Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 72






_Thật là chán
Nhược Nhược thức dậy thở dài, anh đã đi, chỉ còn mình cô, cô dọn dẹp nấu ăn cùng Tiểu Mi cho qua ngày, thế mà ngày hôm nay dài ghê gớm
_Tiểu Nhược, cô nhớ đại thiếu gia phải không? nhìn sắc mặt là biết
Tiểu Mi trêu cô, cô cũng giật mình nhìn mình trong gương, mặt cô nhớ thương anh lộ rõ vậy sao
_Tôi không có nha
_Thật không đó? hay cô để người khác nhớ dùm?
Tiểu Mi không ngừng trêu cô, cung lúng túng thấy rõ, hai má đỏ bừng lên
_Có người bấm chuông cửa kìa, cô ra xem ai đi
Tiểu Mi ra cổng xem ai đến, nhưng khi ra cổng xong Tiểu Mi quay lại với vẻ mặt xanh không còn chút máu, lo sợ đến không nói được, trời còn nhá nhem tối, cô nhìn ra cổng nhưng chẳng thấy được gì,

_Tiểu Nhược, đường dây điện ngoài cửa bị cắt rồi, cửa tự động cũng dừng
Tiểu Mi ái ngại nói cô nhăn mặt, cô biết quanh khu này không ai dám động đến Ôn gia, người làm chuyện này chỉ có thể là người trong nhà
_Để tôi ra xem
Cô bước nhanh ra cổng, nhưng Tiểu Mi đã ngăn cô lại
_Tiểu Nhược hay cô lên phòng đi, cô mà xảy ra chuyện gì đại thiếu gia không tha cho tôi đâu, hay để tôi ra nói chuyện với Ôn đại phu nhân
Rốt cuộc Tiểu Mi cũng nói người đến là ai, cô nghe lòng ngực khó thở, lại có chuyện xảy ra trong lúc anh không có nhà
_Không sao đâu mà, để tôi ra ngoài nói chuyện, tôi không muốn vì tôi mà Yết khó xử đâu, đó là mẹ của Yết mà giờ cũng là mẹ của tôi
Cô nói chuyện với Tiểu Mi cũng như tự an ủi mình, cô gạt tay Tiểu Mi ra rồi đi nhanh ra cổng, Mẹ anh đã đứng đợi rất lâu, cô đến bên
_Con chào mẹ
Cô kính cẩn mà chào, mẹ anh không quan tâm, sau hai tháng kết hôn, cô đang hạnh phúc thì mẹ anh xuất hiện theo phía sau là giông bão kéo đến, mẹ anh cười, hất mạnh chai nước lạnh vào mặt cô, theo phản xạ cô lùi về phía sau chống lên cửa tự động, không ngờ tay kẹt cứng trong đó, mẹ anh đắt ý cười ma mị, tay giơ cao cái điều khiển chuẩn bị bấm cho cửa chạy
_Mẹ ơi, đừng!
Cô đau đớn nhìn mấy ngón tay bị kẹt vào cửa, nếu cửa mà chạy chắc cô chết mất, có khi còn bị kéo đứt lìa bàn tay
_Đây chỉ là quà cưới của cô thôi mà, thứ dơ bẩn dám bước chân vào Ôn gia cứ đợi đi, rồi con dâu của tôi sẽ làm cô phải tự nguyện mà dọn đi, Phàm cũng sẽ chẳng thèm ngó ngàng đến cô, đừng gọi tôi là mẹ thứ thấp kém
Mẹ anh chăm chú nhìn cái điều khiển trên tay, bà ta vô tình không thèm để ý đến sắc mặt của cô, câu nói của bà đầy ẩn ý, lần này quay về chắc chắn trong đầu đã lập trình sẵn kế hoạch rất ghê gớm
_Đừng! đừng mà! A!.


Cô đau quá liền qụy xuống đất, cánh tay bị kẹt cáng đau hơn, nhưng cô đứng không nỗi, ở bụng cũng bị đau, còn đau hơn là bị kẹt tay
_A! đau quá!
_Chỉ bị kẹt tay tí xíu đã kêu la thảm thiết, cô thật đúng là biết lấy lòng con trai tôi
Cô ôm bụng cảm nhận cái đau đang lan truyền, còn mẹ anh, rất hài lòng với những gì bày ra trước mắt
Nghe tiếng xe đang lao đến cùng ánh đèn đang pha phía xa, mẹ anh đoán biết anh nghe tin bà về biệt thự nên huỷ công tác mà quay lại
_Con trai mẹ đợi con nãy giờ, mẹ vẫn chưa vào trong sao con quay lại đây? hay con nghĩ xấu cho mẹ?
Anh bước xuống xe, bộ mặt u ám nhìn mẹ, ánh mắt tìm kiếm xem cô đang ở đâu nhưng chẳng thấy cô, mẹ anh đã nhanh chóng gỡ tay cô ra khỏi cửa, buộc cô đi vào trong, cô không muốn có chuyện xảy ra nên đành đi vào trong
_Tiểu Nhược đâu?
Anh hỏi Tiểu Mi, cũng chẳng cần để ý đến mẹ, anh vào trong tìm cô
_Mẹ muốn ở lại thì tuỳ
Anh nhả ra mấy chữ, ngao ngán lắc đầu bước nhanh hơn, trong ngực đầy sự lãnh khốc sắp tuông trào

_Tiểu Nhược, em ở đâu?
Mặc kệ mẹ anh vận chuyển bao nhiêu đồ đạt vào biệt thự, bà muốn ở lại bao lâu tuỳ thích, anh chỉ hướng mắt về cô, anh đá cánh cửa phòng tìm cô, bước đến gần giường thấy cô yên ổn đang ngủ, lúc này anh như trút được gánh nặng
_Ngủ rồi sao, mới tối thôi mà
Anh vuốt tóc cô, trong phòng máy lạnh mà trên tráng cô lấm tấm mồ hôi mịn, lâu lâu cô nhăn mặt tay vẫn ôm bụng không buông
_Giờ này vẫn chưa biết tôi đã về
Anh kéo chăn đang đắp quanh người cô, định sẽ chui vào chăn ôm cô thì điện thoại reo lên, anh chẳng thèm để ý cứ ôm cô một cái cho đỡ nhớ đã, mới có một ngày mà nhớ cô sắp không chịu nổi
_Khi ngủ cũng rất biết mê hoặc
Anh cứ thế nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không thể rời khỏi con cá nhỏ đang cuộn mình trong chăn, ôm cô ấm áp ngủ cả đêm thật ngon giấc, cuộc đời chỉ cần an yên ở bên người chịu vì ta mà ở lại, cô chính là món quà vô giá mà anh có được trong cuộc sống bộn bề