*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Nhiên nghiến chặt răng không kêu nửa tiếng, cậu chỉ liều mạng giãy dụa và ra tay tàn nhẫn đến mức chẳng hề lo lắng. Kiều Dã chưa từng thấy qua kiểu đánh này, bị Đào Nhiên cào chảy máu ba đường trên cổ.
“Tôi đệt, cậu đừng có được đà lấn tới nghe chưa?” Kiều Dã hít một hơi lạnh: “Gái có chồng khóc lóc om sòm mới đi cào, cậu có thể có chút tiền đồ không hả!”
“Kiều Dã, cậu là một thằng ngu.” Giọng của Đào Nhiên như rít từ trong cổ họng, móng tay đang cắm ngập trong cánh tay Kiều Dã không hề buông lỏng. Đào Nhiên lạnh nhạt lườm cậu ta, như đang nhìn một sinh vật cấp thấp nào đó.
Kiều Dã tức đến bật cười, chút kiên nhẫn cuối cùng đã biến mất hầu như không còn. Cậu ta dùng một tay gỡ ngón tay Đào Nhiên ra, một tay kia tàn nhẫn bấm vào gân tê khuỷu tay* của Đào Nhiên. Đào Nhiên rên lên một tiếng, cả cánh tay vừa xót vừa tê, đừng nói là chống trả, bây giờ một tí sức để nâng lên cậu cũng không có.
*Gân tê khuỷu tay
“Rượu mời không uống lại thích uổng rượu phạt, đúng là đồ không có mắt.” Kiều Dã vén áo T-shirt của Đào Nhiên lên, nhéo mạnh bên eo một cái.
Mắt Đào Nhiên bị trùm lại không nhìn rõ bất cứ thứ gì, mỗi một tia xúc giác trên thân thể đều bị phóng đại, lông cả người cậu đều dựng lên.
“Tôi mới phát hiện, tuy rằng cậu mạnh miệng, nhưng thân thể lại rất mềm mại.” Kiều Dã ghé vào bên tai Đào Nhiên, cố ý phả hơi nóng khiến cậu phải trốn tránh, trong nháy mắt tâm tình cũng tốt hơn. Đào Nhiên cách cậu ta thực sự quá gần, mỗi lần hít thở đều quấn quýt với nhau, thậm chí Kiều Dã còn nghe được mùi thơm giống với mùi tuyết tùng đỏ*, mùi thơm ấy rất dịu dàng triền miên.
*Gỗ tuyết tùng là một chi của cây hạt trần trong họ cây Pinaceae, đây là loài cây bản xứ của vùng Himalaya và khu vực Địa Trung Hải. Loại dầu thu được từ gỗ tuyết tùng là một trong những nguyên liệu cổ xưa nhất trong giới nước hoa.
Dường như Kiều Dã mới phát giác mình thật sự rất yêu người ấy, không giống với việc cùng một người bạn tân trang lại một chiếc mô tô hoàn mỹ. Cậu ta không kìm được muốn chạm vào Đào Nhiên, không cần quá thô bạo hoặc quá tham lam, chỉ cần dùng đầu ngón tay thăm dò lấy da thịt. Kiều Dã vừa thấy Đào Nhiên, nếu như không dùng hết những gì mình đã biết về Đào Nhiên từng mê hoặc mình thế nào, thì có lẽ cậu ta hận không thể trưng ra cho Đào Nhiên thấy nhịp tim đập của mình. Cậu ta đã từng nghĩ, sẽ ở cùng người ấy.
Kiều Dã vừa thất thần thì trên tay Đào Nhiên đã khôi phục một ít sức lực, bèn lần mò trên tủ đầu giường được một chiếc đèn ngủ sứ. Cậu không hề nghĩ ngợi bèn nhấc lên muốn ném lên đầu Kiều Dã.
Nhưng lúc chiếc đèn đang văng tới thì bị cản lại, Kiều Dã phản ứng lại ngay lập tức, mạnh mẽ hất chiếc đèn kia văng ra xa. Một tiếng xoảng giòn giã vang lên, chiếc đèn đã nát bấy.
Đào Nhiên kéo áo mình xuống, nhìn chằm chằm Kiều Dã không nháy mắt. Sự đề phòng và căm hận đó khiến trái tim chưa từng cất chứa điều gì của Kiều Dã đau như dao cắt. Cậu ta chỉ biết là đau, chứ không biết đó thật ra chính là tình yêu; từ cái yêu thích ồn ào hận không để cả thế giới đều biết, đã biến thành tình yêu không chịu được đau lòng.
Kiều Dã sững sờ đứng dậy đứng bên giường nhìn Đào Nhiên, nhìn hồi lâu vẫn thất bại. Đỉnh đầu từng kiêu ngạo, có chịu đòn cũng phải ngẩng lên của Kiều Dã cuối cùng cũng cúi xuống. Cậu ta vòng qua chỗ sứ vỡ ra khỏi phòng, thấp giọng nói một câu: “Con mẹ nó…. Sau này ông đây không theo họ Kiều rồi…”
Đào Nhiên cũng không hiểu rõ tình cảm thay đổi trong nháy mắt của Kiều Dã, cậu chỉ cảm thấy trạng thái biến đổi thất thường của Kiều Dã thật đáng sợ. Thấy cánh cửa kia đóng chặt, cả người cậu hư thoát mềm nhũn nằm trên giường, nhất thời không bò dậy nổi.
Đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì đó, thừa dịp trước khi có người quay lại dọn dẹp gian nhà bèn xuống giường tìm một miếng sứ vỡ không lớn nhưng rất sắc bén.
