Edit: Hướng Nhật Quỳ
Lạc Hành đứng im ru.
Hoắc Hành Chu nắm tay, dù bận vẫn ung dung chờ cậu đến hôn mình, hừ lạnh một tiếng: “Cậu biết tớ chơi trò này khó khăn bao nhiêu không? Bị cậu đụng một cái phải mất bao nhiêu thời gian mới trở về được, thế mà cậu lại dám đụng tớ.”
“Xin lỗi.” Bả vai Lạc Hành run lên, nhỏ giọng nói: “Vậy lần sau tớ không đụng cậu nữa.”
“Lần sau không đụng là được rồi?” Hoắc Hành Chu hừ lạnh, tiếp tục nhịn cười hù dọa làm cậu rung rinh theo cái game mù này: “Đâu có chuyện tốt như thế. Lại đây hôn tớ một cái bồi thường nào! Tớ chết như vậy thì phải mất nửa tháng mới đánh lại được, chẳng còn cách nào học hành nữa rồi.”
Lạc Hành vừa nghe thì chậm rì rì đi tới, ló đầu lặng lẽ hôn hắn một cái, lại nhanh chóng lùi về, nắm chặt ngón tay nhẹ giọng hỏi: “Được, được chưa?”
“Cũng còn được, tàm tạm.” Hoắc Hành Chu cầm điện thoại lên nhìn thời gian,vừa khéo Phùng Giai nhắn tin đến hỏi bao giờ đến, món ăn đã lên rồi.
“Đi, ăn cơm thôi.”
—
Ăn cơm tối xong, Lạc Hành và Hoắc Hành Chu không đi cùng Phùng Giai.
“Tụi bây đi đâu đó? Thời gian ít thế này nên tranh thủ đi hẹn hò hả? Dẫn hai đứa tao theo với, vừa không ảnh hưởng tới mày vừa có thể canh chừng cho mày.” Phùng Giai nâng khuỷu tay chọc chọc Lý Nhạc Phàm, ám chỉ một cách điên cuồng: “Đúng không anh Phàm Phàm ơi.”
“… Nói chuyện cẩn thận.”
Phùng Giai ‘Ồ’ một tiếng, bèn quay lại: “Anh Chu, dẫn hai đứa em theo nha.”
“Hẹn hò dẫn mày theo làm gì?” Hoắc Hành Chu lườm cậu ta một cái, cười bảo: “Muốn xem trực tiếp?”
“Đâu phải.” Phùng Giai trầm mặc, trong lòng nghĩ, tao vừa mới gây chuyện hồi sáng, ngộ nhỡ mày gặp phải em gái lớp Mười Một kia thì chẳng phải tao xong đời ư…
Lý Nhạc Phàm nhìn bộ dạng mặt ủ mày chê mặt như sắp chết đến nơi của Phùng Giai thì sắp nghẹn đến điên rồi, bả vai run rẩy muốn cười, bị Phùng Giai đạp một đạp.
“Ui.”
“Tao và Lạc Hành tìm Tiết Tiên có chút việc, mày cũng đi?” Hoắc Hành Chu ngửa đầu nhìn trời, thoáng trầm mặc, lại nói: “Mày có thể nhịn không đánh nó không?”
“Không thể sao… Nhưng mà tao vẫn muốn đi, anh Chu của tao tìm người đàm phán không thể không có hậu viện, không thể không có bài diện, tao phải đi.”
Nói đùa, lớp Mười Một và lớp Mười Ba chỉ cách nhau một phòng học, cộng thêm cái tính ưa trêu hoa ghẹo nguyệt của cậu ta và mấy vụ ồn ào sắp tới với Tiết Tiên nữa, muốn không biết cũng không được.
Vậy còn được.
“Tìm Tiết Tiên?” Chẳng biết Lục Thanh Hòa đến từ khi nào, nghe thấy họ nói chuyện thì lạnh nhạt nói: “Hôm nay nó có tới.”
