Không Ngọt Bằng Em

Chương 32: Hoành hành bá đạo




Edit: Hướng Nhật Quỳ

Phùng Giai ngớ ra chừng ba phút, suy ngẫm nhiều lần hai câu Hoắc Hành Chu vừa mới nói hồi lâu, sau đó chính là một câu ‘Đậu má’ kinh thiên động địa.

“Con mẹ nó mày thiệt hả!” Một câu kêu to của Phụng Giai đã kéo ánh mắt của học sinh đi ngang đến đây, bèn thấp giọng hỏi: “Người mày thích là… Lạc Hành?”

Hoắc Hành Chu gật đầu.

“Không phải, hai đứa bây đều là nam mà.” Phùng Giai cẩn thận nhìn bốn phía, đè âm thanh xuống thật thấp, mặt mũi bị dọa cho trắng bệch.

“Nam thì sao, nam thì tao không thể thích cậu ấy?” Hoắc Hành Chu nhíu mày.

Phùng Giai nhìn hắn muốn nói lại thôi, không nhịn được nói: “Không phải vậy, chuyện này mẹ mày có đồng ý cho hai đứa bây không, còn cha mày nữa, chú ấy là một phần tử tri thức, chuyện này mà biết được không đánh gãy chân mày mới lạ.”

“Cũng không có ý định để họ biết.” Hoắc Hành Chu bật cười, việc này cả Lạc Hành cũng không biết, chưa đâu vào đâu thì hắn nói cho ai đây, “Giờ chỉ nói cho mày biết thôi, mày đừng có càn rỡ mà truyền ra ngoài.”

Phùng Giai thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo) không cảm thấy mình là đứa duy nhất biết chuyện, trái lại càng thấy lo hơn: “Vậy mày, hai đứa bây có tương lai sao? Hai daddy kia của lớp trưởng cũng đã vượt qua muôn vàn khó khăn mới có thể bên nhau, hơn người đều là người lớn, còn mày là học sinh, mày đừng kích động chứ.”

Hoắc Hành Chu giễu cợt: “Không kích động, đắn đo suy nghĩ rất nhiều lần rồi.”

Bất an trong lòng Phùng Giai càng trướng càng lớn, Hoắc Hành Chu và cậu ta quen biết mấy năm, tính tình hắn thế nào cậu ta biết rõ nhất, xưa nay nói một là một.

“Nếu ông thầy kia biết được đuổi hai đứa bây thì sao, không thì mày suy nghĩ lại đi.” Phùng Giai càng nghĩ càng sốt ruột, lại bỗng nhớ tới một chuyện.

“Không đúng, lần trước mày… hôm sinh nhật tao mày ăn dâu…” Phùng Giai há to mồm, nhớ lại ngày đó Hoắc Hành Chu bị Lý Nhạc Phàm ồn ào nói hắn làm mẫu một lần.

Khi đó cậu ta còn tưởng Hoắc Hành Chu nỗi giận.

Kết quả hắn chẳng những không giận, mà còn làm mẫu cho họ thật.

Mới đầu Lý Nhạc Phàm còn nói chọn hai đứa con trai ăn thì có ý nghĩ gì, nên tìm nữ sinh làm cùng. Cuối cùng bây giờ nhìn lại, hắn vốn dĩ cố ý!

“Con mẹ nó mày… thật sự là thằng cục súc.” Phùng Giai căm giận.

Hoắc Hành Chu vui vẻ nhận: “Không dám.”

Phùng Giai im lặng một hồi, trong lòng có phần hoảng loạn: “Vậy trước đây hai đứa bây ở bên nhau… Không, không làm cái gì chứ…”

“…” Hoắc Hành Chu nhìn vẻ mặt lo lắng đến có phần vặn vẹo của Phùng Giai, cười nhạo: “Cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ, không phân biệt được tao hôn cậu ấy hay ăn dâu, tao có thể làm gì cậu ấy đây.”

“Vậy thì được.” Phùng Giai thở phào, thuận theo lời hắn nói: “Cũng được, Lạc Hành vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan, không như tụi mình… Ê chờ chút đã.”

Hoắc Hành Chu nghiêng đầu: “Sao?”

