Edit: Hướng Nhật Quỳ
Lời của Editor: Lên đại học rồi nên thay đổi xưng hô cho nó trưởng thành he.
“Lạc Hành.” Một giọng nữ lanh lảnh gọi cậu lại, Lạc Hành xoay người, phát hiện là Lý Nghiên bạn cùng lớp.
“Có việc gì không?”
“Tớ, gần đây bạn tớ lấy được hai tấm vé hòa nhạc, bởi vì có chuyện nên tạm thời không đi được, nên muốn nhường vé lại, cậu… gần đây có rảnh không?” Lý Nghiên đỏ mặt, vô thức giật giật mũi giày, hai bím tóc buông xõa được vén trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Lạc Hành im lặng một lúc, nói: “Ngại quá, tớ chưa từng xem nhạc kịch nên không thể lãng phí tấm vé này, hay là cậu đưa nó cho người mà cậu thật sự thích đi.”
Lý Nghiên hơi nhỏ giọng ‘Ừ’ một tiếng, lại ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy chủ nhật này cậu rảnh không, mấy bạn học trong lớp chúng ta nói muốn đi cắm trại ở núi Đại Minh, cậu sẽ cùng…”
Lạc Hành khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, tớ có đối tượng rồi, ngày nghỉ tớ đều phải ở bên cậu ấy.”
Lý Nghiên ngẩn ra, rõ ràng cô đã để ý rất lâu, không có bất kỳ nữ sinh nào đến gần cậu, gạt người mà.
Phát hiện ánh mắt nghi ngờ của cô, Lạc Hành chẳng giải thích thêm, chỉ cười khẽ một tiếng: “Chúc các cậu chơi vui vẻ.”
Lý Nghiên có phần không phục, dáng dấp của cô được công nhận là đẹp, thành tích thi đại học cũng vô cùng tốt, cũng không tin sẽ thất bại bởi người con gái khác, trái lại cô còn muốn xem thử người con gái kia dấp dáng đẹp bao nhiêu.
“Vậy nếu thế, không thì cậu gọi cô ấy đến chơi cùng đi, mọi người đều rất nhiệt tình, thêm một người cũng chẳng sao.”
Lạc Hành nghiên đầu, vừa khéo trông thấy Hoắc Hành Chu đang tựa vào cây lá rộng ở cách đó không xa, cách mấy chục mét cũng có thể cảm nhận được mùi chua trên người hắn.
“Tính tình người này không tốt lại thích nổi máu ghen, đến lúc đó ngược lại cậu ấy khiến các cậu không vui thì không tốt, hay là thôi đi, cảm ơn lời mời của cậu.”
Cậu đã từ chối như vậy, Lý Nghiên cũng chẳng thể miễn cưỡng thêm, ‘Ừ’ một tiếng: “Vậy cũng được.”
Chờ Lý Nghiên đi xa rồi, Lạc Hành mới nhấc chân đi bên chỗ Hoắc Hành Chu.
Mặc dù thi cùng trường đại học, nhưng hai người vẫn chọn chuyên ngành khác nhau. Tất cả mọi người của Hoắc gia đều theo điểm mấu chốt, Ngũ Tố Nghiên mua một căn nhà không lớn ở bên người, không cho họ trọ ở trường.
“Cô gái kia nói gì với em thế?” Hoắc Hành Chu hỏi.
Lạc Hành cười, bảo: “Cô ấy hỏi đường em, anh tới bao lâu rồi?”
“Vừa mới đến, nhìn thấy cô gái kia trò chuyện vui vẻ với em nên không thể không biết ngượng mà đến quấy rầy, đỡ làm kinh động tới lương thần mỹ cảnh[1].”
Hoắc Hành Chu rất ít khi nói chuyện ra vẻ nho nhã như thế, chỉ cần nói vậy thì hoặc là giận, hoặc là ăn giấm. Bởi vì hắn không thường nổi giận, cho nên phần lớn đều là ăn dấm.
Cậu cười với cô gái khác cũng ăn dấm, cậu đi gần bạn nam khác cũng ăn dấm, cậu nói nhiều với người khác chẳng để ý hắn cũng muốn ăn dấm, hệt như dưa chua được ướp nhiều lần trong vại giấm chua vậy.
“Ghen à?” Lạc Hành hỏi.
“Không có.” Hoắc Hành Chu cắn hai tay trong túi, cũng không chờ cậu mà sải bước dài đi lên trước.
Lạc Hành đuổi theo từ phía sau, nói liên miên rằng hôm nay trong lớp có chuyện gì thú vị, lại kể với hắn rằng Hoắc Diệp Sơn nói với cậu về linh cảm của sách mới, lại còn kể…
Hoắc Hành Chu phiền muộn không thôi, quay người cúi đầu hôn cậu, cứ như vậy mà ở trong trường, hai tay hắn cắm trong túi, hơi ghé đến ấn lên môi cậu.
Lạc Hành giật mình, vội lui về mấy bước, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai mới yên tâm, nhỏ giọng trách: “Anh dọa em sợ hết hồn.”