Lục Thanh Hòa cũng ở lớp Mười Một, tin tức trực tiếp đương nhiên chính xác, cậu ta dừng một chút rồi nói: “Giáo viên bảo do nhà nó có việc nên xin nghỉ một tuần. Các cậu tìm nó có việc gì?”
“Chuyện trước kia thôi.” Hoắc Hành Chu không nhiều lời với Lục Thanh Hòa, chỉ bảo gã đến thì nói với mình một tiếng, rồi dẫn Lạc Hành về lớp cùng.
Người không đến, ảnh lại đến, tính toán cũng khá nhỏ nhặt đấy.
Lạc Hành thở phào một hơi, cũng không nói thêm gì.
Gần đến giờ tự học buổi tối, với cậu mà nói, có mười Tiết Tiên cũng còn lâu mới quan trọng bằng một tờ bài thi của Hoắc Hành Chu. Nếu gã dám tới, thì chờ gã tới hẵng nói.
“Lỗ tai cậu gần đây thế nào rồi?” Hoắc Hành Chu như nhớ ra điều gì, chợt hỏi.
Lần trước bị Hoắc Giai Ngọc đánh một bạt tai kia, hắn vẫn luôn lo lắng, nhưng cậu không chịu nói, một mực bảo rằng không sao. Nhưng cảm giác của hắn cho rằng, dường như đã nghiêm trọng hơn một ít.
Chả biết là vấn đề của bạt tay, hay nguyên nhân do thân thể.
“Không sao đâu, vẫn vậy thôi mà.” Lạc Hành bất giác đưa tay sờ thử, cười nói: “Thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì, ngược lại tớ có thể đọc hiểu khẩu ngữ, mấy thứ khác cũng còn có Wechat mà, không sao cả nên cậu đừng lo lắng.”
“Ừm, nhưng vẫn muốn xem thử, đến lúc đó vẫn phải thi nghe bằng tiếng Anh mà. Đừng nói mấy câu như không làm bài nghe cũng cao hơn tớ, tớ cáu lên sẽ đánh người đó.”
Lạc Hành hé miệng cười: “Cậu lại không đánh tớ.”
Hoắc Hành Chu xì một tiếng, giơ tay gõ lên trán cậu một cái, rồi hừ khẽ nói: “Cậu biết rồi đó.”
Lạc Hành né đi, tiếng cười khẽ dần dần thu lại, ngửa đầu nhìn trời rồi nhẹ nhàng phun ra một hơi, nhưng không hề nặng nề như thế, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Thật ra… Tớ vẫn không muốn tiêu tiền của dì. Lỗ tai là vấn đề của tớ mà, tớ muốn tự mình chữa trị.”
Cậu biết, tuy Ngũ Tố Nghiên chưa từng nói, nhưng Lạc Hành hiểu thật ra ba Hoắc mẹ Hoắc vẫn luôn để chuyện này trong lòng. Cũng đã sớm hẹn với bác sĩ, chỉ là vẫn chưa có cơ hội mà thôi.
Bọn họ đã đủ tốt với mình rồi.
Cậu không muốn việc gì cũng nhờ vào họ, bản thân cũng tích góp được ít tiền, tuy chẳng nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là của chính cậu.
“Làm sao, còn phân biệt cậu với tớ à?”
“Không phải phân biệt cậu với tớ, tớ chỉ cho rằng… Tớ nhận sự chiếu cố của chú dì và cậu, còn dùng tiền của mọi người để chữa bệnh, cứ như tớ… cứ như ở bên cậu là vì vụ lợi vậy.” Lạc Hành rũ mắt, luôn cảm thấy liên quan đến nhiều tiền bạc và lợi ích như thế, người khác nhìn và sẽ giống như cậu có mưu đồ với Hoắc gia.
Hoắc Hành Chu thoáng trầm mặc.
Hắn không ngờ sau khi Lạc Hành chấp nhận ý tốt của người nhà mình, lại vẫn đắn đo thế này. Hoắc Hoành Chu không khỏi nhấp môi dưới, chẳng lên tiếng.