“Hai đứa bây ai thú nhận với ai?”

Hoắc Hành Chu hơi suy nghĩ, cười một tiếng: “Giờ tao còn đang theo đuổi cậu ấy đây, sợ dọa cậu ấy sợ, giờ không để cậu ấy biết được.”

“Hả?” Phùng Giai lại bối rối, sững sờ nhìn hắn hồi lâu nói không nên lời, “Không phải, vậy bây giờ mày vẫn còn đang yêu đơn phương à? Lỡ Lạc Hành không thích mày thì sao?”

“Còn có người không thích tao?” Hoắc Hành Chu nhớ tới dáng vẻ dịu dàng mềm mại của Lạc Hành, chậc một tiếng: “Chỉ là tao chưa nói mà thôi, nếu như tao thông báo, chắc chắn cậu ấy sẽ chạy đến ôm đùi tao khóc lóc nói đồng ý cho xem.”

“Mày cứ nổ đi.” Phùng Giai lườm một cái, cảm giác đề tài đang bị kéo đi xa, bèn nhanh chóng kéo trở về, cảm khái: “Tao nói sao lúc này mày nghe lời vậy, mỗi ngày đều ở trong lớp làm bài thi. Mày đừng nói với tao là thi đại học vì Lạc Hành nha.”

“Không thì sao.” Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Nếu không thì vì sự nghiệp giáo dục gieo rắc lòng tao? Bệnh hả.”

Phùng Giai cũng không ghét Lạc Hành, ba người họ ở chung ký túc xá hai tháng, cậu vừa sạch sẽ lại hiền lành, phòng vệ sinh và ký túc xá đều quét tước sạch sẽ, có lúc còn tiện tay giúp cậu ta dọn dẹp chút đồ.

So sánh Lạc Hành với Hoắc Hành Chu chỉ biết mắng người, quả thật là một thiên thần.

“Chờ chút đã.” Phùng Giai như gặp đại địch mà nhìn Hoắc Hành Chu, tốc độ nói cực nhanh: “Mày còn nhớ Trương Đình không?”

“Đó là ai?”

“Chính là nữ sinh lần trước chặn ở nơi này tỏ tình với Lạc Hành, lớp của Lưu Mộng Nhã.” Phùng Giai cho rằng hắn không nhớ, lại nói: “Lạc Hành nói mình có người thích, mày quên rồi sao?”

“Không quên.”

“Thế mày đang đào góc tường đó hả, mày có xấu hổ không hả?” Phùng Giai quả thật nghĩ không ra nhìn Hoắc Hành Chu, chỉ cần nói một tiếng muốn tìm bạn gái thì thiếu bao nhiêu nữ sinh vây quanh chứ.

Cần gì phải đi thích một đứa con trai, còn là thích một người con trai không thích mình?

Cuộc sống quả không dễ dàng, thẳng nam thở dài.

Phùng Giai thấy hắn nãy giờ không nói gì, lại hỏi: “Còn lần trước mày bảo tao đi hỏi em họ chuyện kia, mẹ cậu ấy hình như có chút… Có thể đồng ý cho cậu ấy ở bên mày sao?”

“Bà ta?” Hoắc Hành Chu cười nhạo một tiếng: “Bà ta không còn tư cách nhúng tay vào cuộc sống sau này của Lạc Hành nữa.”

“Được rồi.”



Vào đông, lớp học buổi tối có hơi lạnh.

Ban đầu Hoắc Hành Chu nói muốn mời Phùng Giai ăn đồ nướng, kết quả Trình Lợi Dân lại nói trước buổi tự học buổi tối đến đây có chuyện muốn nói, hắn cũng không thể trắng trợn cúp học được.

Phùng Giai tận dụng hết thảy để tăng chầu nướng cật lên nửa tháng, ý vị sâu xa nhìn Lạc Hành mấy lần mới đi.

Lạc Hành đang phê duyệt bài thi tối qua Hoắc Hành Chu làm, phát hiện lần này hắn lại bắt đầu làm sai nhiều hơn, nhất thời có chút buồn rầu, giật nhẹ cái tay đang chơi game của hắn bảo: “Hoắc Hành Chu, cậu đừng chơi game nữa, bài thi tối qua của cậu sai nhiều lắm rồi.”

