Không Nghĩ Tới Đi

Chương 87




Dưới sự tích cực của bài tập thể dục, Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn bốn mắt nhìn nhau.

Ôn Chi Hàn cảm giác mạch não của cô vợ nhà mình cũng rất ánh mặt trời rực rỡ — hoa hòe loè loẹt.

Cô trước mở miệng, thuận tay tắt nhạc: "Đang yên đang lành tự dưng mở bài này làm gì?"

Thiệu Từ Tâm vẻ mặt bình tĩnh: "Vãn hồi tôn nghiêm."

Ôn Chi Hàn: "?"

Thiệu Từ Tâm: "Thuận tiện tinh lọc lỗ tai trợ lý Quan một chút."

Ôn Chi Hàn: "......"

Cô không thể không kính nể mạch não của vợ mình một lần nữa.

Quả nhiên bất luận khi nào, chỗ nào, nàng vĩnh viễn khiến người ta đoán không ra.

Quan trọng là, còn đáng yêu.

Thiệu Từ Tâm bị bọc ở trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt, biểu tình đó phải gọi là rộng rãi cùng đương nhiên: "Đợi lát nữa chị đi ra ngoài có thể nói với trợ lý Quan là em đang kiểm tra âm thanh."

"Không được thì nói em đang nhảy rèn luyện thân thể, còn âm nhạc trước đó là em mở lộn bài."

"Thế nào, có phải lý do nào cũng đều đặc biệt hoàn mỹ tuyệt diệu hay không, làm người ta thật muốn hét lên rằng Thiệu Từ Tâm thật là một tiểu thiên tài!"

Ôn Chi Hàn bị nàng chọc cười, giơ tay sờ sờ đầu nàng.

"Ừm, rất tuyệt diệu, Thiệu Từ Tâm thật là tiểu thiên tài."

Thiệu Từ Tâm: "He he."

Có vợ phối hợp, chơi cũng vui.

Ôn Chi Hàn bảo trì tư thế bất động, cúi người gần gũi nhìn Thiệu Từ Tâm.

Thiệu Từ Tâm vì cô mà còn đặc biệt trang điểm, phát huy tối đa nhân thiết mị hoặc của nàng.

Trang điểm tổng thể là tự nhiên và phù hợp, phong tình kiều mị, diễm mà không tục.

Nhất tần nhất tiếu, thật giống yêu tinh ngàn năm câu nhân.

Chỉ là hiện tại bị khóa ở trong chăn, vừa đáng thương vừa buồn cười.

Ôn Chi Hàn bất đắc dĩ sủng nịch mà nhìn nàng, một tay vuốt tóc nàng: "Chị đưa văn kiện cho trợ lý Quan trước, em ở trong phòng ngoan ngoãn chờ chị, được không?"

Thiệu Từ Tâm ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Văn kiện của chị đều ở trên bàn làm việc trong thư phòng đó, em không có để lộn xộn."

Ôn Chi Hàn ôn nhu đáp lời: "Được, chị đã biết, cảm ơn Từ Tâm giúp chị sắp xếp."

Thiệu Từ Tâm cười một chút.

Ôn Chi Hàn đứng dậy phải đi.

Thiệu Từ Tâm ý thức duỗi tay giữ chặt cô.

Ôn Chi Hàn ngoái đầu nhìn lại, nhất thời thấy bà Ôn với một cái biểu tình đáng thương vô cùng.

Dường như trong một cái chớp mắt cô liền đuổi kịp mạch não giờ phút này của Thiệu Từ Tâm—

Nàng vì cô tỉ mỉ trang điểm, vì cô phơi bày dáng vẻ phong tình, kết quả đã bị cô đối đãi như vậy, ngay cả một nụ hôn cũng không có, còn bị bọc thành cái bánh chưng...... Thật sự rất có lỗi với sự xinh đẹp của nàng ngày hôm nay.

Ngầm hiểu.

Ôn Chi Hàn một lần nữa cúi người, hôn môi Thiệu Từ Tâm.

"Hôm nay Từ Tâm của chúng ta thật xinh đẹp, đặc biệt đặc biệt xinh đẹp."

Hôm nay Thiệu Từ Tâm tựa như một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át, hấp dẫn chúng sinh không ngừng tới gần, thậm chí vì nàng mà có được dũng khí thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chỉ cần có thể được nàng liếc mắt một cái, thì cuộc đời này đã đủ rồi.