“Cậu đừng nói với chú và dì, nếu họ nghe thấy tớ nói vậy sẽ buồn lắm.” Lạc Hành nhìn sắc mặt của hắn, có cảm giác như muốn nói điều gì, nhưng vẫn nhịn không nói ra.
Hắn cũng không hỏi.
Hồi lâu Hoắc Hành Chu mới cười, nói: “Quả thật không thể nói cho họ biết.”
Lạc Hành ‘Ừm’ một tiếng, trong lòng bất an hít sâu một hơi. Bọn họ tốt như thế mà còn không đủ đến nói muốn dựa vào sức mình, đúng là bạch nhãn lang.
“Hả?” Lạc Hành ngẩn ra, là vậy ư?
Hoắc Hành Chu thầm nghĩ, là vậy đó, chính là vậy đó.
Nếu Ngũ Tố Nghiên biết bạn có lòng như thế, chắc tim phải nhũn cả ra. Kể cả bảo bà đuổi ngay hắn ra ngoài, sổ đỏ đều để tên cậu, bà cũng chẳng mảy may do dự mà.
Con người mà, có lúc chính là như thế, chứa sắc thái chủ quan rất mãnh liệt, nhưng thật ra vẫn dựa vào khách quan để làm căn cứ.
Hoắc Hành Chu thấy cậu đã bắt đầu làm bài, bản thân cũng lấy điện thoại ra xem mấy mục cần chuẩn bị trước khi kiểm tra mà Ngũ Tố Nghiên gửi tới, xem qua từng chữ từng chữ một.
Trước giờ hắn vẫn không thích đọc sách, nhất là mấy loại lăn qua lộn lại một sự thật thành bài văn năm ngàn chữ kia, đọc chưa tới hai phút đã muốn ném.
Mấy mục cần chú ý này chữ rất nhỏ, hai ngón tay hắn đặt trên màn hình, di chuyển phóng to rồi thu nhỏ, xem đi xem lại đến sắp nôn luôn rồi.
Sau khi kết thúc tự học buổi tối, Hoắc Hành Chu thở dài một hơi, cảm giác màu của bóng đèn huỳnh quang compact trong lớp toàn là màu xanh lá cây.
Lạc Hành tìm từ đâu ra một viên kẹo đưa cho hắn, trước buổi tự học tối gặp được Lục Thanh Hòa, lúc cậu ta nói chuyện với Hoắc Hành Chu, Diệp Tiếu Tiếu đã cho cậu, bảo là kẹo thủ công ba mang về từ nước ngoài.
Cậu ăn một viên, ăn rất ngon nên chừa lại cho Hoắc Hành Chu một viên.
Hoắc Hành Chu há miệng ngậm vào, hương vị ngọt ngào lập tức lấp đầy khoang miệng, càng chóng mặt hơn, chơi xấu muốn Lạc Hành cõng hắn về ký túc xá.
Lạc Hành thấp hơn hắn một cái đầu, lại gầy hơn hắn rất nhiều, cõng rồi chỉ sợ đến cả lầu học còn chưa xuống tới thì hai người đã lăn từ trên cầu thang xuống.
Hắn không buông tha: “Không cõng cũng được, về ký túc xá cưng phải mở cái hộp kia ra cho anh xem cái gì trong đó.”
“…” Lạc Hành nhìn bộ dạng chơi xấu của hắn mà dở khóc dở cười. Người này lúc trước vừa mới quen thì hận không thể khắc vẻ lạnh lùng và chín chắn của mình lên trên trán, làm sao sau khi yêu đương lại càng lúc càng ấu trĩ rồi?
“Có cho không?”
“Cho, cậu mau đứng lên đi.”
Hoắc Hành Chu đạt được mục đích, mây đen sương mù vì chóng mặt lập tức tản đi, vui vẻ đứng lên, ôm vai cậu như hai anh em: “Đi đi đi, về ký túc xá.”