Hoắc Hành Chu nhanh tay bổ chết một người, trực tiếp thoát game rồi để điện thoại lên bàn. Cúi đầu thấy tay cậu đã đỏ, bèn rút hết bút ra cầm tay cậu chà xát trong lòng bàn tay.

“Có lạnh không?” Hoắc Hành Chu hỏi.

“Hơi hơi.” Lạc Hành giơ tay trái để trên bài thi, “Cậu xem đề này đi…”

“Lát nữa rồi xem.” Hoắc Hành Chu cầm tay cậu, không đầu không đuôi nói: “Hình như Giáng Sinh sắp đến rồi.”

“Hả?” Lạc Hành thoáng sửng sốt, gật đầu: “Ừm, sao vậy?”

Hoắc Hành Chu mở vòng bạn bè ra cho cậu xem, mất mác nói: “Tụi nó đều tặng quà cho người mình thích, tớ thì không ai theo đuổi cũng không ai tặng quà cho tớ, hôm nay Phùng Giai còn cười nhạo tớ không được tặng quà nữa.”

Đầu quả tim Lạc Hành nhảy lên, hắn nói với mình cái này là có ý gì, ý là muốn cậu tặng quà sao.

Hoắc Hành Chu thấy cậu không nói lời nào, siết tay cậu hỏi: “Tớ hỏi cậu, lần trước lúc tớ tặng cuốn Huyết Lý Hữu Phong cho cậu, cậu nói muốn tặng tớ một món quà, còn nhớ không?”

“Tớ còn chưa nghĩ ra, sau này hẵng nói.” Lạc Hành nhìn ánh mắt hắn, dè dặt hỏi: “Cậu nghĩ ra chưa?”

“Tùy cậu tặng đi, gì cũng được.” Hoắc Hành Chu nghĩ một chút, nói: “Tớ không chọn đâu.”

Lạc Hành vội nói: “Vậy để tớ suy nghĩ.”

“Được.” Hoắc Hành Chu thỏa mãn nở nụ cười, hai tay chắp sau gáy, thầm nghĩ đứa nhóc này sao lại dễ lừa như vậy, dù sao cũng phải trông kỹ, không để cho thằng đàn ông bên ngoài gạt đi mất.

“Cậu thích cái…”

Lời còn chưa dứt, ánh đèn phút chốc tắt hết, cả đèn đường và trường học đều cùng lúc tối đen.

Toàn bộ sân trường một mảnh đen kịt.

Các học sinh trong lớp sợ hết hồn, mấy nữ sinh hét lên một tiếng, kế đó chính là một hồi hò reo ầm ĩ cùng tiếng hét chói tai.

Bị cúp điện, chính là đại biểu không cần tự học buổi tối.

Lạc Hành cố gắng mở to mắt, luống cuống siết chặt hai quả đấm trong bóng tối, toàn bộ phần lưng thoáng chốc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, kiềm chế không được run rẩy.

Hoắc Hành Chu nghe được tiếng hít thở không được tự nhiên của cậu, cho rằng cậu bị doạ sợ nên vội sờ tay cậu, phát hiện cậu liên tục run rẩy, trong lòng cả kinh: “Lạc Hành, Lạc Hành?”

Lạc Hành không trả lời, ngón tay nhỏ gầy bị hắn nắm trong tay, run đến không ra hình thù gì.

Hoắc Hành Chu bỗng nhớ ra cậu không nghe được, ở trong bóng tối cậu vừa không nghe được vừa không thấy gì, chắc chắn rất hoảng loạn. Một bên nhấn mở đèn pin điện thoại, một bên kéo cậu vào lòng, nhỏ giọng vỗ về: “Đừng sợ, tớ ở đây.”

Môi Lạc Hành phát run, hai tay gắt gao chụp vào nhau. Hồi ức đau khổ trong bóng tối phút chốc như thủy triều dâng lên, gian nan khắc chế để bản thân không để lộ sự khác thường.

Không thể, không thể bị Hoắc Hành Chu phát hiện.