Sau đó có người nhanh chóng trở lại thu dọn đồ vỡ. Đào Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ vội vàng bưng cơm nước đã lạnh đi rồi khoá kỹ cửa phòng, bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Cậu sợ mình sẽ bị bỏ rơi. Giấc mơ chân thật nhất mà Đào Nhiên từng mơ là lúc cậu đang thiêm thiếp ngủ, Lý Trạch Khôn đặt một xấp tiền mặt bên gối cậu, rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Sự khổ sở kia là thật, giống như đã từng xảy ra. Mỗi lần cậu đều khóc mà tỉnh, sau đó lại căng thẳng không biết lúc nào sẽ mất đi.
Cạu cam tâm tình nguyện làm thế thân, dù sao người ở lại là chính mình, cũng có gì không tốt đâu. Nhưng Đào Nhiên thật sự không dám nghĩ tới, trái tim cam tâm tình nguyện của mình lại bị đánh bại, lại không sánh nổi với một hũ tro cốt.
Chỉ cần hơi hơi suy nghĩ một chút, cậu sẽ đau lòng đến mức hận không thể chết đi. Cũng không phải lập dị, Đào Nhiên thật sự không biết chấp niệm ấy từ đâu đến, không thể tiêu tan.
Đào Nhiên xuống giường kéo tất cả các rèm cửa sổ ra. Bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng đây là tầng một, tầm mắt bị giả sơn và cây cỏ che khuất không thể nhìn ra cái gì. Đào Nhiên ngồi trên cửa sổ quan sát, bên ngoài có một cây mây quấn vài vòng quanh cửa chống trộm, cũng không ai đi thu dọn. Từ hôm qua đến giờ Đào Nhiên chưa hề ăn cái gì, lúc này dạ dày đã chuyển từ khó chịu tê dại sang đau đớn như lửa đốt. Đào Nhiên vươn ngón tay viết từng nét từng nét trong cái tên Lý Trạch Khôn, có hơi uất ức nhếch môi. Cậu đang chờ Lý Trạch Khôn dẫn mình về nhà ăn cơm, không có những yêu cầu khác, hi vọng duy nhất là sẽ không phải chờ quá lâu.
Mãi đến tối Kiều Dã mới xuất hiện, hỏi xem Đào Nhiên có ăn cơm không. Lúc cậu ta biết được vốn không có ai đưa cơm thì phát hoả. Chú Phùng còn đứng ở cửa mà Kiều Dã đập phá nửa phòng khách ngay trước mặt.
“Cậu đang để cho tôi xem đấy à?”
“Anh tôi bảo các người bỏ đói cậu ấy ư?” Kiều Dã không hề chịu thua, trực tiếp nhắc đến anh mình.
“Ép một người lại đây, nó không ăn cơm tôi còn phải đến ba quỳ sáu lạy mời chắc?” Chú Phùng liếc những người xung quanh một chút: “Mau thu dọn một chút, không thấy Nhị thiếu của bọn mày tâm tình không tốt à?”
“Trước tiên không cần để ý đến chỗ này đâu, vào bếp hầm một nồi cháo đi” Kiều Dã ngồi trên sô pha, dưới chân bừa bộn khắp nơi, chẳng hề giữ chút mặt mũi cho trưởng bối trên danh nghĩa.
Chú Phùng kìm nén lửa giận không phát ra. Hiện giờ vị này chỉ còn mấy tháng nữa thôi là tròn mười tám tuổi, như vậy có khả năng sẽ trực tiếp được mang đến đặt trên đầu lão, nhịn một chút cũng không thành vấn đề. Chỉ là gần đây ai cũng nhảy lên đầu lão ngồi, Sở Giang Viễn bò lên giường cũng thế, mà hiện giờ một thằng nhóc choai choai tính khí thất thường cũng vậy, nhưng ngẫm lại vẫn phải nín giận.
Lý Trạch Khôn cũng không được như ý. Những chuyện hắn làm vì Kiều Minh không thể mở miệng với bằng hữu tốt nhất. Hắn coi như đã hot một lần trong vòng bạn bè, lúc huyên náo oanh liệt nhất những người đó cũng đã biết Lý thiếu rất yêu thích cái người tên là Trình Hạ này. Hiện giờ tám chuyện lại nhiều hơn, gì mà ngược luyến tình thâm gì mà ma quỷ mê hoặc, chuyện máu chó bịa hết chuyện này đến chuyện khác. Đến Đàm Sĩ Kiệt cũng thường bị khách hội viên hỏi, cái người Đào Nhiên ở chỗ anh với Thái tử gia của bọn này xảy ra chuyện gì thế?
Tính cách của Lý Trạch Khôn là kiểu không chừa mặt mũi cho người khác, những kẻ kia có bịa đặt lợi hại đến đâu cũng không dám nói ngay trước mặt, Nhưng gần đây chuyện đổ trên người Lý Trạch Khôn thực sự rất nhiều, cái gì cũng không có tâm tình quản, mặc bọn họ nói gì đi nữa.
Chỉ có Lý Trạch Khôn tự mình hiểu rõ, hắn không bỏ Đào Nhiên xuống được chẳng qua là vì cảm thấy mình cho Trình Hạ quá ít. Lúc hắn dùng Đào Nhiên để giải quyết nỗi tịch mịch, căn bản không hề coi cậu là thế thân của Trình Hạ. Quỷ xui thần khiến, trong nháy mắt hoảng hốt, dường như cậu ấy chính là Trình Hạ.
Đúng thế, đây chính là Trình Hạ. Vì thế sao có thể bỏ được?