“…”
Thật ra đồ của Lạc Hành không nhiều, cậu cũng chẳng phải kiểu người quá hoạt bát và hướng ngoại, nhưng có rất nhiều bạn bè đến giúp cậu đi thu gom đồ đạc cá nhân của người khác.
Chẳng qua vào thời điểm cậu tình cờ gặp được hắn, thời điểm vừa khéo trông thấy rồi nhặt một ít, những thứ hắn “Không cần” mà thôi.
Nhưng tới Nhị Trung cũng là vì tham gia vào kế hoạch bồi dưỡng, cũng không muốn đến Nhất Trung nơi Triệu Cửu Lan đang dạy kia.
Đời này của cậu chỉ tương đối chủ động có lần đó, trồng cây liễu thành bóng mát.
Lạc Hành bò lên giường, lấy chiếc hộp sắt trông đã rất cũ nát của mình ra, đặt trên bàn của phòng ngủ, hít một hơi thật sâu rồi nhấc cái nắp dưới tiếng ma sát vô cùng nhỏ.
Hoắc Hành Chu ngẩn ra.
Bên trong không hề “Đầy đủ” như trong tưởng tượng của hắn, chỉ có một mảnh giấy gói kẹo được ép rất phẳng, một tờ giấy có lẽ đã bị xé ra từ vở bài tập nên trông rất cũ nát, một chiếc móc chìa khóa, còn có một thứ chẳng biết là gì.
“Những thứ này đều là… của tớ?”
Những thứ này là gì đây?
“Ừm.” Lạc Hành cầm mảnh giấy gói kẹo đã phai màu đến trong suốt, lòng tràn đầy ngọt ngào nói: “Khi đó cậu cho tớ viên kẹo này, là viên kẹo có màu sắc rực rỡ, tỏa sáng dưới ánh mặt trời trông như cầu vồng rực rỡ, vừa đầy đủ màu sắc vừa đẹp đẽ.”
Hoắc Hành Chu mở lòng bàn tay ra, Lạc Hành cẩn thận đặt vào. Mảnh giấy gói kẹo plastic nho nhỏ kia, tựa như một cánh bướm mỏng manh, từng nếp gấp bị ép đến chỉ còn lại những đường mạch, chồng chéo trên vân tay của hắn một cách kỳ dị.
“Năm năm trước, tớ đến trường các cậu thi đấu thì gặp cậu từ văn phòng đi xuống, mặt mày lạnh lùng. Tớ muốn hỏi đường cậu, sau đó chưa kịp mở miệng đã thấy cậu hùng hổ vứt cái này đi, tớ đến nhặt lên nhìn thử, là kiểm điểm của cậu.” Lạc Hành có phần ngượng ngùng đưa cho hắn: “Sau đó, chờ đến khi tớ thi đấu xong thì trông thấy cậu được một đám bạn học vây quanh, à… mặt mày phấn chấn tự tin lại kiêu căng, rất rạng rỡ.”
Tim Hoắc Hành Chu đau xót, cúi đầu nhìn tờ giấy đã ố vàng này, bản kiểm điểm có phần không còn rõ nét của mình. Hắn đã quên mất khi đó viết kiểm điểm vì chuyện gì, cũng quên mất rằng đã từng có duyên gặp cậu một lần.
Nếu như khi ấy hắn có thể bớt cáu kỉnh, nhìn cậu nhiều một chút, vậy thì tốt rồi.
Lạc Hành khi đó, chắc chắn rất hi vọng mình có thể liếc nhìn cậu một cái, trò chuyện với cậu, nói cho cậu biết hướng đi chính xác chứ.
Chỉ tiếc hắn không có. Hắn có thể đến cả liếc nhìn cậu một cái cũng chẳng có, thậm chí còn chê cậu vướng bận, còn bực mình bảo cậu tránh ra đừng vướng víu nữa.
Không thể nhớ được.
Lần đầu tiên Hoắc Hành Chu cảm thấy trí nhớ của mình hóa ra lại kém như vậy, chuyện chỉ mới năm năm trước mà đã quên sạch sẽ thế này.
