Không Người Gặp Lại

Chương 47




Kiều Dã mơ thấy một cơn ác mộng. Cậu ta chạy trốn dưới trời nắng chang chang, toàn thân cậu ta bỏng rát vì nóng. Cậu ta hất văng nguồn nhiệt trên người ra, chỉ lát sau nó lại xáp đến. Kiều Dã mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy cả người Đào Nhiên đang chui vào ngực mình.

Cậu ta vô thức cong khoé miệng, lúc khoát tay lên người Đào Nhiên đột nhiên thanh tỉnh. Trên người Đào Nhiên quá nóng, nóng đến mức không bình thường.

Kiều Dã bật sáng đèn bàn rồi đi lấy thuốc cho Đào Nhiên uống. Đào Nhiên ôm chặt eo cậu ta không chịu buông tay. Cơn say của cậu vẫn chưa tỉnh, lại như đã sốt đến ngây ngây ngất ngất, tiếng khóc nức nở ướt sũng vang lên: “Em lạnh… Anh đừng đi…”

Trong nháy mắt lòng Kiều Dã đau nhói, tình cảm mãnh liệt hiếm thấy như vậy khiến cậu ta có hơi luống cuống. Kiều Dã ôm Đào Nhiên vào ngực, xoa lưng và tóc cậu như dỗ trẻ con: “Cậu ngoan nhé, tôi đi lấy thuốc cho cậu.”

Tóc Đào Nhiên bị mồ hôi thấm ướt nhẹp dính sát trên trán. Kiều Dã vẫn phải đi tìm thuốc, cậu ta quấn chặt chăn cho Đào Nhiên muốn để cậu nằm một lúc, song mới buông lỏng tay đã bị Đào Nhiên ôm lấy cánh tay. Kiều Dã nhìn Đào Nhiên, bỗng có hơi hoảng hốt. Cậu ta không biết tại sao lại có một câu con trai thích hợp làm nũng đến thế, khiến người ta không nỡ gây ra nửa chuyện độc ác lên người cậu.

Trong lúc mơ màng Đào Nhiên cảm giác kỳ thật mình vẫn còn đang ở trong biệt thự nhỏ quen thuộc kia. Cậu ở trong bếp dựa vào thực đơn nấu một nồi canh, nghe thấy tiếng phim hoạt hình trong phòng khách biến thành kênh thể thao là muốn nổi nóng. Nhưng khi cậu đi ra tất cả mọi thứ đã dừng lại. TV đen thui, người chờ cậu đã không biết tung tích. Cậu há miệng gọi, nhưng cái tên bật thốt lên lại là Lý Trạch Khôn.

Kiều Dã lạnh mặt đẩy Đào Nhiên ra, một tiếng kêu này yếu ớt mơ hồ, nhưng khi tiến vào tai lại khiến chút nhu tình nhỏ nhoi của cậu ta biến mất.

Đào Nhiên lặng lẽ mở đôi mắt không hề có tiêu cự, vốn không ở trong trạng thái tỉnh táo.

Kiều Dã thấp giọng mắng một câu rồi vẫn quay người đi ra ngoài. Cậu ta không dám để cho anh trai biết mình bắt Đào Nhiên tới, nên cũng không có cách nào gọi điện cho bác sĩ quen. Lần đầu tiên cậu ta chăm sóc bệnh nhân, lộn xộn vô cùng, vừa tra Baidu vừa ở nhà xoay loạn.

Lúc cậu ta đưa đồ về thì Đào Nhiên đã ôm chăn ngủ say. Kiều Dã gỡ chăn khỏi người cậu, kéo người cậu ra rồi dùng bông y tế thấm cồn lau dọc theo cổ đến người Đào Nhiên. Giữa lúc đang làm Đào Nhiên có tỉnh lại, nhưng vẫn không giãy dụa, đôi mắt khẽ mở nhìn Kiều Dã, thậm chí trên mặt còn có mấy phần dịu dàng ấm áp.

