*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gã đàn ông kia mất một hồi lâu mới chật vật bò dậy, ban đầu còn lầu bầu muốn tìm người giết hai người họ, đến khi vừa nhìn thấy mặt Kiều Dã thì tỉnh rượu ngay: “Kiều…Kiều nhị thiếu gia?”
Kiều Dã không biết người này, cười lạnh trả lời: “Không dám.”
“Chuyện này… Cậu xem đây có lẽ là hiểu lầm gì đó….” Gã chỉ Đào Nhiên: “Nó là một….”
Kiều Dã đọt nhiên đi tới đấm một quyền lên mũi gã, hai dòng máu mũi liền phun ra.
Lúc này bọn Giả Minh Hiên cung tìm tới, mấy thiếu niên choai choai đương độ tuổi kích động lại không sợ phiền phức, thấy Kiều Dã đánh người cũng chẳng ai thèm can, toàn bộ vèo vèo vây lạnh đấm đá liên tục.
“Kiều ca, đây là chuyện gì vậy?” Đường Hảo đến gần hỏi một câu.
Kiều Dã cau mày lạnh nhạt nói: “Lưu manh giở trò.” Đào Nhiên đứng ở sau hắn, Kiều Dã nghiêng đầu lại, ngữ khí trở nên bình thường hơn: “Đừng sợ, bọn tôi giúp cậu trừng trị gã.”
Giả Minh HIên đứng ở ngoài vừa lúc nghe được bèn đạp mạnh dưới khố của cái tên đầu heo kia: “Mẹ kiếp chán sống rồi, anh dâu nhỏ nhà tao mà cũng dám đụng đến?”
Gã đàn ông kia chẳng nói nổi câu xin tha, ôm đầu nằm dưới đất ui ui thở dốc. Tay chân Đào Nhiên lạnh lẽo, cậu vội vàng nắm lấy Kiều Dã: “Tôi không sao, quên đi, đánh tiếp nữa gã sẽ xảy ra chuyện đấy!”
Kiều Dã không sợ gây chuyện, nhưng sợ hôm nay nhóm người của mình làm Đào Nhiên sợ, bèn trầm giọng nói: “Được rồi.”
Đã có người phụ trách của KTV đi tới, nhưng không hề ngăn trở. Lúc Kiều Dã dẫn người ra cửa một anh đẹp trai đội mũ lưỡi trai cười hì hì nói với theo Kiều Dã: “Phiền cậu về nhà nói với Kiều gia một tiếng, em nhớ anh ấy sắp chết rồi.”
Kiều Dã có hơi cạn lời, giao tình của anh cậu ta với ông chủ chỗ này là từ trên giường mà có à?
Đào Nhiên ra cửa bị gió thổi đến thanh tỉnh, sắc mặt cậu vẫn chưa hoà hoãn lại: “Mấy giờ rồi Kiều Dã?”
Kiều Dã lườm Giả Minh Hiên một cái, lấy di động ra – Mười một giờ rưỡi rồi.
Đầu Đào Nhiên vẫn đang choáng váng, còn chưa suy nghĩ trước tiên nên tìm ai để xét hỏi: “Di động tôi đâu?”
“Tôi giúp cậu lấy, đã sớm hết pin rồi.” Đường Hảo đưa cho cậu, vỗ vỗ vai Đào Nhiên: “Không có chuyện gì đâu, anh cậu chỉ doạ chút thôi. Cậu cũng không phải là con gái, nửa đêm về nhà là rất bình thường. Vừa nãy không chơi được giờ theo bọn tôi đi quẩy tiếp đi?”
Kiều Dã thở dài, lắc lắc đầu với Đường Hảo: “Bọn mày đi đi, tao đưa cậu ấy về.”
Đào Nhiên đi theo sau Kiều Dã, hai người đều rất trầm mặc. Sau một hồi Đào Nhiên lại mở miệng trước: “Xin lỗi, đã khiến sinh nhật cậu mất vui rồi.”
Lần đầu Kiều Dã có cảm giác muốn độn thổ cho xong, cậu ta há miệng, lại không có dũng khí đâm thủng chân tướng: “Bọn tôi hại cậu về nhà muộn, cậu về nhà sẽ không bị giáo huấn chứ?”
Đào Nhiên lắc lắc đầu, dựa đầu vào cửa sổ xe, nếu nhìn kỹ thì sắc mặt cậu vẫn có hơi trắng bệch: “…Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thời gian này đúng là không kẹt xe, đi hơn hai mươi phút là đến tiểu khu gần đó. Lực đẩy của McLaren rất mạnh, Đào Nhiên không thấy kích thích mà chỉ cảm thấy dạ dày mình sôi lên buồn nôn.