“Cảm ơn.”
Lạc Hành ngây ra: “Cái gì?”
Hoắc Hành Chu nở nụ cười, đặt kiểm điểm vào trong hộp, ngước mắt nói: “Cảm ơn cậu chưa từng từ bỏ tớ.”
Lạc Hành ngượng ngùng cười, mím môi rồi khẽ liếm một cái, hé miệng nhưng cái gì cũng chẳng nói ra, chỉ gật đầu: “Ừm.”
Cậu lại cầm chiếc móc khóa: “Cái móc này vốn còn một xâu chìa khóa nữa, tớ sợ cậu không về nhà được nên len lén tháo chiếc móc chìa khóa ra rồi đặt chìa khóa trong phong thư gửi cho cậu, cậu nhận được không?”
Hoắc Hành Chu nghĩ một hồi, hình như có chuyện này. Khi đó còn nghĩ là ai ngu ngốc thế kia, trộm đồ rồi còn trả lại chiếc chìa khóa nên về nhà thay khóa ngay.
“… Nhận được.”
Lạc Hành thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Hoắc Hành Chu bật cười. Đã nhiều năm vậy mà cậu còn nhớ kỹ chuyện đó, đến bây giờ mới thở phào. Thế nếu cả đời không nói, thì thật đúng là cậu sẽ áy náy cả đời. Có ngốc không chứ.
Hóa ra được người khác trân quý là như này.
“Vậy còn đây?” Hoắc Hành Chu cầm cái thứ đen thùi lùi nhìn không ra là cái gì kia lên, cau mày dùng hai ngón tay cầm lên: “Không phải cục phân tròn chứ[1].”
[1] Cục phân tròn tròn mấy con bọ hung hay đi gom về ấy.
“… Là bài tập của cậu.” Lạc Hành bất đắc dĩ đáp.
“Bài tập?” Hoắc Hành Chu mờ mịt hồi lâu, hỏi: “Ông thầy xúi quẩy nào cho bài tập đi nhặt phân tròn vậy? Lúc ấy tớ đi nhặt thật hả? Không phải chứ, cậu nhận lầm người rồi.”
Lạc Hành nhìn hắn chê chẳng đáng một đồng, cầm lên như báu vật nâng trong lòng bàn tay: “Này đâu phải phân tròn, là bài tập mỹ thuật của cậu. Hình như là dùng đất sét để làm người tuyết, cậu còn… lừa dối bạn cùng lớp nói rằng tuyết ở quê cậu là màu đen.”
“… Phụt.” Hoắc Hành Chu không nhịn được bật cười: “Năm đó tớ còn nổi loạn[2] hơn thế này cơ, để tớ xem thử đây là người tuyết gì, đây là đầu hay là mông, còn một nửa kia đâu?”
[2] Gốc là Trung nhị [中二] Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. Ý của tác giả trong bài này có nghĩa là bệnh ngu.
Lạc Hành dừng lại, hấp háy mắt nói: “Cậu vứt trong thùng rác, tớ muốn đi nhặt nhưng bị một bà lão đổ đi rồi, chỉ nhặt được một nửa, hẳn là phần mình nhỉ.”
“Bé ngoan của tớ.” Hoắc Hành Chu trả “Cục phân tròn” lại cho cậu, bật cười không thôi: “Cậu bóc trần mấy món đồ hư này như thế, có thể ghi nhớ nhiều năm mà không phải nên sớm đến tìm tớ ư?”
“Thật ra tớ không muốn quấy rầy đến cậu.” Lạc Hành hơi suy nghĩ, từ lần mở lòng cho hắn thấy trước đó thì dường như cũng không còn khó nói nữa, cười nói: “Thời điểm tớ đến Nhị Trung thì chỉ muốn thi thoảng tập thể dục buổi sáng hoặc lúc tan học có thể nhìn cậu một cái, cùng một trường với cậu đã tốt lắm rồi. Không ngờ thầy lại phân tớ đến lớp Chín, càng không ngờ được cậu sẽ đến đón tớ.”
