Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 235: 235: Không Cần Phải Sợ Ông Xã Không Thể Quên Em Được Nhé





Viên kim cương này có đường kính là 24,40 mm (0,961 in) và sâu 8,29 mm (0,326 in).

Nó có 82 khía cạnh được sắp xếp theo một mô hình không điển hình.

Các mặt của ngôi sao trên vương miện được chia theo chiều dọc và gian hàng có mười sáu mặt giống như kim, được sắp xếp theo cặp, hướng ra ngoài từ mặt khối.
Lê Anh Thi cầm lấy hộp trang sức của Lê Anh Dũng đưa cho, cô cẩn thận đeo lên cổ tay mình như một lời cảm ơn đối với anh trai mình.
Hôm sau, Lê Anh Quân dẫn theo em gái nhỏ mình đến bệnh viện tư nhân để tham dự cuộc họp.
Trong phòng họp hội chuẩn đón và đưa ra các phương pháp điều trị bệnh cho Trương Gia Huy đã được bắt đầu, các chuyên gia đều đưa ra cách giải quyết để điều trị bệnh cho anh.
…----------------…
Phòng điều trị sáng đèn ấm áp, nhạc êm kết hợp với trầm hương giúp con người an thần quẩn quanh khắp phòng, hoàn toàn có thể khiến cho con người ta buông bỏ phòng bị của bản thân.
Trương Gia Huy nằm ở trên ghế vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trong anh lúc này có vẻ ngủ rất say, hơn nữa vẻ mặt của anh lúc này rất bình thản.
Lạc Hinh cũng đã có nói qua, để anh tự động tỉnh dậy chứ đừng gượng ép đánh thức, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hậu quả điều trị.
Lê Anh Thi lẳng lặng ngồi ở bên mép giường canh giữ, không dám động đến anh, cô chỉ ngồi đó quan sát và phát hoạ khuôn mặt yêu nghiệt mê người của chồng mình bằng đôi mắt.
Đều trị bệnh tinh thần hầu hết rất khổ sở đối với người bệnh, chúng phải khai quật trướng ngại tâm lý trong quá khứ của anh đồng nghĩa với việc phải tái diễn mọi thứ thêm một lần nữa.

Nhưng đây là con đường bắt buộc anh phải đi qua.
Lê Anh Thi cô dù có đau lòng, tự trách và ái náy rằng việc bản thân cô không thể cùng anh trải qua trải nghiệm lần đầu của việc điều trị.
Có lẽ vì trầm hương trong phòng có tác dụng đối với cô, cộng thêm việc cô đang mang thai dẫn đến việc cô sẽ buồn ngủ, Lê Anh Thi ngồi ngắm anh thêm một lúc lâu, mí mắt cũng đã cụp xuống dần dần cô cũng đã thiếp đi.
Trong phòng bệnh tỉnh lặng, Lê Anh Thi dựa vào lòng ngực rắn chắc của anh bắt đầu màng chìm vào giấc ngủ.
Có thể vì bận lòng với việc anh phải chữa trị tâm lý và kết hợp với việc dùng phương pháp MECT nên cô ngủ chưa được bao lâu liền gặp ác mộng.
Hành lang u tối sâu thẳm không có điểm cuối, Lê Anh Thi nằm mơ thấy sau khi Trương Gia Huy đón nhận điều trị của MECT chẳng những quên cô và con, mà anh còn quên đi tất cả mọi người.
" Bé con.

"
" Bảo bối nhỏ.

"
" Anh Thi à.

"
" Anh Anh.

"
" Vợ ơi.

"
" Bà Trương… "
Ánh sáng xuyên qua bầu trời rọi qua người cô, cô giăng giăng mở mắt, thần trí vừa ngủ dậy có chút mơ hồ.
Trương Gia Huy nâng mặt cô lên, không ngừng hôn l3n chóp mũi của cô, nhỏ giọng trán an: " Bé con, em gặp ác mộng sao? "
Lê Anh Thi có gắng lấy lại bình tĩnh, bàn tay đặt lên ngực anh khẽ nắm chặt, cô cảm giác đầu đau muốn nổ tung vậy.

