Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 146: 146: Sáng Giờ Em Đã Ăn Gì Chưa





Chỉ là từ lúc đi đến Quân Thiên chỉ giữ im lặng, từ lúc đi đến anh luôn chú ý đến cô bất giác lại mỉm cười nhìn chú Phong chào hỏi: " Cháu chào chú Phong, chú Quan! "
Hai người ba của cô chỉ gật đầu rồi bốn anh em nhà họ Quân cứ vậy lôi kéo cô đi đến bàn tiệc tróng bên cạnh ngồi xuống.
Lúc này ở bàn của anh cách bàn của cô chỉ có bốn đến năm bàn gì đó, toàn thân anh lại lúc này đã tỏa ra sát khí làm cho hai anh em họ Lê ngồi ở bên cạnh cũng phải rùng mình.
" Này tảng băng, đừng nói với tôi là cậu lại ăn giấm của mấy tên oắc con đó nha! " Lê Anh Dũng cười cười nhìn bàn em gái đang ngồi rồi lại nhìn bạn thân mình mà không khỏi trêu chọc.
- ---------------
" Nếu đây là vợ của cậu, vậy cậu có trơ mắt ngồi yên nhìn người khác lâm le vợ mình không? " Trương Gia Huy không trả lời mà hỏi lại anh.
" Không thể!!! " Lê Anh Dũng nghe anh nói liền bật dậy phản bác ngay không cần suy nghĩ.
Lê Anh Quân từ đầu đến cuối đều quan sát nhất cử nhất động của em gái mình, anh thật sự rất lo lắng cho cô kể từ lúc cô ốm tới nay đã được ba ngày rồi, tâm tính của tên tảng băng kia càng lúc càng mạnh mẽ hơn ngay cả việc phá thai chỉ là chuyện sớm muộn khi cậu ta thấy cô nôn nghén.
Lúc này anh rời khỏi bàn vừa đứng dậy Lê Anh Dũng nhìn anh trai lên tiếng hỏi: " Anh hai, anh định đi đâu thế? "
Lê Anh Quân đáp ngay: " Kêu em gái qua đây ngồi, nếu em không thích thì anh sẽ ngồi xuống vậy? "
Lê Anh Quân vừa trả lời nhưng ánh mắt của anh lại hướng về phía của tên tảng băng, em trai anh liền hiểu ý mà gật đầu.
Thật ra anh đâu có ngu ở đây chịu khí lạnh của tên nào đó đâu haha.

Dứt lời anh liền rời khỏi chỗ ngồi mà đi đến bàn mà 5 người đang ngồi, vừa nhìn thấy Lê Anh Quân lại anh em nhà họ Quân liền nhíu mày lên tiếng: " Anh là ai? Tại sao lại đến đây để tiếp cận Tiểu Tuyết của chúng tôi? "
Người vừa lên tiếng vừa rồi không ai khác chính là Quân Uyển Đình ( em của Quân Thiên) cô vừa nhìn thấy có người muốn tiếp cận Tiểu Tuyết nhà mình liền xù lông bảo vệ ngay.
" Đúng vậy, đúng vậy.

Anh là ai, sau anh lại có thiệp mời của bữa tiệc của Vũ tộc vậy? " Quân Ngọc Giang ( bạn của Ánh Tuyết ở Pháp) cũng nhíu mày, lạnh giọng nhìn người trước mặt mình nói khác hẳn với bộ dáng thường ngày khi đối diện với cô.
Lê Anh Quân nhíu mày nhìn 4 đứa oắc con trước mặt mình, anh thật sự muốn giết người rồi.
Rõ ràng đây là em gái của mình mà sau họ lại dám tranh giành với anh, đã vậy họ không sợ vựa giấm sản xuất ở nước Hoa sẽ bắn họ thành tổ ông sao?
Vũ Ánh Tuyết nhìn bốn người trước mặt cũng nhíu mày, rõ ràng đây là anh Hai của cô mà họ còn không tôn trọng đúng thật là không nên làm bạn với những con người như thế này.
Quân Thiên ( bạn của Vũ Ánh Tuyết ở Pháp) lại rất hiểu cái nhíu mày của cô là ý gì, anh cũng thật sự hết cách với em gái và em họ của mình.
Anh lạnh lẽo lên tiếng: " Hai đứa được rồi đó, hai đứa thật sự nên xem tin tức nhiều hơn đi.Người trước mặt của hai đứa chính là tổng tài trẻ nhất của nước Hoa đó, cậu ấy còn là đối tác lớn của chú Phong và chú Quan đó.