“Ừm” Hoắc Hành Chu mỉm cười, xoa đầu cậu: “Sao cậu lại rụt rè vậy chứ? Cả ông trời còn không nhìn nổi cậu mới đưa cậu đến trước mặt tớ. Bây giờ phải nắm cho thật chặt, nghe không?”
“Ừm.”
Lạc Hành nắm chặt ngón tay hắn, cầm lấy ngón cuối cùng. Là lúc cậu chuyển trường không bao lâu, ở trên sân thể dục, hắn đã tặng quyển sách kia.
Khi đó cậu còn chưa biết Hoắc Nghiễn Sinh là ba của hắn, chỉ cho rằng Hoắc Hành Chu tặng món quà đầu tiên cho cậu, xem nó như bảo bối không nỡ mở ra, thi thoảng còn phải rửa tay mấy lần mới cẩn thận lật ra.
Trong quyển sách này có một câu gọi là, có những người trong máu đã có gió, nhất định phải phiêu bạt.
Lạc Hành cảm thấy mình may mắn hơn nhân vật chính này rất nhiều. Thứ mà người đó truy tìm cả đời này trông như đã từng nắm giữ, thực chất lại chưa từng nắm giữ lấy thứ gì, con đường người đó theo đuổi suốt nửa cuộc đời, cũng chưa từng thật sự chạm đến.
Sự tự do mà người đó theo đuổi cả đời, lại phải từ bỏ và thỏa hiệp hết lần này đến lần khác vì đủ loại sự thật. Trải qua hơn mười năm khốn khổ và chọn lựa, thậm chí đến chết, người đó cũng chưa chân chính có được thứ bản thân muốn.
Lạc Hành nghĩ, cậu may mắn hơn nhân vật chính ấy không biết bao nhiêu lần.
Cậu đã chiếm được thứ mình muốn, thậm chí chưa từng hy vọng xa vời rằng có thể sẽ có được, mà cả ông trời cũng tác hợp cậu.
Xem đi, ông trời không đối xử tệ với cậu mà.
Cậu không có cha, Triệu Cửu Lan không tốt với cậu, nhưng khi nghĩ lại, có cả khối người còn khổ hơn cậu, thậm chí có vài người còn dùng hết sức chỉ để sống sót, bởi vậy cậu đã rất hạnh phúc.
Một ngói che đầu.
Cậu không cầu chi thêm.
Hoắc Hành Chu lặng thinh hồi lâu, Lạc Hành cũng chẳng nói gì. Thế nhưng giữa khoảng không yên tĩnh ấy, vẫn có ngàn lời vạn tiếng quẩn quanh bên tai họ.
Dường như ai đó đang len lén lần lượt khắc ghi mọi thứ, cả nên nói, cả không nên nói vào một góc vừa dễ thấy nhất, vừa bí mật nhất nơi đáy lòng hai người.
Cả đời này, sẽ không lại để có thêm giây phút nào phải chìm vào quên lãng nữa.
—
Sau nửa học kì của lớp 12 là bắt đầu đếm ngược 100 ngày, thời gian như bị chỉnh tay đẩy nhanh hơn gấp mấy lần. Chờ đến khi bọn học sinh vừa mở mắt mới hốt hoảng nhận ra, trường đại học trước kia cứ nghĩ xa xôi, chỉ còn chưa tới 3 tháng.
Tuy rằng lên lớp giương cung bạt kiếm như mài dao, nhưng khuôn viên sau giờ học vẫn đầy ắp tin đồn như cũ, một tin cũng chẳng thiếu.
Thầy Trình tìm hai người nói chuyện xong thì cũng tự mình bỏ khá nhiều thời gian để quan sát, phát hiện hai người họ lên lớp hay tan học đều rất nghiêm túc. Đặc biệt là Hoắc Hành Chu thật sự như lãng tử hồi đầu, bây giờ thi cử đều có thể vượt qua top chín mươi trở lên của khối.