“Tớ không, không sao…” Lạc Hành khó khăn mở miệng, tay lại vô thức siết chặt ngón tay Hoắc Hành Chu không buông.

Cảm giác được động tác nhỏ của cậu, Hoắc Hành Chu vui vẻ cười lên, dán vào bên tai cậu hỏi: “Lần trước làm gối ôm hình cho cậu phải thu phí, lần này ôm cậu có cần thu phí không?”

“Cái gì?” Lạc Hành nghe không rõ, vô thức lập lại một lần.

Hoắc Hành Chu đầy kiên nhẫn cười nói: “Nói cậu đáng yêu đó!”

Vẫn không nghe được!

Lạc Hành phát hiện tai mình lại nghiêm trọng hơn, bây giờ đến cả kề sát bên tai nói cũng không nghe được, chỉ có thể cảm giác được hơi thở của hắn vờn quanh bên tai.

Sớm muộn cũng sẽ điếc.

Lạc Hành vừa nghĩ tới sau này chỉ cần trời tối thì cậu sẽ không thấy Hoắc Hành Chu nói cái gì, vành mặt gấp để đỏ lên, hận chết mình không nghe được.

Hoắc Hành Chu khẽ khều tai cậu, dùng giọng nói trầm thấp hơn khi nãy, thừa dịp đang ồn ào nói: “Thật ra tớ nói, tớ thích cậu, muốn hôn cậu một cái.”

Lạc Hành rút tay ra né tránh hắn, co rụt ở bên tường, trong bóng tối hốt hoảng giấu mình, không muốn để hắn biết mình không nghe được, không muốn để hắn biết mình có khiếm khuyết.

Trong lớp tất cả đều là tiếng gào thét và tiếng nói chuyện ồn ào, nhưng trong tai Lạc Hành chỉ để lại vài tiếng ông ông khe khẽ, xa không với tới được.

Cậu thấy sợ hãi, muốn bắt lấy nhưng không cách nào bắt được. Thậm chí cảm thấy tai mình cũng dựng lên, nhưng vẫn không nghe được!

Gì cũng không nghe được!

Vừa rồi Hoắc Hành Chu cũng là vì cậu đang nằm nhoài trong ngực mình, hơi thở mềm mại ủ ấm trái tim hắn, nhất thời nhịn không được mới nói ra miệng. Hiện tại nghĩ lại còn tưởng đâu mình dọa cậu, vội hỏi: “Lạc Hành, giận rồi?”

Lạc Hành vẫn luôn không trả lời.

“Lạc Hành.”

Cậu vẫn không trả lời, lòng Hoắc Hành Chu hoảng hốt, chẳng lẽ bây giờ ngay cả âm thanh này cậu ấy cũng không nghe được? Rõ ràng trước đó lúc hắn ghé vào tai cậu nói chuyện, cậu còn nghe được mà!

Điện thoại đột nhiên sáng lên, Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn thử, trong group lớp gửi tới.

Trình Lợi Dân: Do tạm thời mạch điện xảy ra trục trặc nên tự học buổi tối hủy bỏ, khi các bạn về chú ý an toàn, không được chen chúc, cẩn thận xảy ra giẫm đạp.

Đám học sinh hoan hô một tiếng, tập thể xông ra ngoài, Phùng Giai giương giọng gọi: “Anh Chu, đi nướng thịt nào.”

Hoắc Hành Chu nhìn Lạc Hành trong bóng tối, nhíu chặt mày: “Không đi.”

“Không có ý nghĩa, vậy tao gọi bọn Lý Nhạc Phàm đi đây.” Phùng Giai nói xong cũng bắt đầu gọi Lý Nhạc Phàm, kề vai sát cánh người chen người đi ra ngoài.

Hoắc Hành Chu nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, lẳng lặng ngồi tại chỗ, lông mày càng nhíu càng chặt. Chờ đến khi gần như yên tĩnh mới đứng lên kéo Lạc Hành, dọa cậu hết hồn: “Sao, sao vậy?”

Hoắc Hành Chu để điện thoại vào tay cậu, sau đó hơi khom người quắp lấy đầu gối cậu, bế người lên, cũng không để ý cậu có nghe được hay không: “Về ký túc xá.”