“Làm sao? Bây giờ ngay cả vợ anh cũng không cho hôn?” Hoắc Hành Chu cười lạnh một tiếng: “Đi đi đi đi, em về nhà làm con ruột của họ đi, đừng để ý đến anh.”
Lạc Hành cảm thấy hắn nổi giận thật, vội nắm tay hắn thật chặt, dịu giọng dỗ hắn: “Xin lỗi mà, anh không thích thì em không nói, à đúng rồi, chủ nhật này mình đi cắm trại đi, đi núi Lạc Hà.”
Hoắc Hành Chu lắc đầu: “Không đi.”
“Vậy chủ nhật này mình đi xem phim đi, dạo trước anh thích bộ phim chất lượng hình ảnh lắm, mình đi xem thử nha?”
“Không đi.”
Lạc Hành suy nghĩ, lại nói: “Đằng trước có bán kẹo bông, mua cho bạn nhỏ Hành Chu một viên kẹo dâu tây, đừng giận có được không?’
“…” Hoắc Hành Chu rút tay ra, gõ lên gáy cậu: “Đang coi anh là đứa trẻ ba tuổi chắc?”
Lạc Hành nghĩ thầm trong lòng, cũng vì lớn vậy rồi còn cáu kỉnh vì ít chuyện, so ra cũng chẳng lớn hơn đứa nhóc ba tuổi là bao. Lại nghĩ trường đại học vừa khai giảng được hai tháng thôi mà hắn đã dùng đủ loại lý do dày vò mình đến sắp không lên lớp nổi.
“Không không, là em muốn ăn kẹo bông.” Lạc Hành cười xòa gãi gãi lòng bàn tay hắn, mềm giọng lấy lòng, kết quả hắn vẫn chưa nguôi giận.
“Anh Hành Chu… cười một cái đi, không thì tối em nấu cơm cho anh ăn nha.”
“Không ăn.”
“Được thôi, anh giận đi, tối nay đừng ôm em, tự mình ra phòng sách ngủ đi.” Lạc Hành buông tay ra, sải bước đi lên trước, không để ý đến mọi người, cứ như ai cũng không quen biết.
Hoắc Hành Chu dừng chân, nhìn cậu sải bước đi mất, thầm nghĩ lần này chơi lố rồi, vội đuổi theo nói: “Vợ, anh đùa với em thôi, không đến phòng sách được không?”
Lạc Hành chẳng thèm quay đầu bảo: “Đương nhiên không được.”
Hắn thế mới biết cái gì gọi là gieo gió gặp bão, mặt đầy QAQ níu lấy Lạc Hành lấy lòng, bị cậu hừ lạnh uy hiếp: “Còn nói nữa, hai ngày sẽ không cho ôm em.”
Hoắc Hành Chu lập tức ngậm miệng.
…
Về đến nhà, Lạc Hành đi tắm trước.
Hoắc Hành Chu đảm nhiệm đi vào bếp nấu cơm, vừa thái rau vừa nghĩ làm sao dỗ vợ đây, không ngủ một giấc thì không giải quyết chuyện được. Mà nếu ngủ nhiều hơn một giấc, nhưng bây giờ… em ấy không cho mình ngủ, vấn đề này khá là lớn.
Buồn thối ruột.
Bởi vì đại học ở Tấn Thành nên mùa hè ở đây rất dài. Căn nhà mà Ngũ Tố Nghiên mua là một căn biệt thự đơn lập. Lạc Hành ở cùng Hoắc Hành Chu đã lâu, dần dần không còn xấu hổ nữa, mặc áo sơ mi của Hoắc Hành Chu rồi đi xuống.
Hoắc Hành Chu đang thái rau, vài củ cà rốt và dưa chuột để trong giỏ ráo nước, Lạc Hành thò người ra từ phía sau xem thử, cau mày: “Em không muốn ăn cà rốt.”
“Không được kén ăn.” Hoắc Hành Chu sừng sộ lên, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Trước đây khi họ mới quen, là hắn kén ăn còn Lạc Hành không kén, bây giờ thời gian dài hắn lại không kén, Lạc Hành thì càng lúc càng kén ăn.”
Hoắc Hành Chu thái xong quả ớt chuông trong tay rồi lấy một củ cà rốt từ trong giỏ ra, bỗng nhiên đưa đến bên miệng Lạc Hành: “Bé thỏ ngoan, cắn một miếng nếm thử nào.”
Lạc Hành né đầu qua: “Không ăn.”
Hoắc Hành Chu lau khô tay lên tạp dề, kéo cậu một cái giam vào trong lòng, chống lên bồn rửa rau bên cạnh, một tay khác thì cầm cà rốt đưa đến bên miệng cậu: “Một miếng thôi, hôm nay sẽ không xào cà rốt.”
Lạc Hành mỉm cười nhìn vào mắt hắn, biết hắn lại cố ý cưỡng ép mình, bé ác ma trong lòng đột nhiên nhảy ra chiếm cứ vị trí lãnh thổ.