Kiều Dã thực sự muốn đầu hàng, nhưng sau đó nghĩ lại, cậu ta lại biết mình ngốc nghếch nữa: “Chờ cậu tỉnh lại chúng ta sẽ tính sổ.”

Kiều Dã cho Đào Nhiên uống thuốc rồi thu dọn xong thì trời cũng đã tờ mờ sáng. Chính cậu ta cũng cảm thấy quá dày vò, phí sức nửa ngày nửa tháng cuối cùng cũng bắt được người về, cứ nghĩ có thể thực hiện vô số biện pháp để bắt nạt người ta khóc. Ai ngờ một bất ngờ nhỏ lại khiến tất cả tiết tấu rối loạn hết. Thùng rỗng kêu to, đó căn bản không phải là phong cách hành sự thường ngày của Kiều Dã.

Lý Trạch Khôn bên này đã sắp điên rồi, ban đầu hắn còn tức giận vì Đào Nhiên không nghe lời chạy loạn, nhưng sau đó lại lo lắng. Chân đứa bé kia còn vết thương, trên người không có một phân tiền, muốn chạy xa là không thể nào. Hắn tìm người kiểm tra camera, gần như đã lục soát khắp chỗ này đều không có dấu vết gì, sợ nhất chính là Đào Nhiên bị khách lúc trước mang đi.

Đồn cảnh sát chẳng có tác dụng gì cả, chốn này là khu ngư long hỗn tạp nhất ở Bắc Kinh, cảnh sát muốn tìm toàn bộ thật sự quá ít. Còn trong cục cảnh sát thành phố ngày đêm đèn đuốc sáng trưng xử lý việc to việc nhỏ, lúc uống say mà đến đây sẽ cảm thấy nơi này cũng giống như một quán bar phong cách kỳ quặc.

Từ lúc trở về đây là lần đầu tiên Lý Trạch Khôn nổi giận lớn như vậy. Trước khi quen Trình Hạ hắn cũng là người nóng nảy, nhưng khi đó vốn đương lúc tuổi trẻ ngông cuồng, hiện tại đã va chạm nhiều nên càng ngày càng nội liễm. Có lẽ hắn được cha mình và ông nội ảnh hưởng quá sâu, nên cảm thấy nếu như người khác đã tiếp nhận chuyện hắn giao phó cho thì phải làm cho tốt, nếu không thì phải gánh chịu tất cả hậu quả sau này.

Dù sao Đàm Sĩ Kiệt cũng chỉ chịu nhắc nhở ngoài miệng, không ai cảm thấy Lý Trạch Khôn có vấn đề, nhiều lắm chỉ nghị luận một câu rằng ông chủ Đàm thật sự quá xui xẻo.

Chuyện này Đàm Sĩ Kiệt cũng biết mình sai, bèn liên tục gọi điện thoại để nhờ người tìm giúp Lý Trạch Khôn.

Lúc Lý Trạch Khôn phát tin tức về Đào Nhiên trên weixin tất cả mọi người đều bùng nổ. Vừa khi bắt đầu, chỉ có mấy người Tống Vũ Dương Ngạn Học có quan hệ tốt nhất với Lý Trạch Khôn là biết đến sự tồn tại của Đào Nhiên, bây giờ thì đã truyền ra khắp giới.

Điện thoại của Lý Trạch Khôn không ổn lắm, tin tức liên tục truyền tới, rất nhanh bị lag cứng không hoạt động được nữa. Hắn có hơi phiền lòng, mượn que chọc sim lấy sim ra đổi vào một chiếc di động khác, chỉ là mới khởi động máy đã có điện thoại và tin nhắn tràn đến.

Lý Trạch Khôn nhấn tắt hết, chỉ lựa ra mấy tin nhắn hữu dụng để trả lời, cuối cùng mở weixin ra trả lời cho toàn bộ bạn bè một câu, nhờ người ta giúp lưu ý một chút, nếu có tin tức thì coi như hắn nợ ân tình.

