Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 73






Hết hôm nay Phàm mới về sao?
Nhược Nhược ra cổng cô chuẩn bị ra phố vừa đi lại vừa lảm nhảm, hôm qua là cô ngủ mê nên không biết gì cả, gương mặt thì hốc hát xanh xao
_Tiểu Nhược cô đi đâu đó? Đại thiếu gia có dặn không có đại thiếu gia cô không được đi lung tung
Tiểu Mi kéo tay cô lại, Tiểu Mi càu nhàu
_Tôi đi có việc mà, Phàmđi công tác có điện thoại về cho tôi mà
Cô ương bướng cãi, Tiểu Mi cãi lý với cô cũng mệt lắm
_Bà cô của tôi, hôm qua đại thiếu gia về nhà còn lên phòng với cô mà, nhưng có việc nên đã đi ngay, tí xíu sẽ về, cô đó từ hôm nay có Ôn đại phu nhân ở đây cho nên đại thiếu gia đâu có rời mắt khỏi cô, đại thiếu gia đã nhìn thấy vết thương ở tay cô rồi, tôi vờ phải nói là do cô hậu đậu lúc nấu ăn đó
Cô hiểu ra, hôm qua cô cũng có cảm giác ai đó ôm cô nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, biết anh đã về cô cũng yên tâm hơn, nhưng cô biết chuyện không lành sẽ đến
_Tôi chỉ ra ngoài tí xíu thôi mà, không sao đâu có gì tôi sẽ nói giúp cô
Nhược Nhược đi xe 15 phút, cô đứng trước cổng bệnh viện chần chừ, đang lóng ngóng lơ ngơ, Uyển Uyển chạy đến cập vai cô

_Ủa chị dâu cô đến đây làm gì?
_Ơ! tôi! mà còn cô đến đây làm gì?
Cô ấp úng, sau hỏi ngược Uyển Uyển
_Tôi chưa muốn sinh con cho nên đến làm vài xét nghiệm đó mà
_Hừ! sinh một đứa có sao đâu, đang bực mình, cứ gặp cô là bực mình
Thiên Phong cầm mấy tờ xét nghiệm trên tay đi đến chỉ vào mặt cô mắng xối xả
_Tôi! có làm gì đâu?
Cô liếc xéo Thiên Phong, vẻ mặt ngây thơ vô số tội
_Về thôi
Thiên Phong đẩy Uyển Uyển lên xe, thuận tay anh ta vứt luôn lọ thuốc tránh thai xuống đường
_Cô đó, dám dụ dỗ Tiểu Uyển uống cái nà muốn tôi tuyệt tự à?
Thiên Phong nghiến răng nói nhỏ, cô nhìn hai người ra về rồi mới cúi người nhặt lọ thuốc lên
_Cô có thai sao còn uống cái này?
Cô nhìn người trước mặt, đó là bác sĩ Ni, nghe bác sĩ nói cô cười nhạt, mặt mày tái nhạt yếu ớt
_Không! cô hiểu lầm rồi, đây là của Tiểu Uyển, tôi chỉ là! vô tình đi ngang đây thôi mà
_Cô vào trong đi, chuẩn đoán của tôi chưa bao giờ sai
Bác sĩ Ni là một bác sĩ rất tài năng, thoạt nhìn đã biết cô mang thai, cô còn ngờ nghệch chưa nhận ra, cô hít một hơi đành vào bệnh viện xem sao, dù gì cô cũng đã nghi hoặc nên sáng sớm mới đã đi đến bệnh viện
***
Suốt cả buổi cô cứ ngồi sau biệt thự, nơi có cây táo to cô dựa đầu vào gốc cây hít thở, cô ôm bụng cười suốt, cô đợi anh về nói cho anh biết

_Tiểu Nhược
Chỉ không thấy cô một lúc là anh tìm cô ngay, thấy anh mắt cô sáng, hạnh phúc khi làm mẹ, cô cười mà nước mắt ứa ra, đôi mắt đẹp không giấu nổi cảm xúc, giọng cô run rẩy sắp nói ra điều thiên liêng
_Tiểu Nhược
Anh kéo cô vào lòng, hôn lên tóc cô, hôn lên tráng cô rồi tìm môi cô, anh đang thở rất mạnh, không khí nặng nề cô ngộp thở đẩy anh ra
_Đừng! Phàm.

.

em có!
_Anh yêu em! mình em
Anh nâng mặt cô lên, bàn tay báu chặt hông cô làm cô đau, môi lại dán chặt lên cánh môi cô, cô mệt nhọc khó hiểu
_Phàm! anh sao vậy? Bỏ em ra, anh làm em đau đó
Cô ôm mặt không vui, xương quai hàm của cô mém tí muốn trẹo luôn, anh dùng lực qúa mạnh, tròng mắt còn nổi tia máu đỏ rực, lâu lắm rồi cô mới thấy anh nổi giận

_Tiểu Nhược
Anh đảo mắt, ôm cô chặt trong lòng, cô khó thở nhưng cười nhẹ vòng tay ôm anh, cô xoa xoa lưng anh cho anh bớt căng thẳng, anh sẽ rất khó xử nếu mẹ mình hành hạ cô khi sống cùng một nhà
_Phàm! sao vậy? Có chuyện gì? em ở đây mà
Cô khẳng định từng lời một, cô mạnh mẽ hơn, có đứa con trong bụng cô chẳng ngại gì nữa, đang tận hưởng hạnh phúc, cô cũng muốn hạnh phúc nhân đôi nếu anh biết, gương mặt tràng đầy hy vọng, cô mở miệng nói ra cái điều ấp ủ nãy giờ cô đợi giây phút này, anh sẽ ôm cô nhảy cẩn lên, anh được làm bố, rồi anh sẽ cảm nhận yêu thương do cô lan truyền
_Phàm! em! có!
Con bần hèn kia, lên sân thượng nói chuyện với tôi một chút
Lúc cô chưa kịp thông báo tin vui thì mẹ anh xuất hiện gọi lớn, bà mỉa mai còn nheo mắt nhìn cô
_Phàm! con không phiền khi mẹ nói chuyện với nó một chút chứ? Báu vật của con không ai dám động đến đâu
Ôn đại phu nhân nhắc khéo, bà chỉ muốn cuộc nói chuyện này chỉ có hai người và đặc biệt không muốn anh xuất hiện, vì chìu ý mẹ nên anh im lặng đồng ý nhưng anh sẽ không xa cô quá ba phút, cho nên cuộc nói chuyện này sẽ có giới hạn