Lạc Hành mở miệng, ngậm phần đỉnh của củ cà rốt rồi nuốt xuống phía trước, dường như bị chẹn họng dẫn dẫn đến nôn khan nên lông mi run khẽ hai cái, lướt qua chốc lát rồi mở miệng, kéo theo một sợi chỉ bạc tinh tế.
Lạc Hành liếm liếm môi, giả vờ nuốt xuống một cái, tựa như đang nuốt cái gì vậy.
Hoắc Hành Chu nhìn quả cà rốt ướt nhẹp, lại nhìn đôi môi mềm mại hồng hào của cậu, bụng dưới bỗng chốc nóng lên, cái tay đang bóp eo cậu cũng siết thật chặt.
Trong mắt hắn gần như đang bùng cháy ngọn lửa to lớn, mỗi một sợi thần kinh đều bị đốt thành tro bụi, yết hầu không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống, lập tức phủ lấy cậu.
Lạc Hành khẽ đẩy hắn, trốn khỏi tay hắn hệt như một chú cá: “Đã bảo hôm nay không được ôm em mà, nấu cơm nhanh lên, em đói rồi.”
Hoắc Hành Chu nhìn cái ôm trống không, lại nhìn cậu chẳng chút sợ hãi mà cười. Sau đó mới thu hồi tầm mắt liếc xuống cái hông của mình, khóc không ra nước mắt nghĩ, hắn không có chuyện gì thì ghen làm khỉ gì.
Lật xe rồi!
Hít thật sâu một hơi, Hoắc Hành Chu cố nén sốt ruột tiếp tục nấu cơm cho cậu, kết quả thì hay rồi, chờ hắn khó ở xong đi ra, người đang ngồi xếp bằng trên sofa lại xem TV đến vui vẻ kia kìa.
Hoắc Hành chu nắm cằm cậu từ phía sau, ép buộc cậu quay đầu lại nghênh đón nụ hôn của mình, tỉ mỉ liếm hôn nửa ngày mới vụng về nói: “Vợ, tha thứ cho anh đi.”
Lạc Hành né sang bên trái, đẩy hắn ra: “Ai nha anh nhường một chút, cản trở em rồi.”
“Cản trở em cái gì?” Hoắc Hành Chu nghi ngờ ngẩng đầu, trên TV đang phát một bộ phim truyền hình chẳng biết là phim gì, nào là máu nào là dao, cực kỳ đẫm máu.
Lạc Hành thuận tay nhé một quả hạch nhân vào miệng Hoắc Hành Chu, nghiêng đầu nói: “Có một bộ phim truyền hình trinh thám rất được công nhận[3], trước đây em chưa từng xem, là Tiếu Tiếu đề cử, bảo là vụ án ba của cô ấy phá được cải biên lại.”
[3] Gốc là Bia miệng [口碑]: chỉ sự khen chê của người đời.
Hoắc Hành Chu vừa nghe, này cũng phải, đưa tay cầm remote trực tiếp tắt TV: “Không cho, xem phim truyền hình cái gì, có đẹp bằng anh không?”
“Không, không có… mà.”
Trong đó là mọi phần còn lại của tay chân đã bị cụt, nào có so sánh được chứ.
“Này còn tạm được.” Lúc này Hoắc Hành Chu mới cảm thấy được cân bằng, đi vòng ra trước ghế sofa, quỳ một chân trên sàn rồi gác cằm lên đầu gối Lạc Hành, bảo: “Hôm nay không ăn cà rốt, anh có thể về phòng ngủ không?”
Giọng Lạc Hành kiên quyết: “Mỗi lần anh nổi mái Hoạn Thư đều cố tình ăn hiếp em, nói anh cũng không nghe, còn cố tình… kêu em phải cam đoan, em chưa từng làm gì hết. Lần này em cũng phải trừng phạt anh.”
“Em nói đi em nói đi, trừng phạt cái gì, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh là được.”
Lạc Hành cúi đầu, duỗi ngón tay ra ấn lên một điểm, hất cao cằm, bảo: “Có thể về phòng ngủ, nhưng anh không được phép ra ngoài… cả đêm.”
Hoắc Hành Chu im lặng hồi lâu, cảm thấy kiểu trừng phạt này, có thể sẽ chết người mất.
———
[1] Nguyên văn là Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, oa tâm âu sự thùy gia viện: Nghĩa đen: ngày đẹp trời như thế mà lại chẳng làm gì được, trong viện nhà ai có chuyện uất ức; nghĩa bóng có thể giải thích nôm na là: ngày đẹp như thế mà có ai đau khổ trong lòng nên ngày đẹp thì cũng mặc xác nó, chả thiết làm gì.
Câu này tác giả dựa theo câu cảm khái trong vở kịch sân khấu nổi tiếng “Mẫu Đơn Đình”:
Nguyên văn: 良辰美景奈何天, 賞心樂事誰家院 “Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, Thử tâm lạc sự thùy gia viện” (Cảnh xuân sắc thắm còn đây/Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào.