*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hướng Nhật Quỳ
“Cũng, cũng được.” Bình thường Lạc Hành rất tự tin, thế nhưng Hoắc Hành Chu vừa hỏi thì cậu chợt cảm thấy có phần không tự tin mấy, nghĩ một chút lại nói: “Không biết có ổn không, những đề này hơi khó.”
“Đừng lo lắng, chắc chắn cậu thi đã tốt hơn người khác.” Hoắc Hành Chu nở nụ cười, siết tay cậu cảm thấy chườm nóng rồi mới thả vào trong túi, dắt cậu đi về phía trước.
Lạc Hành không thể ăn cay, chung quanh đây đúng lúc có quán Tô Bang Thái[1]. Hoắc Hành Chu định trước rồi, gọi thức ăn xong thấy sắp tới giờ mới ra ngoài đón cậu.
[1] Tô Bang Thái (苏帮菜) là một món ăn địa phương đúng như tên gọi của ẩm thực Tô Châu, là món ăn địa phương không thể thiếu trong ẩm thực Tô Châu.
Vừa vào quán.
Hoắc Hành Chu rót cho cậu một ly nước ấm để cậu uống một hớp xua tan khí lạnh, Lạc Hành hé miệng uống hai ngụm, không bao lâu thì thức ăn được bưng lên.
Hoắc Hành Chu cầm cái ly trong tay cậu để một bên: “Uống ít nước chút, uống no rồi bụng đâu ăn cơm.”
“Thơm quá.” Lạc Hành ngửi được mùi thơm của đậu hủ cua vàng[2], nhịn không được nuốt nước miếng, cười nói: “Buổi sáng tớ ít, lúc thi có hơi đói bụng.”
Hoắc Hành Chu bật cười: “Bụng có dẹp không, tớ sờ thử.”
“Không có không có.” Lạc Hành né tránh động tác của hắn, giọng nhỏ xíu xin tha thứ: “Chỗ này rất nhiều người, cậu đừng vén áo tớ.”
Hoắc Hành Chu cười: “Vậy không có người, em có thể vén không? Thầy Lạc.”
Lạc Hành không hiểu sao hắn cứ luôn xuyên tạc lời cậu như vậy, vội múc một muỗng nhỏ đậu hủ cua vàng nhét vào miệng hắn, “Ăn nhanh lên chút, lát nữa còn phải về nghỉ đó.”
Hoắc Hành Chu nuốt đậu hủ xuống, không chịu buông tha hỏi: “Thầy Lạc, có thể không?”
Lạc Hành vùi đầu càng lúc càng thấp, giọng cũng càng lúc càng nhỏ, “Về, về rồi nói.”
—
Hai người cơm nước xong, Hoắc Hành Chu gọi xe về khách sạn.
Ở dưới lầu gặp được Tiết Tiên, chắc là gã cũng vừa cơm nước xong trở về, chào hỏi với Hoắc Hành Chu.
Ngón tay Lạc Hành căng thẳng, trong đầu chợt nhớ tới câu nói kia của Tiết Tiên, giơ tay nắm lấy ngón tay Hoắc Hành Chu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta lên đi, tớ hơi buồn ngủ.”
“Được.”
Lạc Hành rũ mắt, cậu cảm thấy mình có hơi xấu xa, biết rõ Hoắc Hành Chu không thích mình, nhưng vẫn muốn ăn giấm.
Nhưng mà.
Trong lòng cậu cũng để tâm câu nói kia của Tiết Tiên, đã từng rất tốt với Hoắc Hành Chu, cùng nhau chơi bóng ăn cơm, trừ ngủ và đi vệ sinh thì vẫn luôn ở chung với nhau.
Cậu không muốn Hoắc Hành Chu tốt với người khác như thế….
“Hôm nay tớ thi xong, Tiết Tiên đến tìm tớ nói chuyện.”
Hoắc Hành Chu đang thay quần áo, nghe vậy ngẩn ra, lại cười nói: “Nó tìm cậu làm gì? Đối đáp án?”
Lạc Hành nhìn đường eo sau lưng hắn, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: “Cậu ta nói… Trước đây tình cảm các cậu rất tốt, sau này thì không tốt, bởi cậu rất hận cậu ta.”
Hoắc Hành Chu thay quần áo rồi tiến vào ổ chăn, ánh mắt chăm chú khóa trên mặt Lạc Hành, mãi mới đột nhiên cười lạnh: “Nó còn dám tới trước mặt cậu giả bộ đáng thương.”