Tình càng lún càng sâu.

Hôn cũng càng lún càng sâu.

Tiếp theo lý trí đem Ôn Chi Hàn đẩy hồi hiện thực, kịp thời vì các nàng ngừng lại.

Cô khẽ vuốt mái tóc người dưới thân, nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, thanh âm ôn nhu đến cực điểm: "Từ Tâm ngoan, chị đưa đồ cho trợ lý Quan rồi trở về liền, nhanh thôi."

Nói xong lại hôn lên cánh môi đỏ tươi như hoa ấy một lần nữa.

Thiệu Từ Tâm gật đầu một cái: "Đi đi."

Ôn Chi Hàn đầu ngón tay không nhịn được mà vuốt gương mặt nàng, lưu luyến không rời.

Các nàng rõ ràng ở chỗ này, lúc sau rõ ràng còn có vô số cơ hội gặp mặt, hiện nay lại vào giờ khắc này xa cách cũng cảm thấy khó nhịn......

Vẫn là mau chóng giải quyết sự tình trở về với nàng.

Ôn Chi Hàn lưu loát đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Quan Nghiên nghe thấy động tĩnh từ trên sô pha đứng lên.

Tầm mắt hai người bỗng nhiên va vào nhau trong bầu không khí an tĩnh, trong đầu cứ lặp đi lặp lại bài tập thể dục nhịp điệu vừa rồi trong vô thức.  

"Một hai ba bốn" rất có quy luật còn ở bên tai bồi hồi không ngừng.

Quan Nghiên: "......"

Mạc danh cảm thấy có chút tẩy não.

Xấu hổ ở trong trầm mặc lặng yên du tẩu.

Cũng may Ôn Chi Hàn là người hỉ nộ không hiện ra sắc.

Cô vững vàng bình tĩnh mà cười cười, ôn thanh nói: "Ngượng ngùng, vợ của tôi đang kiểm tra hiệu ứng âm thanh..

"Văn kiện ở thư phòng, cô chờ một lát."

Quan Nghiên hiểu rõ gật đầu, đứng ở tại chỗ chờ sếp.

— đó quả nhiên là bài của vợ sếp.

Thiệu Từ Tâm hoa hòe loè loẹt cô ấy đã sớm nghe qua, hôm nay vừa nghe, quả nhiên danh bất hư truyền.

...

Quan Nghiên cầm văn kiện đi rồi, cũng không quay đầu lại.

Ôn Chi Hàn mặt mày bình thản mà đóng cửa lại, khóa kỹ, để tránh có người quấy rầy.

Khi cô trở lại phòng, Thiệu Từ Tâm đang một lần nữa bố trí cánh hoa hồng trên giường bị xốc loạn.

Ánh mắt cô không thể khống chế dừng ở trên quần áo Thiệu Từ Tâm.

Đó là một chiếc váy ren ngắn màu đỏ xẻ tà.

Làn da Thiệu Từ Tâm vốn dĩ đã rất trắng, dưới màu đỏ gợi cảm của váy càng làm nổi bật lên làn da của cô, da thịt càng thêm trắng nõn liêu nhân, nhất cử nhất động đều như đang câu dẫn cô. 

Cô xác thật không nghĩ tới nàng vì mình chuẩn bị một bất ngờ như vậy.

Tối nay nàng cũng là xinh đẹp như thế.

Thiệu Từ Tâm đang toàn tâm toàn ý đùa nghịch cánh hoa.

Quan Nghiên đã đến không chỉ có quấy rầy kế hoạch của nàng, còn khiến những cánh hoa được nàng cẩn thận sắp xếp trở nên rối tung.

Không hề mỹ cảm, như vậy không được.

Chờ nàng sắp xếp lại những cánh hoa, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trên eo nàng.

Nàng thấy cánh tay Ôn Chi Hàn đang dao động dọc theo cánh tay của nàng, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau.

Nàng giương môi gợi lên ý cười, ngồi dậy hỏi: "Trợ lý Quan đi rồi?"

"Ừm." Ôn Chi Hàn ôm nàng đáp.

Thiệu Từ Tâm quay đầu cùng nhìn cô.

Cánh môi tương dán, các nàng trao cho nhau một nụ hôn.