Mọi người trong cái giới này đều là yêu ma quỷ quái thành tinh, thứ ân tình này cũng mơ hồ nhất, không chắc lúc nào có thể dùng được. Cũng có người chỉ thuần tuý xem chuyện vui, lịch sử đen của Đào Nhiên cũng quá nhiều, hơi bới ra chút là bọn họ có thể lén lút buôn chuyện rôm rả được.

Nghiễm nhiên Lý Trạch Khôn đã trở thành một trò cười, bắt đầu từ Trình Hạ đến Đào Nhiên, có người cười nói tại sao Lý Trạch Khôn cứ thích cứu vớt thiếu niên sa ngã thế nhỉ. Nhưng thật ra làm thế này cũng có chút tác dụng, nhiều người nhiều lời, vừa lúc có người thấy tấm ảnh này, ngày đó Đào Nhiên đi ra lại rất dễ thấy, vậy mà thật sự còn có người gặp, thậm chí vì đặc biệt hiếu kỳ mà liếc thêm vài lần.

Chỉ là người mang Đào Nhiên đi kia bọn họ cũng không biết, nhưng loại xe thì vẫn nhớ kỹ, là một chiếc Lexus LX50. Nhìn mặt thì tuổi người kia cũng không lớn lắm, nên chắc là một phú nhị đại đến thu chi không được tự do nào đó đi ra ngoài chơi một chút.

Hầu như trong nháy mắt Lý Trạch Khôn liền nghĩ đến Kiều Dã, bèn trực tiếp gọi đến chỗ Kiều Minh.

Di động bị dập máy một lần, phải gọi đến lần thứ hai bên kia mới nhận. Kiều Minh cố gắng đè nén tiếng thở dốc ồ ồ ngổn ngang, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn: “Đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì?”

Lý Trạch Khôn nhíu mày lại: “Kiều gia đừng đùa, tôi nghi ngờ em trai anh bắt người của tôi mang đi.”

Điện thoại bên kia không cúp máy nhưng lại yên lặng. Lý Trạch Khôn châm một điếu thuốc chờ ba, bốn phút Kiều Minh mới mở miệng đáp lời, ngữ khí đã bình thường lại.

“Mấy hôm nay Kiều Dã ở nhà rất thành thật, không thể nào là nó làm.”

“Bạn của tôi nhìn thấy cậu ấy bị người mang đi, một chiếc Lexus.”

” Kiều Dã không dùng loại xe này, cậu có thể đi tra.”

Lý Trạch Khôn lạnh nhạt nói: “Anh đừng có bao che cho nó.”

Kiều Minh cũng tức giận: “Cậu có năng lực thì tự đi mà tra, nó có mấy chỗ bất động sản trên danh nghĩa, còn cậu gọi một cú điện thoại cho cục quản lý giao thông tra xe không phải là xong à. Tôi sao có thời gian mà mỗi ngày nhìn nó?”

“Tôi đã liên lạc với người rồi. Thứ anh muốn, là bản chính có đai đỏ tuyệt mật không thể mang ra, chỉ có thể dùng camera pinhole* để sao chụp.” Giọng của Lý Trạch Khôn thay đổi: “Vì lẽ đó mặc kệ anh có biết là ai làm hay không, một ngày Đào Nhiên còn không tìm được thì anh cứ muộn thêm từng đó ngày đi.”

*Pinhole camera (tạm dịch: máy ảnh lỗ kim) là một thiết bị chụp ảnh đơn giản không có ống kính, thay vào đó, một lỗ kim với một khẩu độ nhỏ duy nhất – chính là nơi tiếp nhận hình ảnh – được tạo ra trên một mặt của hộp kín. Ánh sáng từ cảnh vật đi qua lỗ kim nhỏ này và hình ảnh ngược của chúng sẽ được ghi lại bởi phim nằm bên trong máy ảnh.

“Đào Nhiên có tìm được hay không tôi không dám hứa chắc, nhưng tro cốt còn ở trong tay tôi.”

“Tuỳ anh.” Lý Trạch Khôn không cho mình chút thời gian suy nghĩ đã cúp điện thoại, hắn sợ còn suy nghĩ thêm vài giây nữa, mình sẽ lại vứt bỏ Đào Nhiên.