Đầu ngón tay Lạc Hành căng thẳng, cầm lòng không đậu mà bóp chặt lòng bàn tay, dè dặt nói: “Chuyện kia… Cũng có liên quan với lớp trưởng sao?”
Cậu nghe ngữ khí của Tiết Tiên, dường như cũng hết sức quen thuộc với Diệp Tiếu Tiếu. Theo cậu biết, Hoắc Hành Chu và Diệp Tiếu Tiếu là thanh mai trúc mã, họ quen thuộc như vậy, chắc cũng là lớn lên bên nhau.
Lạc Hành cắn đầu lưỡi, cậu không chỉ ghen tị Diệp Tiếu Tiếu, còn ghen tị Tiết Tiên, ghen tị mỗi một người thân thiết với Hoắc Hành Chu.
Hoắc Hành Chu trầm mặc một lát, nói: “Ừm.”
Lòng Lạc Hành căng thẳng, quả nhiên.
Cậu cúi đầu không muốn nghe, bỗng chốc hối hận vì đã hỏi chuyện này, chớp mắt hai cái lại ngẩng đầu lên nói: “Ngủ, ngủ đi.”
Hoắc Hành Chu ôm lấy eo cậu dường như thở dài, xưa nay Lạc Hành chưa từng thấy Hoắc Hành Chu thế này, không khỏi khẩn trương lên, rồi lại không nỡ dời mắt, để vuột bất kỳ một chữ nào.
“Khi tớ học lớp 9 có quen biết một cô gái, tên Mẫn Dao.”
Mẫn Dao là học sinh trường trung học Hành Tri cách trường dạy nghề không xa, lớn hơn bọn Hoắc Hành Chu một tuổi, người rất cởi mở, ẩu đả đánh nhau không thua gì nam sinh.
Có một lần lúc cô nàng tới chặn người thì trông thấy Tiết Tiên, nhìn một lần đã thích gã.
Khi ấy Hoắc Hành Chu đã chưa có đánh nhau, Tiết Tiên lại là học sinh giỏi ưu tú tiêu biểu của trường, người cũng rất hòa nhã, Mẫn Dao cứ như vậy mà hãm sâu.
Cô nàng vì Tiết Tiên mà ngừng ẩn đả đánh nhau, tóc tai quy củ nhuộm thành màu bình thường, tuân thủ thay áo đầm, mỗi ngày đứng gần chỗ bên ngoài cổng trường chờ gã.
Mẫn Dao sợ gã cho rằng đang quấy nhiễu nên cũng chẳng dám tới gần. Khoảng thời gian đó đúng lúc có kẻ trấn lột học sinh, vì thế mỗi ngày đều yên lặng đưa gã về sau đó mới quay đầu bước đi.
Mẫn Dao dung mạo xinh đẹp, người lại ngay thẳng, rất nhanh đã trở thành bạn tốt của Diệp Tiếu Tiếu, dần dần sáp nhập vào cái vòng nhỏ này của bọn họ, cũng có cơ hội gặp mặt Tiết Tiên nhiều hơn.
Gã Tiết Tiên này, tâm tư rất sâu, gần như không nói ra đáy lòng với người khác.
Hoắc Hành Chu cảm thấy, chỉ có loại quái thai như Lục Thanh Hòa kia mới có thể nhìn thấy Tiết Tiên đang nghĩ gì trong lòng.
Gã không hứng thú với chuyện yêu đương, cũng không hỏi tới tiến triển tình cảm giữa bọn họ.
Đối với chuyện Mẫn Dao theo đuổi, Tiết Tiên chưa từng cự tuyệt rõ ràng, nhưng cũng chẳng đồng ý.
Mỗi lần khi cô nàng sắp buông bỏ, thì lại cho cô một tia hy vọng, kéo cô lên.
“Đừng thấy Mẫn Dao đánh nhau thì cho là hung ác, thật ra một chút rượu cô ấy cũng không uống được.” Hoắc Hành Chu nắm tay Lạc Hành, không nặng không nhẹ mà xoa xoa, ngữ khí chìm xuống đến đáng sợ: “Tiết Tiên và bạn bè của nó uống rượu ở quán bar, đánh cược nói nó sẽ khiến Mẫn Dao xuất hiện, cho dù bây giờ cô ấy leo tường cũng sẽ ra khỏi trường học.”
Gã gửi một tin nhắn, quả nhiên không bao lâu thì tới Mẫn Nhiên, mái tóc dài bị gió thổi lưa thưa, vẻ mặt căng thẳng bắt lấy người trước sân khấu hỏi: “Bạn tôi uống say ở đây, bảo tôi đến đón cậu ấy, ở chỗ nào?”