"Lần sau nếu là dẫn người trở về, nhớ nói cho em biết trước," Thiệu Từ Tâm giơ tay vu,ốt ve khuôn mặt cô, "Nếu em dẫn người trở về, cũng sẽ nói cho chị."

Ôn Chi Hàn gật đầu.

Lần này chỉ do ngoài ý muốn, công tác trở nên bận rộn hơn nên cô liền quên sinh nhật của mình.

Khi mở cửa cái gì cũng chưa thấy, cô còn tưởng rằng Thiệu Từ Tâm không ở nhà, không nghĩ tới là......

Cô rũ mắt cười khẽ.

Thật là một ngày sinh nhật khiến người ta khó quên.

Thiệu Từ Tâm lập tức khoe ra những thứ trong phòng mà nàng đã tích cực chuẩn bị: "Toàn bộ chỗ này đều là tự tay em chuẩn bị, thế nào thế nào!"

Nàng cố tình chọn địa điểm là ở phòng ngủ, mà không phải phòng khách, muốn chính là một loại bất ngờ không thể tưởng được — lúc mở cửa thì chị sẽ cho rằng em cái gì cũng chưa chuẩn bị, trên thực tế tất cả đều ở trong phòng ngủ!

Ôn Chi Hàn cười nói đẹp, nói thích.

Ngược lại còn ôm nàng đến càng chặt, đôi mắt hàm chứa nhu tình mà hôn sau tai nàng.

"Thích món quà sinh nhật này nhất."

Hết thảy trên đời này có tốt đến mấy cũng không bằng nàng, người luôn khiến trái tim cô đập loạn nhịp. 

Thiệu Từ Tâm cong môi, cười rất vui vẻ.

Nỗ lực của nàng là không uổng phí.

Đêm tối là khúc nhạc dạo xuân sắc.

Nụ hôn của Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng lướt qua người nàng, lớp vải mỏng dưới bàn tay cô.

Chỉ cần dọc theo bả vai tuyết trắng nhẹ nhàng cởi......

"Từ từ."

Thiệu Từ Tâm bắt lấy tay cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa kêu dừng, vuốt bụng cô.

"Ăn bánh kem trước đi, chị mới vừa tan tầm, còn chưa có ăn cái gì đâu đó."

"Đi đi đi, cầu nguyện thổi nến, ăn cái nào!"

Nàng cũng sẽ không làm bà Thiệu của nàng bị đói.

Ôn Chi Hàn chỉ có một, đói lả rồi ai đền cho nàng?

Ôn Chi Hàn bị Thiệu Từ Tâm nhiệt tình dào dạt dắt ra khỏi phòng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Hình như cô cũng cảm nhận được cảm giác bị cưỡng chế tắt lửa......

Bất quá cô xác thật có chút đói, vẫn là nên ăn no rồi lại ăn "Điểm tâm ngọt" sau bữa.

Thiệu Từ Tâm từ tủ lạnh lấy ra một cái bánh kem trái cây.

Bánh kem không lớn, đủ cho hai người ăn.

Trái cây là nàng chính tay chọn lựa ở chợ rồi gửi đến tiệm bánh, đảm bảo vừa tươi, vừa ngọt, ăn vào có thể khiến người ta phải vui vẻ.

Ánh đèn cùng bầu không khí lãng mạn, cắm nến, bậc lửa, cuối cùng tắt đèn, liền mạch lưu loát.

Thiệu Từ Tâm chạy về bên cạnh bàn trà, ngồi ở trên thảm, cầm lấy di động chuẩn bị mở một bài hát chúc mừng sinh nhật âm điệu hân hoan, câu chữ rõ ràng cho Ôn Chi Hàn.

Ôn Chi Hàn bình tĩnh mà rút điện thoại ra, nắm lấy tay nàng, ánh mắt ôn nhu: "Chị muốn nghe bà Ôn xinh đẹp hát."

Lạc nhịp thì thế nào? Chủ yếu là đáng yêu, cô thích.

Thiệu Từ Tâm làm cái gì cô cũng đều thích, cô chính là người hâm mộ số một của vợ cô.

Thiệu Từ Tâm với biểu cảm "Thật là không có biện pháp với chị, ai biểu em nuông chiều chị như vậy chứ", một lần nữa xuống núi, vì yêu mà cất giọng.

