Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 137: 137: Không Cần Đâu Anh Chỉ Cần Một Mình Em Là Đủ Rồi!





Cô cố hết sức biểu hiện thật tự nhiên ở trước mặt anh, lấy tay lặng lẽ ấn vào dạ dày, cô lúc này cố gắng muốn hóa giải cảm giác buồn nôn.
Chỉ là một chén cháo nhỏ cô đã mất tận mười lăm phút mới có thể dùng xong.
Sức chịu đựng của cô lúc này phải nói thật kinh người nha, trên trán cô lúc này cũng đã xuất hiện một tầng mỏng của mồ hôi mỏng.

Cô nuốt nước bọt, khẽ bỏ thìa cháo xuống rồi mới dựa lưng vào ghế khẽ thở phào một hơi.
" Vợ à, em khó chịu à? " Trương Gia Huy nghe tiếng thở phào của cô liền trở nên căn thẳng, lúc này anh nhìn bàn đồ ăn rồi mới ngước mắt nhìn cô, đáy mắt của anh có chút gợn sóng hỏi cô.
- ---------------
" Không có gì, chỉ là em ăn nó chút thôi! " Lê Anh Thi mỉm cười nhìn anh, chỉ nói: " Đúng rồi, anh ba em tới đây để làm gì thế? Khi nãy em quên hỏi rồi! "
Trương Gia Huy tin ý nhận ra biểu hiện của cô,anh nhíu mày nhìn bàn đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn cô vợ nhỏ của mình, mím môi đáp: " Cậu ta đến để tìm em và sẵn tiện quay phim.


"
Lê Anh Thi gật đầu xem như đã hiểu, cô với tay bưng ly nước cam lên uống một ngụm, cảm giác buồn nôn vừa được cô đè xuống giờ lại ập đến rất mãnh liệt.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, vừa đặt ly nước cam xuống bàn liền nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
" Anh Nhi! "
Trương Gia Huy thấy cô đặt ly nước cam xuống bàn, anh cũng nhanh chóng đặt đũa xuống vội vàng chạy theo cô.
Phòng vệ sinh cho khách ở ngay bên cạnh phòng ăn, sau khi Lê Anh Thi vừa vào đã nhanh tay khóa trái cửa không để cho anh vào.
Bố trí của cả căn biệt thự này rất hoàn hảo, nhưng Trương Gia Huy đã bị ngăn ở ngoài cửa vẫn có thể nghe rất rõ tiếng nôn nghén của cô.
Gương mặt anh tuấn của anh lúc này của anh đã trở nên âm u, đáng sợ vô cùng, yết hầu của anh cũng đã chuyển động đến rối loạn.
Lê Anh Thi không hề muốn anh nhìn thấy dáng vẻ ốm nghén của mình, không phải là do hình tượng hay bất kỳ cái gì.
Chỉ rất đơn giản anh là Trương Gia Huy?
Một người đàn ông rất yêu cô vợ nhỏ của mình, hể thấy cô bị thương dù một vết nhỏ cũng đã thấy anh đau lòng và tự trách đến cở nào.

Nhưng bây giờ, tình hình lại khác hiện tại cô mang thai anh sẽ để yên sao? Đó là không thể!
Làm sao cánh cửa phòng vệ sinh có thể làm khó được Trương Gia Huy anh?
Chỉ cần năm giây sau, ba tiếng súng từ phía cửa phòng phát ra.
Trương Gia Huy đằng đằng sát khí đá tung cánh cửa bước vào, sẵn tiện anh ném súng lại cho Phong Vân, anh lúc này mới cuối người nhìn Lê Anh Thi vẫn đang quỳ dưới đất không chớp mắt.

Bác quản gia sau lưng anh cứ thế lặng lẽ ghi nhớ rằng mình sẽ phải thay cửa phòng vệ sinh ở đây.
Ánh đèn sáng lóa từ phòng khách lẫn phòng ăn cũng không thể nào hóa giải được nổi phiền muộn trong đáy mắt của anh.
Anh rảo bước đi đến, khụy gối ôm cô vào lòng ngực của mình, cuối người ôm cô ngồi xuống trên nắp bồn cầu, lạnh giọng yêu cầu người làm bên ngoài mang nước đến cho cô.
Thư ký Viên là người tỉnh táo nhất chạy đến phòng ăn rót ly nước ấm rồi mới mang đến phòng vệ sinh đưa cho anh.
Lưu Khiết và Phong Vân đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn cánh cửa đáng thương đang nằm trên sàn nhà mà cảm giác lạnh người.

Hai anh cứ thế mà quyết định im lặng không lên tiếng, đứng ngay ở cửa vẫn cảm thấy gió lạnh từ bên trong phòng tắm cứ quanh thân.
Lão đại nhà anh quả thật rất đáng sợ!
Nhưng đáng sợ nhất là khi thấy thiếu phu nhân ốm nghén nha!!!
Số cháo trong chén khi nãy Lê Anh Thi vừa ăn xong đã được nôn ra hết.
Lúc này cô mới hiểu cảm giác ốm nghén quả thật rất khó chịu và mệt mỏi, hơn thế khi nãy cô vừa nôn nghén hai mắt đã bắt đầu rơi lệ, cổ họng chua lè không thể nói nên lời.
Lê Anh Thi đã được anh ôm vào lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bàn tay nhỏ của cô giùng giằng muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của anh để nhấn nút xã nước.
Trương Gia Huy cứ vậy ngồi trên nắp bồn, vòng tay ôm chặt cô hơn một chút, lòng bàn tay của anh vì thế mà ghì chặt gáy của cô phả hơi ấm từ phía sau nói: " Anh Nhi, chúng ta đến bệnh viện nhé, chúng ta không sinh nữa..."

Giọng nói của anh lúc này nghe rất đau lòng, không chỉ thế anh rất xót khi nhìn thấy và chứng kiến cảnh cô vợ nhỏ của mình ốm nghén, không thể ăn cháo hay bất cứ món nào nếu có cô cũng vừa mới ăn xong liền nôn mửa ra.
Khi anh nhìn thấy cảnh cô yếu ớt quỳ tên mặt đất, nôn đến mứt không thể nói thành lời, gò má phúng phính như bánh mochi của cô cũng vì thế mà tái nhợt lạnh ngắt, đến cả đôi mắt đầy sao của cô lúc này cũng đã long lanh ánh nước.
Chứng ốm nghén của Lê Anh Thi thuộc loại nghiêm trọng nhất trong các thai phụ, nó khá tương đồng với chứng nôn nghén kéo dài khi mang thai..
Trong người của cô lúc này rất khó chịu, nhưng vẫn không đến mức dao động đến ngây người khi nghe lời nói của Trương Gia Huy.
Dạ dày của Lê Anh Thi lại bắt đầu cuồn cuộn, Lê Anh Thi nhìn ông xã nhà mình đáp với giọng nói yếu ớt: " Phải....!phải....sinh.."
Đôi mắt của Trương Gia Huy đã đỏ ngầu, anh áp mặt vào lưng cô, Lê Anh Thi cũng không biết được rằng cơ thể của anh đang run lên hay là của bản thân mình nữa.
Anh nâng mặt của cô lên lau khóe miệng tái nhợt giúp cho cô đáp: " Không cần đâu, anh chỉ cần một mình em là đủ rồi! "
Khoé mắt của cô lúc này đã ào ạt nước mắt nhìn anh, bàn tay lạnh ngắt của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh nói với giọng nói đầy kiên định: " Ông...!ông xã...!em...!em....!muốn....sinh...".