Kiều Dã theo Đào Nhiên xuống xe, dìu cậu đến dưới tàng cây ven đường ngồi một lát. Cậu ta dùng một bàn tay vỗ vỗ lưng Đào Nhiên: “Muốn nôn à?”
Đào Nhiên lắc đầu: “Tôi về đây, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Kiều Dã kéo Đào Nhiên lên: “Tôi đưa cậu lên lầu.”
“Không cần đâu, cũng không phải là con gái, tôi đã đến cửa tiểu khu rồi còn sợ mất được à?” Đào Nhiên cười cười với Kiều Dã: “Thật sự tôi không sao, cậu không cần để trong lòng.”
“…Vậy cũng được.” Kiều Dã cắn cắn môi: “Ngày mai nhớ đừng đi học muộn, tôi mang đồ ăn sáng cho cậu, cậu có thể ngủ thêm hai mươi phút.”
“Được, bye bye.” Đào Nhiên đáp lại rồi sau đó quay người đi vào tiểu khu.
Vừa vào cửa Đào Nhiên liền gắng gượng xốc lại tinh thần đi lấy cục sạc để sạc điện thoại, nhưng thể lực cậu tiêu hao rất lớn, lại say rượu, chưa kịp khởi động máy đã nhoài trên sô pha ngủ thiếp đi.
Đào Nhiên ngủ thẳng đến bảy giờ sáng hôm sau mới tỉnh, qua loa rửa mặt đánh răng rồi chạy xuống lầu. Lão Uông đã đứng chờ ở chỗ cũ.
“Tiểu thiếu gia, tối hôm qua cháu đi đâu vậy?” Vẻ mặt mệt mỏi của Lão Uông cuối cùng cũng hơn buông lỏng, nhưng khẩu khí vẫn rất trầm trọng: “Tối qua tiên sinh đã gọi cho chú năm cuộc điện thoại.”
Đào Nhiên không hé răng, ngồi ở ghế sau lấy di động ra bật lên, đập vào mắt đều là tất cả những cuộc điện thoại tối qua chưa nhận. Chú Uông có mười mấy cú, Lý Trạch Khôn chỉ có hai. Một là lúc mười giờ rưỡi, một là mười hai giờ rưỡi.
Đào Nhiên không kịp suy nghĩ gì đã gọi lại, gọi liên tục mười mấy cú đều bị người nhấn tắt. Cậu cắn môi thật chặt. Đào Nhiên có hơi sợ, cậu biết mình sai rồi, sợ thật sự chọc Lý Trạch Khôn giận thì mình cái gì cũng mất.
Lão Uông cũng cảm thấy một đưa trẻ đi chơi với bạn học quên thời gian cũng không phải là chuyện lớn gì, an ủi: “Tiên sinh là đang lo lắng cho cháu, chắc có lẽ giận dữ khó chịu nửa ngày thôi, lúc tự học buổi tối cháu lại gọi là tốt rồi.”
“Vâng, cám ơn chú Uông ạ.” Đào Nhiên miễn cưỡng hé một nụ cười.
Đoạn đường này cậu vẫn suy nghĩ lung tung đến khi vào trường, vừa lúc đúng giờ không bị muộn.
Kiều Dã vẫn thò đầu nhìn ra cửa, lúc nhìn thấy Đào Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm: “Tối qua không bị mắng chứ?”
Đào Nhiên lắc đầu một cái.
Kiều Dã cũng thở ra một hơi: “Cậu xem, tôi đã nói mà.”
Cậu ta lấy trong hộc bàn ra bốn năm loại điểm tâm: “Lại ăn đi này, tôi canh chừng thầy giáo cho.””
Đào Nhiên từ chối không được bèn ăn hai cái xíu mại*, uống nửa chén sữa đậu nành Hồng Đậu. Trong lòng cậu vẫn đang nghĩ buổi tối phải nói sao với Lý Trạch Khôn, làm gì cũng mất tập trung.
*Xíu mại
“Còn chưa tỉnh rượu hả? Thầy đã nhìn cậu hơn nửa ngày rồi.” Lần đầu tiên Kiều Dã thấy Đào Nhiên thất thần khi lên lớp, vọi vàng nhỏ giọng gọi Đào Nhiên.
Đào Nhiên ỉu xìu cúi đầu: “Buồn ngủ.”
Kiều Dã có chút cạn lời mà ép mấy cọng tóc ngố vểnh lên sáng ra không chải của Đào Nhiên: “Tôi canh thầy cho, ngủ một lúc đi, dù sao cũng sắp tan học rồi.”
Đào Nhiên vô cùng ngoan ngoãn đáp một tiếng, lần đầu tiên ngủ gục trong lớp. Thật ra cậu cũng không mệt lắm, chỉ có hơi nhớ Lý Trạch Khôn.