Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 162: 162: Ông Ngoại Của Mợ Cả Sức Khỏe Hiện Tại Rất Yếu





Lê Anh Thi được anh ôm trong lòng, vòng tay ôm lấy eo anh đáp: " Em giật mình thức dậy không thấy anh mới đi tìm.

"
Nghe câu trả lời của cô, anh cuối người hôn lên trán cô: " Vậy anh ôm em trở về phòng ngủ nha.

"
Lê Anh Thi gật đầu, thực chất cô đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng vì thiếu vắng anh nên cô đã giật mình thức giấc.
Trở lại phòng ngủ, anh ôm cô đặc lên giường ngủ còn bản thân đi tắm cho vơi đi mùi thuốc lá.
Nữa tiếng sau, anh trở ra với một bộ quần áo ngủ khác, rồi mới nằm xuống giường ôm cô vào lòng.
- ---------------
Bảy giờ sáng hôm sau, Trương Gia Huy nhíu mày thức giấc, anh nhìn về phía rèm cửa sổ đã thấy mặt trời lên rồi nhìn lại bảo bối trong lòng mình mà mỉm cười.
Anh cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi mới rời khỏi giường ngủ mà đi tắm rửa thay quần áo, hôm nay tập đoàn Trương Thị của anh có vài cuộc họp quan trọng nên anh không thể không tham gia.
Khi anh đi đến cầu thang đã thấy trợ thủ đắc lực của mình đang ở phòng khách liền lên tiếng: " Viên Hoa, cô ở lại cùng với cô ấy.

Khi nào cô ấy thức dậy thì đưa cô ấy đến Trương Thị.


"
" Tôi biết rồi lão đại.

" Viên Hoa gật đầu đáp.
Dặn dò người làm xong thì anh cùng với Lưu Khiết và Phong Vân đi ra xe chuyên dụng để đến Trương Thị.
Tầm khoảng chín giờ sáng, Lê Anh Thi cũng đã thức dậy, cô mơ hồ ngồi dậy nhìn xung quanh liền không thấy anh đâu, đệm giường lạnh rồi chắc là anh đã rời đi từ sớm.
Thấy vậy cô cũng rời khỏi giường đi tắm rửa thay bộ đầm Loly màu đen với họa tiết hoa văn và vải ren mềm.
Từ lúc cô được anh đón về đây thì việc cô được bận áo sơ mi với quần jeans… hay là các bộ quần áo khoác anh đều không cho mặc, kể từ lúc đó anh liền bảo người làm và Viên Hoa đi mua đầm bầu hoặc đầm Lolyta để cho cô mặc.
Không chỉ có quần áo ngay cả giày cao gót anh cũng đổi sang giày búp bê hoặc đế bằng để cho cô để mang hơn.
Lê Anh Thi chuẩn bị xong thì cô cũng đã rời khỏi phòng ngủ chính mà đi xuống lầu, lúc này Viên Hoa đang ngồi ở quầy bar nhìn thấy cô liền đi đến đỡ cô nói: " Mợ cả, bữa sáng đã được làm xong rồi.

Mợ vào ăn luôn cho nóng.

"
Lê Anh Thi gật đầu nhìn xung quanh nhà, Viên Hoa nhìn thấy hành động của cô chỉ mỉm cười đáp: " Lão đại đã căn dặn, sau khi mợ thức dậy dùng bữa sáng rồi thì tôi sẽ đưa mợ đến Trương Thị.

"
" Được.

"
Lê Anh Thi nghe vậy chỉ đáp một chữ, rồi mới ngồi xuống bàn dùng bữa sáng.
Nữa tiếng sau khi cô dùng xong thì Viên Hoa đi lên tầng lấy áo khoác cho cô, dù sao thì ở Pháp thời tiết vẫn luôn thất thường mà.