Tuy vẫn còn chênh lệch hơn một trăm với Lạc Hành, nhưng dù sao vẫn đã cố gắng, thi cùng một trường đại học sẽ không thành vấn đề.
Ông cũng yên tâm. Ngay khi đang nghĩ hai đứa con trai quả nhiên không làm ông thất vọng thì tin đồn trong khuôn viên lại dấy lên, nói rằng Lạc Hành và Hoắc Hành Chu đang yêu đương.
Hiệu trưởng gọi ông vào phòng, một trận giáo huấn đổ ập xuống, hỏi sao lại thế này, không phải nói đã giải quyết rồi?
Chẳng phải nói giữa hai người chỉ là bạn học thôi sao? Bây giờ cả tin đồn yêu đương nhau cũng lan ra rồi.
“Hôm nay tôi ra ngoài họp, hiệu trưởng Nhất Trung hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Mọi người đều biết tôi và thầy ấy bất hòa, thầy ấy còn hỏi tôi thành tích hiện tại của Lạc Hành và Hoắc Hành Chu thế nào kia kìa? Rõ ràng là muốn để tôi lúng túng mà! Mất mặt đến vứt ra ngoài trường rồi. Thầy nói xem sao lại thế này!” Hiệu trưởng giận đến mặt mày tái xanh, nhấp ngụm trà thấp giọng rồi tiếp tục trách cứ: “Em ấy yêu đương với con gái thì sẽ không bẽ mặt thế này. Thế mà lại dính lấy cùng một đứa con trai. Thầy bảo tôi làm sao trả lời đây!”
Trình Lợi Dân không biết hiệu trưởng trường Nhất Trung là dượng của Hoắc Hành Chu. Chẳng qua hỏi chuyện này là vì quan tâm đến thành tích của hai đứa nhỏ, lại thêm mấy bức ảnh và tin đồn trong sân trường gần đây nên hiệu trưởng mới hiểu sai.
“Mấy ngày nay thầy Hoắc sẽ không đến trường. Thầy đi thông báo thầy ấy đến trường học, tôi nói chuyện với thầy ấy.”
Trình Lợi Dân vội nói: “Được được, ngày mai thầy ấy còn có một tiết dự giờ, tôi sẽ thông báo với thầy ấy sớm một chút.”
“Được, gọi giáo viên chủ nhiệm các lớp nửa tiếng sau họp, có tiết cũng phải bỏ trước.”
—
Tuy bây giờ Lạc Hành và Hoắc Hành Chu không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng vẫn nghe được chút tin đồn, hơn nữa phần đầu còn là nhờ Phùng Giai nhiều chuyện, chẳng chút e ngại mà hấp thu tin tức mới cho bọn họ.
Trong trường đồn đại hắn và Lạc Hành yêu đương với nhau. Lạc Hành ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Phùng Giai. Hoắc Hành Chu thấy cậu ngừng lại, cũng thuận theo tầm mắt cậu mà nhìn sang.
“Đừng nhìn tao.” Phùng Giai như gặp đại địch, hai tay đầu hàng nói: “Tao xin thề, tao không hề làm gì cả, là tao nghe được thôi.”
“Không phải nghi ngờ mày.” Hoắc Hành Chu rũ mắt tiếp tục làm bài thi, không ngẩng đầu mà nói: “Mày yên tĩnh một chút, không thì chẳng làm xong bài tập đâu.”
“Hoắc Hành Chu, có người tìm.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu, vài người ngước mắt nhìn ra phía sau lớp học. Lạc Hành trông thấy hành động của họ cũng chậm chạp quay đầu nhìn thử. Giọng nữ là của một bạn trắng trẻo mảnh khảnh, trong tay nâng một chiếc hộp nhỏ.
Ánh mắt chạm nhau, cô nàng ngại ngùng nở nụ cười.
