Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 78






Nhược Nhược ngày nào cũng chăm chỉ vào phòng mẹ chồng chăm sóc bà, cô rất có lòng tin rồi một ngày nào đó bà sẽ tỉnh lại nói ra sự thật rằng cô vô tội, chỉ sợ lúc đó cô đã rời đi thật xa!
_Mẹ ơi!!!
_Mẹ ơi, là con Tiểu Nhược đây, mẹ cố gắng một tí ngồi dậy.

.

mẹ muốn mắng chửi con cũng được mà.

.


không sao con chịu được hết
cô ngồi gần mẹ anh, trên giường bà vẫn ngủ như chết, hôm nào cô cũng đến nói chuyện mà bà vẫn chẳng có gì tiến triển khá hơn, cô chăm chỉ bóp tay bóp chân cho bà, còn cố gắng trò chuyện với bà, cô tin thính giác của bà vẫn có thể nghe thấy, chỉ mong điều kỳ dịu sẽ xuất hiện
_Mẹ ơi, hôm nay đã là ngày cuối của nữa năm rồi, sáu tháng rồi mẹ cứ nằm ngủ mãi, hay là mẹ tỉnh dậy đi mẹ! con chỉ mong mẹ khỏe lại, thật sự rất mong mẹ bình phục
Nhược Nhược cô đơn lạc lõng trong cái nơi cô từng nghĩ là hạnh phúc nhất làm cô mạnh mẽ và thấm hơn tình yêu mang sóng gió, cô tin một ngày không xa tất cả trôi qua mọi thứ sẽ tốt đẹp, rất hy vọng khi cô còn có thể
Cô chăm sóc mẹ chồng xong thì trở về phòng, lúc đi qua cầu thanh lớn dẫn xuống phòng khách cầu kỳ, cô không biết Đường Lan Hân đã đổ một lớp dầu ăn trên mấy bậc thang bằng cẩm thạch, từ ngày anh trở mặt với cô, cô ta lấy danh nghĩa đến an ủi và châm dầu vào lửa, rất muốn cô xảy thai
_Phen này xem cô có giữ được cái thai không?
Đường Lan Hân sẵn giọng mắng lớn, còn hầm hồ đứng ở dưới ném chổi phóng lên cầu thang đay nghiến, cô sợ quá cho nên chân gấp rút bước vội không ngờ bậc thang trơn trượt đó làm cô vẹo chân thân người lăn nhanh xuống hơn mười bậc thang còn lại, mỗi bậc thang đều có rãi sẵn những viên đá có cạnh nhọn
_A! cứu tôi!
Đám người hầu hả hê nhìn thân thể mỏng manh bị ghim mạnh những viên đá lăng cuộn tròn xuống phía dưới mà không một ai giúp đỡ, chân cô xướt nặng tróc da, ở bậc thang cuối cùng đầu cô đập mạnh vào chân tủ lớn đau không ngồi dậy nổi, khắp người bê bết những lỗ nhỏ đỏ tươi vì bị đá ghim vào người
_Xoảng!
Lúc đầu cô đạp vào cạnh tủ, lực va chạm mạnh làm tấm hình của Ôn địa phu nhân được đặt trên đầu tủ rơi xuống vỡ toan, cô không biết cho nên chỉ cố gắng ngồi dậy nào ngờ hươ trúng những mãnh vỡ từ khung hình là cho mấy mãnh thủy tinh cứa rách tấmhình do chính tay Ôn Thiếu Phàm chụp tặng mẹ, ở trên phòng Ôn đại phu nhân bỗng mơt to mắt, bà nghe được những thanh âm chửi mắng đỗ vỡ ở bên dưới nhưng không gượng dậy được, cái chớp mắt thật nhanh rồi nhắm nghiền tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu
_Haha!.

phen này chết cô rồi, cô có biết tấm hình này quan trọng cỡ nào với Phàm hay không! à quên cô đang mang thai!
Đường Lan Hân hả hê cười lớn nhìn cô nằm dưới những mãnh vỡ mà chưa đứng dậy được, Nhược Nhược cắn môi cố gắng đứng dậy đi đến chỗ của Đường Lan Hân

