Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 103: 103: Em Và Cậu Ta Có Gì Để Nói Mà Mất Cả Tiếng Vậy





Trương Gia Huy cưng chiều cô nên không vạch trần lời nói dối của cô, anh chỉ gấp nhiều rau xanh và thịt để bồi bổ cho cô.

Hai ông bà Lê mỉm cười gật đầu khi thấy cả con trai và con rể thi nhau chăm sóc cho cô mà cảm thấy buồn cười.

Họ không ngờ hai người đều cuồng Lê Anh Thi thôi.

Không lâu sau bữa ăn cũng đã kết thúc, mọi người đều trở lại phòng khách mà trò chuyện với Trương Gia Huy.

Lê Anh Thi và Lê Anh Quân sau khi kết thúc bữa tối thì họ đã đi đến thư phòng để bàn chuyện với nhau.

- ---------------
Ở phòng khách.


Ông bà Lê uống trà trò chuyện với anh trong rất hòa hợp.

" Gia Huy con tính khi nào với làm đám cưới với con bé vậy? Để ta biết còn chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ nữa? " Lê gia chủ nhấp ngụm trà hỏi anh.

Trương Gia Huy ngồi tư thế bắt chéo chân, tay nâng tách trà uống một hớp nheo mắt nhìn ông đáp: " Cũng không lâu đâu ạ, nếu có thể con sẽ làm mọi thủ tục để lãnh chứng nhận kết hôn trước.

Sao đó đợi cô ấy đúng hai mươi thì mới tổ chức đám cưới cũng không muộn! "
Hai ông bà nghe anh trả lời mà gật đầu, thật ra đối với hai người mà nói họ đã xem anh là con cháu trong nhà.

Hơn thế việc lãnh chứng và đăng ký kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Không phải họ lo lắng xa vời, chỉ là việc hai người sống trong một nhà nhưng không có hình thức, với lại trong xã hội họ sẽ không thể công nhận hai người là vợ chồng hay là người yêu.

Vì thế hai người mới lo cho danh dự của con gái họ cũng là đều đơn nhiên.

Và rồi Lê gia chủ cũng trò chuyện với anh đôi câu hỏi thăm sức khỏe của ba mẹ anh và người thân trong nhà, tiếp đến ông hỏi đến tập đoàn Trương Thị làm ăn thế nào.

Trở lại thư phòng.

Hai anh em vừa vào bên trong sắc mặt của Lê Anh Quân cũng đã biến hóa không nhỏ.

" Anh Thi, em nói cho anh Hai nghe hiện tại sức khỏe của em thế nào? Không được phép giấu anh Hai? " Lê Anh Quân xoay người nhìn cô em gái nhỏ hỏi.

Lê Anh Thi lắc đầu đi đến cửa sổ quan sát cảnh vật ban đêm thở dài đáp: " Anh Hai sức khỏe hiện tại của em rất tốt mà.


Hơn thế bệnh máu trắng của kia cũng không tái phát lại lần nào nên anh Hai không cần lo lắng đâu! "
Lê Anh Quân nhìn cô em gái nhỏ tràn đầy sức sống kia lại mang bệnh bạch cầu quái ác kia, nếu mà không tìm được tủy phù hợp e là có thể là lần cuối anh nhìn thấy cô.

Anh đi đến cạnh cô ôm em gái nhỏ vào lòng đáp: " Em yên tâm, có anh Hai ở đây anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu! "
Lê Anh Thi ở trong lòng ngực của anh trai mà âm thầm rơi nước mắt đáp: " Em biết anh Hai sẽ không để em xảy ra chuyện gì mà! Yên tâm em sẽ cố gắng chống trọi với căn bệnh quái ác này mà! "
Lê Anh Quân khẽ cuối người hôn lên trán cô đáp: " Ừ, anh Hai biết em mạnh mẽ mà! "
Hai anh em cứ thế mà trò chuyện thêm một lúc rồi mới cùng nhau sánh bước rời khỏi thư phòng.

Đúng lúc đi ra quản gia vừa nhìn thấy hai người liền nói: " Tiểu thư, nếu cô mà còn không xuống là ông Trương sẽ lên đây bắt người đó! "
Lê Anh Quân nhìn quản gia rồi lại nhìn cô em gái nhỏ mà cảm thấy buồn cười, chưa gì mà tên bạn thân của anh đã không thể rời khỏi em gái của anh rồi.

Nếu để tên kia biết được bệnh tình của cô chắc có thể tên đó sẽ bất hết tất cả chôn cùng cô mất.

Lê Anh Thi nghe quản gia nói chỉ gật đầu rồi nhìn anh Hai nói: " Anh Hai, chúng ta xuống dưới cùng dùng trà với ba mẹ đi! Xem như đây là những khoảnh khắc cuối của em đi! "
Lê Anh Quân nghe cô nói mà nhíu mày tức giận đáp: " Lê Anh Thi!!! Em nghe rõ cho anh! Anh sẽ không để em có mệnh hệ nào! Hơn thế giờ em cứ vui vẻ, lạc quan sống tiếp cho anh! Có nghe rõ không? Nếu còn để anh Hai nghe thấy những lời bi hoan của em anh sẽ nói cho tên kia biết đó! "
Lời anh tuy dễ nghe nhưng thực tế anh rất tức giận nhưng không thể ra tay đánh mắng em gái của mình, anh chỉ có thể tức giận cảnh cáo không cho phép cô bi hoan như thế.


Lê Anh Thi nhìn anh, hốc mắt đo đỏ giọng nói nghẹn ngào đáp: " Anh Hai, em nhớ mà! Em sẽ không bi hoan như thế nữa đâu! "
Lê Anh Quân nhìn cô mím môi, xoa đầu cô đáp lại: " Ngoan, chúng ta xuống dưới phòng khách nào! "
Trước khi rời khỏi anh lạnh lùng nhìn quản gia Châu cảnh cáo: " Nếu chú dám đem chuyện nghe được nói với ba mẹ thì đến lúc đó chú sẽ không có đất dung thân đâu! "
Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) nghe lời cảnh cáo của anh cảm thấy lạnh cả sống lưng cuối đầu đáp: " Ông chủ, tôi biết mình sẽ làm gì! "
Nghe được câu trả lời hợp lý của quản gia thì cũng nhanh chóng đi nắm tay của cô đi xuống dưới nhà.

.

Ở phòng khách ba người vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ, đến khi nghe rõ tiếng bước chân ở lối cầu thang thì họ mới đồng loạt quay lại nhìn.

Trương Gia Huy vẫn luôn nhíu mày khi nhìn thấy cô thì mới chịu giảng chân mày mà vui vẻ nắm tay cô xoa bóp hỏi: " Em và cậu ta có gì để nói mà mất cả tiếng vậy? "
Cô ngửi thấy mùi giấm chua từ câu hỏi của anh chỉ mỉm cười đáp: " Em chỉ nhờ anh Hai vài chuyện thôi mà! Hơn nữa những bản thiết kế của em đều ở chỗ anh ấy nên em cần sữa lại vài chỗ nên mới lâu thôi! "
Lê Anh Quân buồn cười nhìn tảng băng bĩu môi đáp: " Cái tên tảng băng như cậu có cần phải ăn giấm với ông đây không vậy? Ông đây là anh vợ của cậu đấy! Cậu cũng không tìm hiểu kỹ mà đã ăn giấm rồi! Đúng là hết thuốc cứu chữa! ".