“Đệch mợ, hỏng rồi!” Phùng Giai theo bản năng bật thốt lên, Lý Nhạc Phạm rụt đầu lại giả thành chim cút. Trong lòng Lạc Hành rõ ràng, đây hẳn là nữ sinh lớp Mười Ba đã tặng chocolate cho Hoắc Hành Chu.
Chỉ có Hoắc Hành Chu là chẳng hay biết gì, nghi hoặc quét mắt nhìn cô nàng một lúc: “Gọi tôi?”
Cô nàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cẩn thận mang theo chút phấn hồng, cong đôi mắt cười rất đáng yêu: “Đúng vậy.”
“Cậu nhận nhầm người rồi, trở về đi.” Hoắc Hành Chu nhíu mày dời tầm mắt, nhặt bút lên định làm bài tiếp thì trông thấy vẻ mặt kì lạ của Lạc Hành, dừng một chút: “Làm sao? Cậu quen à?”
Lạc Hành do dự rồi khẽ gật đầu.
Lúc này Hoắc Hành Chu càng mờ mịt, người cậu quen biết, tới tìm tớ?
“Lại bảo tớ đưa thư tình cho cậu?”
Lạc Hành đâu biết lúc trước dưới tình huống cậu chẳng biết gì, hắn từng chắn hoa đào cho cậu một lần, còn làm người ta khóc nữa.
“Không phải không phải.” Lạc Hành nhìn Phùng Giai, nói thật: “Hôm ấy khai giảng, cô ấy tặng chocolate cho cậu, phỏng chừng là đánh liều nên trực tiếp đi tìm cậu, để Lý Nhạc Phàm chuyển giúp. Kết quả Phùng Giai không biết là cho cậu, nghĩ là cho Lý Nhạc Phàm nên đã nhận.”
Lông mày Hoắc Hành Chu càng nhíu càng chặt, mắt thấy muốn bạo phát. Phùng Giai rụt vai tận lực giảm bớt sự tồn tại, lặng lẽ dịch ra bên ngoài, định trốn.
“Bây giờ, cô ấy hẳn không biết là… bạn gái của cậu.” Lạc Hành cẩn thận nhìn nét mặt của hắn, nhỏ giọng nói.
“Phùng Giai!” Hoắc Hành Chu gọi Phùng Giai đang trốn lại, hít sâu một hơi, giận đến con ngươi đều run rẩy: “Mày… nghĩ xem nên chết thế nào đi.”
Nói xong, hắn nhấc chân đi ra cửa sau.
“Đi theo tôi.” Hoắc Hành Chu nói xong, chẳng nói một lời đã tiêu sái bước đi, sắc mặt khó coi trực tiếp đi xuống lầu, đi tới giữa cầu thang lầu một.
“Hoắc… Hành Chu.” Trần Y Y nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, vẻ mặt kiềm chế đến gần như muốn giết người, dọa cho rụt cả vai, cẩn thận hỏi dò: “Có phải cậu giận tớ đến lớp tìm cậu không, tớ…”
“Cô gái à, giữa tôi và cậu có chút hiểu lầm rồi. Chuyện chocolate kia không phải tôi nhận, cậu rõ chứ.” Hoắc Hành Chu không định viết bài văn sáu trăm chữ để khách sáo với cô nàng mà đi thẳng vào vấn đề.
Trần Y Y chần chừ một lúc, vẫn gật đầu.
“Là Phùng Giai nhận, cậu ấy nói cậu…”
“Nó nói gì tôi không rõ cho lắm, thế nhưng lời này không phải do tôi nói. Tôi cũng chẳng có ý không công mà hưởng lộc ăn chocolate của cậu. Còn quan hệ của chúng ta, tôi phải giải thích một chút.” Hoắc Hành Chu đè nén cơn giận. Chuyện ngu ngốc Phùng Giai làm đã khiến hắn nhẹ không được, nặng cũng chẳng xong mà đi trách con gái người ta.
“Trước đó tôi không quen biết cậu, cũng không muốn ảnh hưởng đến thanh danh của cậu, cậu hiểu ý tôi chứ?”