Cô nhắm mắt, nghiên người về phía trước, được anh ôm lấy.

Ngoại trừ mùi trầm hương bay khắp phòng, trong hơi thở còn có hương thơm bạc hà mát lạnh thuộc về riêng anh làm cho cô cảm thấy an tâm hơn.
Lê Anh Thi vòng tay qua ôm lấy cổ anh, nhắm mắt, trong lòng cô vẫn còn rất sợ về cơn ác mộng vừa rồi.
Trương Gia Huy khẽ siết chặt cô vào lòng ngực mình, anh cảm giác cô mơ thấy ác mộng rất đáng sợ làm cho cô rất sợ hãi, bàn tay to lớn của anh vuốt v e sống lưng cứng ngắc, giọng nói trấn an: " Bé con, em mơ thấy gì thế, nói cho ông xã nghe được không? "
Lê Anh Thi vẫn giữ im lặng, cô không nói gì chỉ vùi mặt vào bên cổ anh, ngửi mùi hương trên người anh vô cùng lưu luyến.
Phải mất một lúc lâu thì cô mới thể bình tĩnh, ngước mắt nhìn anh, giọng nói có chút uất ức: " Mơ thấy anh điều trị xong liền quên em và con.

"
Ý chính là, sau khi anh điều trị MECT xong, anh đã khởi bệnh liền quên cô quên luôn tình cảm của cả hai người người.

Cho nên cô rất sợ.
Tóc anh rủ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm kia, nhếch môi, cuối mặt hôn lên trán cô, nói ra lời kinh người: " Không cần phải sợ, ông xã không thể quên em được.

Nhé? "
Nom na có thể hiểu Lê Anh Thi chính là báo vật trong tay, máu thịt trong tim của Trương Gia Huy nên không có chuyện gì để anh quên đi báo vật của bản thân mình được.
Anh cứ vậy mà dỗ dành, trấn an cô vợ nhỏ của mình cứ như trước kia vậy.
Lê Anh Thi thở phào, ngước mắt nhìn anh, giây kế tiếp cô chủ động hôn môi anh.

Lê Anh Thi biết rất rõ, có lẽ cuộc đời này cô đã không thể rời khỏi Trương Gia Huy rồi.
Dù có bị ai Vũ Khải Phong nhốt mình ở trong căn biệt thự xa hoa ít người lui tới, thì trái tim của cô đã nằm trọn trên người anh rồi.
Cho dù là vậy, cô cũng chưa từng trách cứ hay ghi hận, dù có trắc trở hơn nữa cô vẫn muốn cùng anh đi đến hết đời.
Khi nụ hôn sâu kết thúc, Lê Anh Thi đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình sờ vào gò má của anh nhỏ giọng nói: " Bắt đầu điều trị sau không nói cho em biết? "
" Em lo lắng? " Anh dùng ngón tay lau nước động trên khóe môi của cô, giọng trầm ấm.
" Sau không lo được hả? " Lê Anh Thi bắt đầu xù lông nhím cáu kỉnh nói, cô không vui chồm người về phía anh mổ thêm vài cái lên môi anh, cao giọng nói: " Em không lo cho anh vậy lo cho ai đây? Sau này em bầu bạn cùng với anh.

"
Con đường này dù có chặt vật đến đâu, giang nang thủ thách thế nào cô cũng quyết không buông tay anh ra, cô sẽ cùng với anh đối mặt với mọi thứ.
Anh xoa gáy cô, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn vào đôi mắt ngập tràn ánh sao đầy chuyên chú, giọng nói lộ ra ba phần mấy phần cưng chiều bảy phần đầy sự bất lực: " Không sợ anh trong quá trình điều trị sẽ làm em bị thương sao? "
" Không sợ.

Anh sẽ nở làm em bị thương sao? " Lê Anh Thi sờ khoé mắt anh, cảm giác mơ hồ thấy rằng hôm nay anh khác với mọi ngày, giọng cô có chút kêu ngạo nói..