Trước sân khấu bị hỏi đến đầu óc mơ hồ, chờ cô nàng hình dung mặt mũi xong mới nói là nhóm học sinh kia, giơ tay chỉ.
Mẫn Dao nhìn thử, Tiết Tiên và đám bạn của gã đang tán gẫu vui vẻ, vốn dĩ không có say, một hỏi thả lỏng cùng lúc một cơn giận cũng dâng lên.
Tiết Tiên nhìn Mẫn Dao khẩn trương chạy vào, trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét, như khoe khoang với những người khác mà nói: “Thấy không, tao bảo cô ta đến, dù là nửa đêm cô ta cũng sẽ ra.”
Mấy kẻ cùng nhìn Mẫn Dao cười, chờ cô nàng đi tới, Tiết Tiên thậm chí không đứng dậy mà nghiêng đầu nhìn cô cười: “Uống rượu không?”
Mẫn Dao nắm chặt tay, cắn răng hỏi gã: “Cậu không uống say thì sao lại gạt tôi, khiến tôi lo lắng cậu rất vui sao, buổi tối tôi có giờ học cũng phải xin nghỉ để ra ngoài.”
Tiết Tiên lơ đễnh: “Tôi không bảo cô nhất định phải tới, chỉ là nói cho cô biết tôi uống say thôi.”
“Cậu!”
“Chị dâu, uống hai ly đi.” Có gã ồn ào lên, Tiết Tiên cười đạp người nọ một cái: “Mẹ nó cho mày gọi lung tung này.”
Mẫn Dao thần kinh lại thô, có tùy tiện nữa cũng cảm nhận Tiết Tiên đang cố ý nhục nhã cô, cắn răng nhẫn nhịn chua xót, nghẹn ngào hỏi gã: “Tiết Tiên, tôi thích cậu, cho nên cậu cứ không kiêng nể gì mà chà đạp tôi như vậy, đúng không?”
Tiết Tiên nhìn cô, hoàn toàn khác với sự dịu dàng lúc thường hay dùng, thật lạnh giọng nói: “Tôi đã sớm nói với cô, tôi không thích cô. Nếu không phải cô đối tốt với tôi, không phải tôi chà đạp cô, thì là chính cô tự chà đạp mình.”
Mẫn Dai gật đầu một cái, ngậm lấy nước mắt mà cười, xoay người rời đi.
Tiết Tiên kéo cổ tay cô lại, kéo mạnh về phía sau, dùng miệng truyền một ngụm rượu có độ cồn rất cao. Mẫn Dao nhất thời ngây ngẩn, ngơ ngác nuốt xuống rượu mạnh mang theo mùi của Tiết Tiên này.
“Thật ra cũng không phải tôi không thích cô, chỉ cần cô uống chai rượu này, tôi sẽ đồng ý để cô làm bạn gái tôi.” Tiết Tiên xách một chai rượu vừa khui ra nhét vào tay Mẫn Dao.
Vài gã cười ầm lên: “Uống đi chị dâu, có một chai thôi.”
Có lẽ do Mẫn Dao quá thích gã, hơn nữa khi đó cô cũng không biết mình không thể uống rượu. Chờ đến khi cô biết, đã là hôm sau.
Cô nằm trong ngõ hẻm sau quán bar, quần áo bị xé rách đến không che đậy được thân thể, trên mặt toàn là nhơ bẩn không biết của gã nào, đã trở thành sự sỉ nhục.
Người đi đường chỉ trỏ cô, buổi sáng cùng ngày trên mạng đều tràn ngập hình ảnh “Khó coi” của cô.
Tuy rằng Mẫn Dao khác người, tuy rằng đánh nhau, nhưng suy cho cùng cô vẫn là một cô gái. Đối với loại sỉ nhục đầy trời kín đất này, còn cả những người chỉ trích trên mạng, gần như sụp đổ.
Cô nhốt mình trong nhà, từng lần từng lần một lục bình luận của những kẻ xa lạ như tự hủy hoại mình. Cuối cùng khi bọn Hoắc Hành Chu và Diệp Tiếu Tiếu tìm tới, thì Mẫn Dao đang đứng trên sân thượng.
Cô nói: “Diệp Tiếu Tiếu, quen được cậu tớ thật may mắn.”
Cô còn nói: “Hành Chu, đừng vì tôi mà thương tổn Tiết Tiên, cậu ta không đáng để cậu động thủ.”