Nàng hát đến không hề gánh nặng, thập phần tự tin.

Chỉ cần Ôn Chi Hàn dám thích, nàng liền dám nói chính mình là king of singer — trong thầm lặng. 

Sau khi hát xong, Thiệu Từ Tâm hứng thú bừng bừng mà nhìn Ôn Chi Hàn: "Được rồi, cầu nguyện thổi nến đi!"

Ôn Chi Hàn nhìn ái nhân, không nói một lời.

Sắc vàng cam của ngọn nến giống một cơn mưa nhẹ dừng trên mặt Thiệu Từ Tâm, cặp mắt hoa đào kia bị bao phủ trong mưa bụi, nhu hòa mê người.

Nhưng là ánh sáng trong đôi mắt nàng rất sáng, tựa như những vì sao.

Trong ánh sáng ấy có hình dáng của cô — chỉ riêng bóng hình cô.

Cô cầm lòng không đậu nắm lấy tay Thiệu Từ Tâm, mi mắt cong cong, thanh âm mềm dịu: "Chị hy vọng Từ Tâm có thể đạt được những gì em muốn, sớm ngày đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất."

Thiệu Từ Tâm nao nao.

Ôn Chi Hàn thanh âm vẫn còn tiếp tục: "Chị hy vọng em sẽ không bao giờ gặp phiền não, vẫn luôn vui vẻ, hạnh phúc, bình an trong quãng đời còn lại."

Thiệu Từ Tâm ánh mắt khẽ lay động.

Ôn Chi Hàn đảo mắt nhìn nàng, nói ra một nguyện vọng cuối cùng: "Hy vọng tháng năm sau của chúng ta này vẫn giống như giây phút hiện tại."

Tất cả nguyện vọng của cô đều là về nàng.

Hy vọng nàng có thể đạt được điều mình muốn, có thể nhìn thấy phong cảnh mà đời trước chưa xem xong, không còn bất kì tiếc nuối nào.

Hy vọng các nàng vẫn luôn như thế, bên nhau lâu dài, vĩnh không chia lìa.

Tình cảm chân thành tha thiết cùng với tia sáng hòa tan trong ánh mắt Thiệu Từ Tâm.

Hốc mắt trở nên đỏ lựng, nàng bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Đây rõ ràng là nguyện vọng sinh nhật của cô, nhưng tất cả nguyện vọng ấy lại đều là nàng......

Nàng đứng dậy ôm lấy Ôn Chi Hàn, biểu tình rung động.

Nàng có thể gặp được Ôn Chi Hàn thật sự là quá tốt......

Nghĩ như vậy, lại hồi tưởng đời trước Ôn Chi Hàn đã khổ sở chôn giấu tình cảm của mình, cảm xúc của nàng đột nhiên có chút mất khống chế, bất giác trong thanh âm lại mang theo khóc nức nở: "Chi Hàn chị thật tốt, hức......"

"Có thể gặp được chị khẳng định là đời trước nữa em đã cứu cả dải Ngân Hà hu hu......"

"Nhưng đời này cứu vớt dải Ngân Hà là không có khả năng, em nhất định phải làm việc thiện nhiều hơn, tích đức nhiều hơn, tranh thủ kiếp sau còn có thể gặp được chị, làm vợ của chị!"

"Hu hu vợ ơi chị thật tốt......"

Ôn Chi Hàn bị nàng chọc đến dở khóc dở cười, ôm người vào lòng, dỗ dành vỗ về nàng.

"Từ Tâm của chúng ta cũng rất tốt, còn vì chị chuẩn bị nhiều bất ngờ như vậy."

"Kiếp sau chị cũng muốn tiếp tục thích Từ Tâm.

"Đừng khóc, ngoan."

Thiệu Từ Tâm trong lòng ngực cô vừa cảm động lại vừa làm nũng, một lát sau liền cưỡng chế chính mình dừng lại.

"Nhanh thổi nến ăn bánh kem đi, chị còn chưa có ăn cái gì đâu, đừng để bị đói......"

Ôn Chi Hàn cười, giúp nàng lau nước mắt, bị nàng đáng yêu đến không được, nhịn không được được một tấc lại muốn tiến một thước mà đề yêu cầu: "Chị muốn Từ Tâm đút chị, được không?"

Thiệu Từ Tâm gật đầu, đối với cô hữu cầu tất ứng.