Với lại giờ là buổi sáng thời tiết cũng đã trở lạnh và có thể nhìn thấy tuyết rơi mà.
Nên việc giữ ấm cho cô là rất quan trọng.
Hai mươi lăm phút sau thì xe Rolls - Royce cũng đã được đậu dưới tầng hầm gara, Viên Hoa bước xuống mở cửa xe cho cô bước xuống.

Cả hai một trước một sau đi vào bên trong tập đoàn Trương Thị, nhiều nhân viên vừa nhìn thấy Viên Hoa liền gật đầu chào hỏi.
" Mợ, chúng ta lên thẳng phòng làm việc của lão đại luôn nha.

" Viên Hoa cung kín hỏi cô
Lê Anh Thi gật đầu đi vào thang máy chuyên dụng, không mất bao lâu thang máy đã dừng hẳn ở tầng 110.
Cô nhìn Viên Hoa lên tiếng: " Nếu cô bận việc thì cứ đi làm việc đi.

"
Viên Hoa gật đầu mỉm cười, sau đó đi thẳng đến phòng thư ký dành cho 4 người trợ thủ các cô.
Chưa đầy năm phút cô đã đứng trước cửa phòng làm việc của anh, không thèm rõ cửa mà cô đã bước vào trong phòng làm việc tìm anh.
Không biết vô tình hay cố ý cô lại nghe thấy lời của Lưu Khiết: " Lão đại, tình trạng của ông cụ Lê ngày một kém rồi.

Ông cụ Lê rất lo lắng cho mợ cả, nhưng ông lại ngại những kẻ giấu mặt đó nắm thóp của anh mà không dám đến thăm mợ cả.

Lê lão gia cũng đã gọi điện cho Vũ tổng để hỏi thăm về tình trạng của mợ ấy, liền biết mợ đã mang thai hiện tại cũng không thể làm gì khác.

Hy vọng lão đại hoặc Vũ tổng có thể sắp xếp cho mợ quay về thăm ông cụ Lê lần cuối không? "
Lê Anh Thi nghe xong cả người liền run rẩy, ông ngoại của cô không khỏe mạnh? Chuyện này không thể nào?
Cô đưa tay vịn vào cánh cửa phòng làm việc, cả người từ từ đổ xuống đất, giọng nói run rẩy đang cố kiềm nén cảm xúc hỏi Lưu Khiết: " Lưu...!Lưu Khiết lời của cậu nói có thật không? "

Nghe được câu hỏi của cô, Trương Gia Huy giật mình nhìn về phía cửa phòng làm việc, anh liền nhíu mày hốt hoảng đi đến ôm cô từ sàn nhà lên.
" Anh Thi, không sao mọi chuyện còn có anh mà.

" Trương Gia Huy ôm cô vào lòng an ủi, bàn tay anh đặt sau lưng cô xoa nhẹ cảm xúc bất ổn hiện tại của cô.
Lê Anh Thi cả người run rẩy, nước mắt của cô bắt đầu thi nhau chảy xuống, giọng nói đáng thương vòng tay ôm chặt cánh tay anh nức nở đáp: " Nhưng...!nhưng ông ngoại của em...."
" Ngoan, có anh ở đây.

Anh sẽ không để cho ông ngoại có chuyện gì đâu.

" Trương Gia Huy ôm chặt lấy cô, ôm ngang cô đứng dậy đi đến ghế salon ngồi xuống, anh đặt cô ngồi ở trên đùi vỗ lưng cô trấn an.
Cảm xúc của cô hiện tại cực kỳ bất ổn, cho dù hiện tại cô đang được anh ôm trong lòng nhưng cảm giác ấy của cô lại không hề thuyên giảm chút nào.
Trương Gia Huy nhìn cô như thế cảm giác rất đau lòng, anh ôm cô thật chắc chắn bàn tay to lớn của anh luôn vuốt ve lưng cô để trấn an lạnh giọng nói với Lưu Khiết: " Cậu ra ngoài đi, không có chuyện thì không được vào.

".