Không Ngờ Tôi Lại Là Vợ Thật Của “Đại Gia”

Chương 4




13.

Việc này làm lòng tôi nặng trĩu.

Giống như rượu vang chưa ủ xong, không đủ ngọt, vừa chua vừa chát.

Nhưng tôi không dám để lộ cảm xúc, vẫn ngoan ngoãn đi bên cạnh Châu Đình.

Không ngờ Châu Đình lại không vừa lòng.

Sau khi lên xe, anh không vội lái mà trầm mặt hỏi tôi:

“Từ Uyển, những lời lúc nãy cô ta nói, em không có gì muốn hỏi anh à?”

Trong đầu đang suy nghĩ miên man nhưng tôi chỉ dám lúng túng hỏi một câu:

“Chồng ơi, chúng ta không ăn cơm nữa ạ?”

Châu Đình: “…”

“Ha.” Châu Đình cười.

Hình như anh bị tôi chọc giận đến tức cười rồi, nụ cười chưa đến đáy mắt, dáng vẻ vô cùng bất lực.

“Mỗi ngày em chỉ biết ăn và ngủ thôi à? Người ta chạy đến ra oai với em mà em cũng không biết đánh trả lại à?”

“Anh biết thừa là em không dám mà.”

“Ngốc.”

Tôi cười hihi rồi ngoan ngoãn nhào qua hôn anh.

Châu Đình không tránh, lại còn dùng lực rất mạnh ôm lấy eo tôi, đau chết đi được.

Thật ra tôi biết anh đang chờ tôi hỏi điều gì, nhưng tôi không dám hỏi.

Tôi sợ rằng đáp án của câu hỏi đó sẽ là một bi kịch.

Nhất là tận một tháng nữa anh mới đính hôn, ít nhất tôi vẫn có thể lấy được một triệu tệ.

Nếu giờ ngả bài với anh, tôi sẽ không thể lấy được số tiền đó.

Ai mà không thích kiếm được nhiều tiền chứ.

Tôi lặng lẽ thở phào, tìm một lý do hoàn hảo cho sự do dự của bản thân.

14.

Sau đó, trong khoảng thời gian chờ đi nghỉ dưỡng, có lẽ Châu Đình vẫn để bụng chuyện kia.

Anh thấy hàng ngày tôi chẳng làm gì ngoài việc ăn với ngủ nên phũ phàng ra lệnh cho tôi là mỗi ngày chuẩn bị bữa trưa rồi mang đến cho anh.

Tôi ngơ luôn, run rẩy hỏi: “Em nấu cơm, đến lợn còn chê…”

Châu Đình vừa lạnh lùng liếc tôi vừa thắt cà vạt.

“Vậy thì học đi.”

“Chỉ cần là em làm, dù có như thế nào anh cũng ăn hết.”

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Tôi thật sự không nhìn ra hóa ra vị thái tử gia này lại là người có máu M.

Trước khi đi, Châu Đình còn dùng giọng điệu thần bí nói với tôi:

“Vài ngày nữa có một bữa tiệc gia đình cần em tham dự với anh, lát nữa sẽ có người đến đo kích cỡ cho em.”

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Để làm hài lòng vị “đại gia” này, sau khi lấy số đo xong xuôi, tôi lật sách dạy nấu ăn, bắt đầu học.

Sau khi xém làm nổ phòng bếp, cuối cùng tôi cũng hoàn thành.

Tôi vui vẻ ôm “cục phân” lao tới công ty của Châu Đình.

Là thái tử gia Bắc Kinh, công ty của anh đương nhiên nằm ở khu vực sầm uất nhất.

Trước giờ ngoại trừ việc xuất hiện để giúp anh tránh những scandal, tôi rất ít khi làm phiền anh, ngoan ngoãn làm một người hiểu chuyện, thông minh không gây rắc rối.

Lễ tân công ty nhìn thấy tôi, lập tức cung kính mời tôi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Không phải nói phét đâu nhưng điều này làm tôi cảm thấy mình như kẻ có tiền hống hách vậy.

Sau khi ra khỏi thang máy, tôi phát hiện Châu Đình không có ở đây.

Thư ký nói anh đi họp rồi, bảo tôi đợi anh trong phòng làm việc.

Vì vậy tôi đành lặng lẽ ngồi đợi trên chiếc sofa nhỏ.

Khi vừa trở thành bạn gái giả của Châu Đình, tôi có đến đây một lần.

Nhưng có vài nhân viên nhìn tôi với ánh mắt đánh giá, thăm dò làm tôi cảm thấy rất xấu hổ và luống cuống.