_Chátttt!
Nhược Nhược lấy hết sức lực còn lại tát vào mặt Đường Lan Hân, dù cô có đau đớn cỡ nào cũng không cho phép kẻ khác thừa nước đục thả câu, giờ đây cô mất hết tất cả, cũng không cần nhân nhượng tiểu tam hạ tiện
_Mày dám tát tao???
Đường Lan hân ôm mặt bất ngờ, cái trừng mắt xấu xa không còn dọa được cô sợ, cô lôi trong bụng qua lớp áo ấm ra một cái gối, nhờ cái gối đó mà đứa con của cô được bảo vệ, từ ngày bị anh đe dọa sẽ hủy cái thai này cho nên cô rất cẩn trọng bảo bọc, đi đứng rất dè chừng quả là chuyện xấu đã xảy ra, cô có thể bị anh hiểu lần tổn thương đến quặng lòng nhưng với kẻ khác đừng mong hại đến đứa của cô
_Tôi vẫn là vợ của Ôn Thiếu Phàm, cô còn bén mãn đến đây đừng nói là một cái tát mà tát cô cả ngày tôi cũng dám làm
Đường Lan Hân cứng họng ra về, cô ta dù ấm ức vẫn không biết làm gì hơn
_Mau đi thông báo cho đại thiếu gia biết đi
Đám người hầu bắt đầu xôn xao đợi xem vỡ kich hay, bọn họ nhanh chóng đi lang truyền tin tức, chỉ vài giây sau đã nhìn thấy Ôn Thiếu Phàm xuất hiện với vẻ mặt khiếp đã như cơn bão cấp lớn
_Ai cho phép cô động vào hình của mẹ tôi?
Ôn Thiếu Phàm dùng lực lớn kéo xốc cô ngồi dậy mà chẳng cần màng đến nhiều vết thương trên cơ thể cô, anh điên tiết đấm tay vào tủ lớn gầm gừ, vật quan trọng này bị bàn tay bẩn thỉu như cô động vào cõi lòng anh siết lại khó chịu cực độ
_Cô nghĩ cô đang mang thai thì tôi không làm gì được cô sao?

Anh kéo cô ngã xuống chân cầu thang, ánh mắt xem thường vết thương nặng ở cổ chân cô, từng lời tức giận làm cho cô run rẩy sợ hãi, mỗi lầm nhắc đến mẹ anh, là anh điên người như vậy, cô thật sự rất sợ hãi khi bị anh thao túng
Nhược Nhược nước mắt chảy dài khi nhìn thấy anh vung tay như muốn đánh cô, nhưng bàn tay đó đã thu lại đặt xuống bã vai cô kéo đứng dậy.

Anh không hề đánh cô chỉ là dùng sự sát thuơng trong tâm trí đánh vào nội tâm cô mà thôi, hận thù sẽ mãi là hận thù, chỉ có cách hành hạ cô suốt đời mới có thể thõa lấp đi những mất mát, nhìn cô anh chỉ càng phẫn nộ nhớ chuyện cũ mà thôi
_Cô có biết tôi giữ cô ở lại đây để làm gì không?
Ôn Thiếu Phàm lau đi những giọt nước mắt mềm yếu trên gương mặt tái nhợt mất hết sắc xuân, anh cong môi đỏ gặng hỏi, nhìn cơ mặt cô run lên sau mỗi tiếng nấc nghẹn anh không thương xót ngược lại còn cảm thấy rất thích đáng, vì cô chính là người phải trả giá cho những đau đớn trong lòng anh
_Để! trả thù
Cô thật thà trả lời, rõ biết mục đích của anh rất nhẫn tâm nhưng nghe xong anh không hề vui mà còn ngang ngược nổi giận, ánh mắt chuyển sang đục ngầy nhìn cô muốn nuốt chửng làm cho cô muốn ngất đi vì quá khiếp đảm