng không có ai bên cạnh, sao vẫn không đau bằng lúc này?

Đường Diệc Thiên buông tay, Hàn Niệm ngã xuống mặt đất, ho mấy tiếng, cổ họng vừa nóng vừa khô.

"Không xuống tay được sao? Vậy anh đừng hối hận..." Hàn Niệm thở hổn hển đỡ giường ngồi lên trên, nghẹt thở vài giây ngắn ngủi khiến sắc mặt trắng bệch của cô lấy lại máu, lại có sức lực sống chết với anh.

"Chỉ có điều..." Cô cố tình gây hấn, "Anh cũng không có tư cách ra tay, không phải anh nói nhà họ Hàn chúng tôi nợ nhà họ Đường một mạng sao? Vậy tôi trả cho anh, dùng con của tôi...được không?" Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Niệm đã hoàn toàn méo mó, nhìn vào gương ở trên tường bên cạnh, hoàn toàn giống như người điên.

"Rầm..." Một tiếng, Đường Diệc Thiên vung tay lên, kéo đứt dây điện của đèn bàn rồi dùng sức đập tới, cả chiếc gương đều bị bể nát, những mảnh nhỏ trong suốt rơi xuống đất, bị thảm lông cừu nuốt chửng nên không vang lên tiếng.

Máu tươi nhỏ từ đầu ngón tay xuống, cả hai thứ đều bị đập bễ, Hàn Niệm nở cụ cười mỉa mai.

Không có tiếng bễ nát làm cho cơn tức giận trong lòng của anh không có chỗ trút ra, Hàn Niệm lại im lặng nhìn anh. Nhìn khuôn mặt anh méo mó, nhìn động tác điên rồ của anh, nhìn anh xé rách quần áo của mình, ép cô lên vách tường lạnh lẽo, sau đó giống như con thú dữ bổ về phía cô, cơn đau khủng khiếp giống như thanh kiếm sắc bén xuyên qua cơ thể.

Hàn Niệm cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đôi mắt anh đen giống như đêm ở Bắc Cực, lúc đó anh dẫn cô đi xem cực quang, đêm không có cực quang sẽ đen giống như vậy, đen không có một chút ánh sáng, màu đen khiến cho con người ta tuyệt vọng.

Mặc dù lúc này cơ thể bị xé rách một cách thô bạo, nhưng cô vẫn nhớ tới những điều đẹp đẽ nhất mà bọn họ từng có...

* * * * * * *

Lúc Hàn Niệm mười lăm tuổi thì chuyển đến thành phố J, trước đó cả nhà ba người của bọn họ sống ở một thành phố nhỏ phía tây nam Vân Nam giáp với biên giới của Miến Điện.

Hàn Phục Chu ba của cô được đặt biệt đề bạt lên làm phó thị trưởng thành phố J, bởi vì chiến tích lớn lao của ông. Khi đó Hàn Niệm đã hơi hiểu chuyện, ví dụ tuy rằng mọi người ở thành phố nói đến tên Hàn Phục Chu đều sẽ giơ lên ngón tay cái, nhưng ba cô thăng chức cũng có một phần là vì cấp trên của ông cũng đã tăng chức.

Dù sao thành phố ở Đông Nam và thành phố nhỏ ở Tây Nam cũng có chênh lệch khá lớn, khoảng cách ở giữa không phải chỉ một câu chiến tích lớn lao là có thể vượt qua.