Châu Đình cũng rất tốt tính nên không ép tôi đến nữa.

Nhưng hôm nay không biết anh bị chập dây thần kinh nào mà bắt tôi đi đưa cơm.

Haizz, lòng dạ đàn ông giống như mò kim đáy biển.

Chờ mãi đến chán nên tôi lén lút quan sát đồ đạc trong phòng làm việc của Châu Đình.

Bàn làm việc giá sáu chữ số, ghế sô pha giá năm chữ số và phong cách trang trí trung tính.

Tôi kiềm không nổi, nhìn qua bàn làm việc của anh một cái.

Máy tính, một chồng tài liệu, cốc nước, một khung ảnh xinh đẹp…

Tầm nhìn của tôi đột nhiên dừng lại.

Đợi đã!

Hình như trong khung ảnh là ảnh chụp chung của tôi và Châu Đình?!

15.

Tôi nhìn bức ảnh mà đầu óc quay cuồng.

Trong ảnh, tôi và Châu Đình đều trẻ hơn bây giờ vài tuổi, ngồi tựa đầu vào nhau, cánh tay anh đặt sau lưng tôi, thân mật ôm eo.

Dáng vẻ tôi hơi căng thẳng, vô thức dựa vào anh.

Đoán chừng anh có uống chút rượu, khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia càng thêm nổi bật, đôi mắt sáng như sao, đôi môi mỏng hơi nhếch lên chứng tỏ tâm trạng đang rất tốt.

Bức ảnh này được chụp khi nào?

Tôi nhớ ra rồi.

Hình như là hồi anh dẫn tôi đến tham gia tiệc sinh nhật bạn anh – Hạo Tử.

Lúc đó tôi vừa đồng ý làm bạn gái giả của anh không lâu, cũng là lần đầu tiên gặp bạn bè của anh.

Sau đó có một nhóm người ồn ào gọi tôi là chị dâu, tiếp đó còn mơ màng bị chụp một đống ảnh.

Tôi nhớ là sau hôm đó tôi đã mạnh dạn xin Châu Đình bức ảnh này, lúc đó Châu Đình đã trả lời tôi như thế nào?

Anh khựng người, sau đó thuận miệng đáp:

“Bọn họ không đưa cho anh.”

Tôi cũng không tiện hỏi tiếp, sau đó cũng quên mất chuyện này.

Bây giờ bức ảnh này lại xuất hiện trên bàn làm việc của Châu Đình, thậm chí còn hơi ố vàng.

Tôi không nhịn được vươn tay chạm vào, thầm nghĩ.

Rốt cuộc Châu Đình có ý gì?

Đặt tấm hình chụp chung với chim hoàng yến tôi đây ở nơi dễ thấy như này, không sợ vợ sắp cưới của anh nhìn thấy rồi xé xác tôi hả?

Nhưng trong lòng tôi lại xuất hiện một ý nghĩ…

Có phải Châu Đình đối với tôi không giống những người khác không?

16.

Tôi nghĩ nát óc vẫn không tài nào hiểu được.

Cơn buồn ngủ vì phải thức đêm ập đến, tôi ngáp dài rồi ngủ quên trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng làm việc Châu Đình.

Vừa chợp mắt, tôi nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở.

Thư ký vừa mang nước cho tôi đang lưu loát báo cáo gì đó, nhưng sau đó giọng cô ấy đột nhiên nhỏ lại.

Tôi mơ màng xoay người, cũng tỉnh táo hơn chút.

Chắc là Châu Đình quay lại rồi.

Ngay lúc tôi muốn mở mắt ra thì nghe thấy giọng nói cố tình hạ thấp của Châu Đình và tiếng lật hồ sơ.

“Hai ngày trước tôi đã đi đặt nhẫn cầu hôn, cô đi giục bọn họ làm nhanh chút, còn nữa, hôm nay cũng đã có size lễ phục rồi.”

“Vâng, sếp Châu.”

“Tiệc đính hôn trên đảo cũng cần phải theo dõi sát sao, cầu hôn xong, hôm sau chúng tôi sẽ đính hôn luôn.”

“Vâng.”

Thư ký cung kính trả lời.

Tôi nằm trên ghế sô pha, vừa nãy muốn mở mắt ra nhưng giờ lại nhắm chặt lại.

Hóa ra Châu Đình thích người đó đến vậy.

Thích đến nỗi nóng lòng muốn đính hôn ngay sau khi cầu hôn.