"
Quân Uyển Đình ( em của Quân Thiên) và Quân Ngọc Giang ( bạn của Ánh Tuyết ở Pháp) nghe anh mình giáo quấn liền ấm ức không thôi, đã vậy cho dù có là tổng thống các nước cũng không thể so sánh với người hoàng tộc được.
" Còn không mau xin lỗi Lê tổng? " Quân Thiên ( bạn của Vũ Ánh Tuyết ở Pháp) lạnh lẽo lên tiếng.
Cho dù hai người có ấm ức đến mấy cũng rất sợ Quân Thiên ( bạn của Vũ Ánh Tuyết ở Pháp) liền ngoan ngoãn xin lỗi anh: " Lê tổng, chúng tôi xin lỗi.

"
Lê Anh Quân chỉ nhíu mày chứ không đáp, anh nhìn về phía bảo bối nhà mình nói: " Vũ tiểu thư, nếu cô không phiền có thể qua bàn của chúng tôi ngồi một lát không? "
Vũ Ánh Tuyết nhìn anh Hai mình gật đầu trả lời: " Được thôi, Lê tổng tôi cũng có hộp đồng muốn hợp tác với tập đoàn Lê Thị.

Đây là bản hợp đồng cá nhân của tôi không liên quan đến Vũ Thị đâu.

"

" Nếu vậy thì chúng ta qua đây rồi bàn kỹ hơn đi.

" Lê Anh Quân gật đầu trả lời, anh liền đứng sang một bên chờ cô.
Trước khi rời khỏi Vũ Ánh Tuyết cũng không quên nhắc nhở bạn mình: " Tớ hy vọng các cậu đừng trông mặt mà bắt hình dong, tớ không thích đều đấy.

"
Lời nói tuy ngắn nhưng hàm ý thì nhiều, họ liền biết cô đã tức giận khi họ có lời lẽ không phải phép với những người có cấp bậc cao hay thấp.
Đừng “Đừng trông mặt mà bắt hình dong”
Câu tục ngữ này muốn nhắc nhở chúng ta đừng nhìn vẻ bề ngoài của người khác mà đánh giá họ.

Lòng người thâm sâu khó đoán thế nên muốn tìm hiểu một người không phải chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của họ mà cần phải tiếp xúc lâu dài.
Dứt lời cô cũng rời khỏi bàn đi theo anh trai mình đến bàn của ba người vừa ngồi, Lê Anh Dũng vừa nhìn thấy em gái liền vui vẻ lên tiếng: " Bảo bối nhỏ cuối cùng em cũng đến rồi.

Nếu em mà còn đến trễ thêm một chút nữa là anh ba bị tảng băng nhà em đông cứng luôn rồi.

"

Lê Anh Thi còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã bị tên tảng băng nào đó kéo ghế bên cạnh xát vào ghế của anh, cô nhìn anh rồi lại nhìn anh ba đang thang thở cũng chỉ biết cười trừ mà ngồi xuống bên cạnh anh.

" Oh em không biết luôn đó.

" Lê Anh Thi nhìn anh ba trêu chọc.
Trương Gia Huy vẫn luôn âm trầm nhìn sắt mặt của cô vợ nhỏ nhà mình hỏi: " Sáng giờ em đã ăn gì chưa? "
Lê Anh Thi nhìn anh thành thật gật đầu, sau đó liền lắc đầu, thật ra cô rất sợ anh biết lúc chiều cô có ăn nhưng mới được vài muỗng liền nôn sạch sẽ nhỏ giọng trả lời: " Em đã ăn rồi, trước khi ba nhỏ đến đón.

Sau đó khi về Vũ Gia em vẫn chưa ăn đã bị style bắt thay lễ phục nên em quên ăn rồi.

".