Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 158: 158: Sao Em Không Ở Nhà Nghỉ Ngơi Mà Lại Đến Đây





Lê Anh Quân nghe cô nói liền hiểu lý do đáp: " Được, anh sẽ trong giúp em.

"
Dừng một lúc anh lại hỏi cô: " Nếu em muốn đi công tác, vậy tên tảng băng nhà em có biết không? "
" Em không định nói cho anh ấy biết.

" Lê Anh Thi ngữa đầu ra sau, hít sâu vẻ mặt lúc này của cô trong rất mệt mỏi trả lời: " Anh, không phải anh không biết.

Nếu thời gian nôn nghén của em lại phát tát, thì anh ấy rất có khả năng bắt em đến bệnh viện để phá thai đó.

"
Hơn nữa đây là đứa trẻ được anh mong mỏi.

Nếu muốn phá thai cô sẽ không đồng ý.
Quan trọng hơn hết, đứa nhỏ lại luôn chóng đối với anh nên cô mới quyết định sẽ đi công tác trong quá trình nôn nghén này.

...----------------...
" Được rồi chuyện đi công tác sẽ do em quyết định, anh hai sẽ là hậu thuẫn vững chắc của em.

" Lê Anh Quân đơn nhiên hiểu lý do của cô, nên anh mới gật đầu đồng ý.
Lê Anh Thi chỉ nghe anh trai nói chứ không phản bác hay trả lời, đối với cô cách tốt nhất chính là sang nước ngoài để tránh việc nôn nghén chính là biện pháp tốt nhất hiện tại.
" Anh mọi việc ở đây giao lại cho anh và anh ba xử lý giúp em.

" Dứt lời Lê Anh Thi mím môi đứng dậy: " Em về trước đây.

"
Lê Anh Quân nhìn cô có vẻ mệt như thế, nên cũng không lên tiếng giữ người lại, nhìn bóng lưng cô rời đi mới lấy điện thoại từ trong túi quần ra bấm số của ai đó mách lẻo không chút đắng đo suy nghĩ luôn: " Trương Gia Huy, cậu có bận không? "

Buổi trưa, tại tập đoàn Trương Thị, Lê Anh Thi đi đến thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài bấm thẳng tầng 110.
Mấy hôm trước vì việc cô ốm nghén mà tình trạng của cả hai trong trạng thái không mấy vui vẻ.

Đặc biệt là anh, Trương Gia Huy anh vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng.
Dù bên ngoài nhìn vào thấy anh vẫn rất bình thường, nhưng mỗi đêm anh ngủ cạnh cô khi ấy cô đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê xoay người, bên tay lúc nào cũng nghe giọng nói khàn khàn của anh cứ luôn miệng hỏi " Bảo bối nhỏ em còn buồn nôn hay không? "
Tuy câu hỏi của anh rất nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu bên trong là sự đau lòng không thể tả được đối với anh, một người luôn yêu thương chiều chuộng cô từ năm 7 tuổi đến giờ.
Chưa bao giờ anh để cô chịu uất ức hay là chịu bất kỳ thương tổn nào.
Nay vì đứa nhỏ mà hai người đã chiến tranh lạnh suốt mấy ngày qua.
Lê Anh Thi rất đau lòng vì những lời thỏ thẻ từ anh, cô cũng đã căn nhắc đến việc phân chia phòng ngủ.

Nhưng mỗi lần cô muốn nói, lại nhìn thấy đôi mắt âm u sâu thẳm của anh, cô thật lòng không nỡ phá vỡ hiện trạng.
Trong phòng làm việc, trên bàn Trương Gia Huy đặt ly cà phê thơm nồng.

Một trong bốn trợ thủ đắc lực của anh đang đứng trước bàn làm việc của anh tay ôm hồ sơ, vẫn đứng yên để báo cáo.

Sau khi nghe báo cáo của Hàn Nguyệt, anh mới ngước mắt lên nhìn, gương mặt của anh lúc này không giận dữ nhưng vẫn khiến người ta phải khiếp sợ nha: " Còn việc gì sao? "
Hàn Nguyệt tiến về phía trước một chút, cuối đầu nói: " Lão đại, anh nhìn thử xem tóc tôi đã bạc hết chưa? "
Trương Gia Huy cầm bút ký tên, gập hồ sơ lại đưa cho anh nhíu mày nói: " Có gì cứ nói thẳng? "
Hàn Nguyệt mỉm cười nói: " Lão đại, không mấy anh cho tôi xin...."
Cốc cốc cốc
F*ck
Hàn Nguyệt nóng nảy liếc nhìn phía cửa phòng, nhanh chân đi đến mở cửa mắng một câu mà không thèm nhìn mặt: " Cút, có chuyện gì hôm khác quay lại sau.

"
Ngoài cửa là Viên Hoa bị phun đầy nước bọt lên mặt.
Bên cạnh cô ta còn có Vũ Ánh Tuyết đang mặc áo khoác dạ cùng mẫu với áo khoác dạ nam của anh, đút hai tay vào túi vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Viên Hoa lấy khăn tay lau mặt, lấy tay khác kéo cổ áo của cậu ta lôi ra ngoài: " Cậu đi theo tôi."
" F*ck, f*ck Viên Hoa cô kéo tôi ra ngoài để làm gì? Tôi còn chưa có thương lượng với lão đại xong mà? " Hàn Nguyệt một tay ôm chồng tài liệu đã được anh ký xong, nhưng cậu ta vẫn không thể thoát được sự kiềm chế của Viên Hoa, vẻ mặt đau khổ của anh thể hiện rõ sống không bằng chết bị Viên Hoa lôi đi.
Lê Anh Thi chậm rãi đi vào phòng làm việc của anh, nhìn thấy gương mặt dần dịu dàng của anh khẽ lên tiếng: " Ông xã, không quấy rầy anh chứ? "
" Không có.

" Trương Gia Huy nghe giọng nói của bảo bối nhà mình liền đặc bút xuống, vẫy tay với cô: " Sao em không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đến đây? "
Lê Anh Thi đi vòng qua bàn làm việc, thản nhiên kéo tay anh ra, ngồi xuống đùi anh vòng tay qua lấy cổ anh trả lời: " Dù gì cũng rảnh, em muốn ra ngoài dạo nên mới bảo Viên Hoa đi cùng.


"
Cô dựa vào lòng ngực của Trương Gia Huy, nhoẽ miệng cười bảo: " Cuối tuần cùng em đến thăm ba mẹ có được không? "
Trương Gia Huy ngửa đầu, dựa vào ghế hôn lên khóe môi đỏ mọng của cô gật đầu: " Được, anh đi cùng em.

"
" Này, mình bảo này dù gì cũng đang ở trong phòng làm việc, hai người đó nên kiềm chế một chút được không? " Không đợi Trương Gia Huy hôn sâu, trước cửa phòng nghỉ đã vang lên tiếng cười giễu cợt của Mã Trường Bắc.
Lê Anh Thi vô thức muốn đứng dậy, nhưng Trương Gia Huy vòng tay của anh vẫn cứ siếc chặt eo của cô không buông, liếc nhìn Mã Trường Bắc lạnh giọng: " Cậu đi được rồi.

"
Mã Trường Bắc khẽ cười, rảo bước đến bàn nhỏ bên trong phòng ngồi xuống, anh nhàn nhã gát chân nói: " Không vội, dù sao ông đây tới đây để công tác nên thời gian này rất nhàn rỗi.

Nên vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến đây để thăm cậu đó.

".