Ôn Chi Hàn thổi tắt nến, cắt bánh ra dĩa.

Thiệu Từ Tâm ngồi ở trên người cô, múc từng miếng nhỏ mà đút vào miệng cô.

"Ăn ngon không?"

"Ừm, Từ Tâm chọn tiệm nào ăn cũng ngon."

"Vợ của em chính là nói ngọt. Chị làm việc vất vả, ăn nhiều một chút, bổ sung thể lực nhiều chút, lát sau cần phải hoạt động thể chất đó nha."

Ôn Chi Hàn nhướng mày.

Xác thật là hoạt động thể chất.

Đó là một trong số ít hoạt động thể chất có thể làm cho con người ta sung sướng.

Hai người ăn đến cuối cùng, bánh kem càng ăn càng không đứng đắn.

Màu trắng bơ không ở trên nĩa mà là ở trên tay, trên xương quai xanh xinh đẹp, hay là ở một nơi nào đó khác. 

Ôn Chi Hàn vừa hôn môi Thiệu Từ Tâm, vừa mở "Món quà" của mình.

Quần áo, dải lụa lung tung rối loạn mà rơi đầy đất.

Các nàng ở trên thảm, ở trên sô pha, ở trên bàn cơm to rộng, ở trong lãnh địa tư nhân chỉ thuộc về các nàng mà nhiệt tình ôm hôn, làm càn chiếm cứ thân thể đối phương, đảo loạn vô hạn xuân sắc.

Cuối cùng Ôn Chi Hàn sáng suốt mà quyết định, ngày mai không đến công ty.

Cô gửi tin nhắn cho thư kí, Thiệu Từ Tâm mới vừa ở trên cổ cô lưu lại vài chiến tích huy hoàng.

Thiệu Từ Tâm tựa như một con cún nhỏ hoạt bát, quấn lấy cô không rời, ôm cô cọ tới cọ lui.

Buông di động, cô ôm nàng vào trong lòng ngực, chủ động dây dưa, giao triền cọ xát.

Cô vĩnh viễn cũng cự tuyệt không được cún nhỏ họ Thiệu của cô.

Một lát sau, Thiệu Từ Tâm thấy loa Bluetooth trong phòng, đột nhiên nhớ tới kế hoạch của mình.

Nàng vội vàng bò dậy, kinh hãi: "Không xong rồi, em quên mở BGM mà em tỉ mỉ lựa chọn rồi!"

Ôn Chi Hàn không hiểu ra sao mà kéo người về trong lòng ngực: "Hiện tại mở cái kia làm cái gì?"

Thiệu Từ Tâm lại một lần theo lý thường hẳn là: "Tô đậm không khí đó nha!"

"Có âm nhạc thích hợp bối cảnh là có thể khiến nhân vật tiến vào trạng thái càng tốt, nếu không cảm xúc thì có thể dễ dàng vào cảm xúc, còn nếu đã có cảm xúc thì càng thêm tăng vọt chứ sao, hoàn mỹ mà xúc tiến bầu không khí!"

"Hơn nữa, nghe nhạc mở họp, cảm giác còn rất có tình thú?"

"......"

Ôn Chi Hàn buồn cười mà đem người đè ở dưới thân, đem cả những ý tưởng hoa hòe loè loẹt cũng cùng nhau áp xuống.

"Không cần, như vầy cũng rất có tình thú, chị rất thích."

Thiệu Từ Tâm vừa nghe cô nói thích, cả người liền thành thật.

Nếu vợ cũng đã nói thích, vậy nàng liền không lộn xộn.

Trời đất bao la, bà Thiệu của nàng là lớn nhất!

......

Đông đi xuân tới, giây lát hạ lại đến.

Giải thưởng điện ảnh Bạch Ngọc hằng năm lại bắt đầu.

Năm trước Thiệu Từ Tâm lỡ mất giải nữ chính xuất sắc nhất, năm nay lại được đề cử phim điện ảnh ăn khách nhất 《 tướng quân 》.

Ngồi trên xe đi đến địa điểm tổ chức trao giải, Thiệu Từ Tâm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe phát ngốc.

Cảm xúc kích động mênh mông, là kích động cùng chờ mong, cũng là sợ hãi.

Nàng không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ.

Lần này, mình có được giải hay không đây…