Sau đó cô vươn mình nhảy xuống từ trên sân thượng, còn chưa kịp đợi Hoắc Hành Chu nói một câu, cứ như vậy mà trơ mắt mất đi một sinh mạng.
Lạc Hành nghe xong, ngơ ngác nhìn vẻ mặt của Hoắc Hành Chu, cậu không biết giữa hai người lại có ân oán như vậy.
“Vậy, vậy Mẫn Dao uống say, tại sao cậu ta không đưa cô ấy đi, sao lại để những kẻ đó…” Tay Lạc Hành có chút run, Hoắc Hành Chu nắm chặt tay cậu nói: “Nó nói mình uống say.”
Uống say.
Chuyện ngày đó, cảnh sát cũng từng điều tra rất nhiều lần nhưng vẫn luôn vì không có đầy đủ bằng chứng nên gác lại, bản thân Mẫn Dao cũng không nhìn thấy kẻ cưỡng hiếp mình nên căn bản không biết điều tra từ đâu.
Sau khi Mẫn Dao chết, bất luận là trường học hay người giám hộ của cô đều cảm thấy đây là một tai tiếng nên không muốn nói nhiều.
Tiết Tiên đến Nhất Trung, Hoắc Hành Chu và Diệp Tiếu Tiếu thì tới Nhị Trung, không ngờ rằng gã vòng vo một vòng lại trở về Nhị Trung, còn nhắc lại chuyện cũ, muốn tự mình tẩy trắng.
Mặc dù cuối cùng gã uống say, nhưng lại vừa mới bắt đầu.
Gã không trên đùa Mẫn Dao, chuyện như vậy làm sao sẽ xảy ra, Mẫn Dao đã làm sao điều gì, sai lầm duy nhất của cô là thích Tiết Tiên, nhưng nói cho cùng, thích một người thì có lỗi gì chứ.
Nếu như lúc đầu Tiết Tiên từ chối rõ ràng với cô, chuyện cũng sẽ không diễn biến đến nỗi như hôm nay.
Lạc Hành cắn môi không biết nên nói gì, chuyện liên lụy đến một sinh mạng, cậu không biết nên đánh giá thế nào, suy nghĩ một chút, cậu giật giật thân thể.
“Sao vậy?” Hoắc Hành Chu thấy cậu giật hai lần, thoáng nghi ngờ: “Muốn cái gì, tớ lấy giúp cậu.”
“Cậu… Cậu nâng đầu lên chút.” Lạc Hành nói.
Hoắc Hành Chu không rõ nên nghiêng người sang, khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy cậu đưa tay ra, trèo cả người lên rồi duỗi hai tay ra, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vai hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng khổ sở.”
Thân thể Hoắc Hành Chu cứng đờ, hơi thở dịu dàng mềm mại không lọt vào chỗ nào len vào đầu mũi, da dẻ mịn màng nơi cổ cách hắn thật gần, gần như chỉ cần cúi đầu là có thể hôn đến.
Đứa nhỏ này.
Người đang ôm hắn hơi run rẩy, Hoắc Hành Chu giơ tay lên hung hăng ấn người vào trong ngực, cúi thấp đầu vùi vào cổ cậu, dùng hô hấp trắng trợn để miêu tả.
Lạc Hành bị hắn làm cho run chân, hai tay hầu như không làm được gì, nhưng vẫn cố chống đỡ, “Cậu còn nhớ Mẫn Dao, cô ấy sẽ rất vui.”
“Ừm.” Hoắc Hành Chu buông cậu ra, rũ mắt nhìn gò má ửng đỏ của cậu, đầu quả tim như bị cậu xoa thành một bãi nước, cười giơ tay gõ lên trán cậu.
Thật ra chuyện này, ở trong lòng mấy người Hoắc Hành Chu đã vĩnh viễn không thể kết vảy, đã không cách nào dùng khổ sở hay gì đó để hình dung.
“Nói thì nói vậy, nhưng cái ôm này mà coi là an ủi sao, thầy Lạc qua loa ghê.” Hoắc Hành Chu nắm tay cậu nhét cào trong chăn, rất sợ cậu bị cảm.
Lạc Hành cắn môi dưới, có chút chật vật suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại vùi đầu thật thấp, ngón tay run rẩy cầm lấy tay hắn đặt lên cái bụng nhỏ của mình: “Cho, cho cậu sờ.”
———
[1] Tô Bang Thái:
[2] Đậu hủ cua vàng: