Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 65






Đến chiều tối Ôn Thiếu Phàm vẫn chẳng về nhà, cô đợi anh đến giờ này chưa ăn cơm, cô xuống phòng khách tìm Tiểu Mi vừa thấy cô từ trên cầu thang, Tiểu Mi đã chạy đến
_Nhược tiểu thư, đại thiếu gia nói là đi công tác đến tối mai mới về, cô ăn cơm đi nha trễ rồi
_Ừ
Nhược Nhược lại ừ, cô đợi anh cả ngày thế mà anh chẳng về cô nhói lắm nhưng chẳng nói với ai được, cảm giác ở bên anh mà thế này còn khó chịu hơn cả lúc cô chưa là của anh, cô nhớ những ngày đó nhớ nhiều lắm
Một ngày khác lại trôi qua đợi cả ngày, buổi chiều nắng buông xuống bên cửa sổ len lõi vào phòng lảng mạng nhưng buồn lắm.

Cô quyét dọn hết chỗ này đến chỗ kia rồi cũng hết một ngày, cô chờ đợi tối nay anh về sẽ nói chuyện với anh
_Tiểu Nhược
Nhược Nhược ở lì trong phòng không ra ngoài cô nghe có người gọi tên cô, cô mở cửa, là Phương Phương đến thăm cô vừa thấy Tiểu Phương cô ôm lấy Tiểu Phương mà khóc, chỉ có Tiểu Phương là cô tâm sự được
_Tiểu Phương, hức! Tiểu Phương ơi.


.

tôi làm Ôn chủ tịch giận rồi
Cô bị ức chế hai ngày nay, giờ được giải tỏa, cô khóc như đứa con nít, chần chừ mãi cô mới chịu nói ta tâm tư đang giấu
_Sao vậy Tiểu Nhược? có chuyện gì? hôm qua không có tân hôn hả? hừ! có phải hôm qua cô không có mặc cái đầm Kim tiểu thư mua cho phải không? ai bảo chẳng nghe ngốc quá, tôi có việc không dự lễ cưới được, nhờ Kim tiểu thư nói cho cô hiểu ai ngờ cô không chịu hiểu giờ thấy chưa? Ôn chủ tịch chán cô cho coi, ngoài kia nhiều phụ nữ hay nhìn ngó nữa chứ! hừ! cô phải giữ khư khư Ôn chủ tịch chứ có gì mà ngại?
Tiểu Phương lau nước mắt cho cô, nhìn cô thảm hại quá mặt mũi bơ phờ tóc tai rối bù, váy áo cũng nhăn nhúm cơ bản lúc cá nhỏ buồn phiền sẽ không thiết gì đến ăn uống đầu tóc, có khi còn ngồi một xó khóc rất dai
_Tôi! không phải đâu, nghe tôi nói
Cô vuốt lại tóc cũng nín khóc cô tròn mắt giải thích
_Mệt quá mệt quá, Ôn chủ tịch đâu?
Phương Phương nhìn quanh tìm kiếm cô chẳng thấy ai trong phòng
_Ôn chủ tịch đi công tác rồi chắc cũng sắp về đến, cô muốn gặp thì ngồi đợi đi
Cô ngây thơ nói, suy nghĩ lúc có lúc không, hồn vía cứ trên mây nên không cần biết Tiểu Phương gặp anh để làm gì
_Điên mất, tôi gặp Ôn chủ tịch làm quái gì? ý hỏi để dễ nói chuyện thôi, tức cô chết mất.

.

hì hì nhưng không sao
Tiểu Phương tức điên, máu sắp dồn lên não, chỉ muốn đạp cho cô một cái cho hả dạ, nhưng trong đầu Tiểu Phương lóe lên một suy nghĩ
_Cái đầm đâu cô không mặc thì có ngày người khác mặc đứng múa may trước mặt chồng cô, mà cái đầm đâu? đưa đây
Tiểu Phương kéo cô vào phòng, một hai bắt cô tìm cái đầm, Tiểu Phương cười gian xảo, còn cô thì vô tư ngây ngốc chẳng thèm để ý

***
9 giờ tối, Ôn Thiếu Phàm về biệt thự, Tiểu Mi mở cổng, lúc máy xe chưa tắt, anh ngồi trên xe đã hỏi
_Tiểu Nhược đâu?
_Thưa, Nhược tiểu thư ở lì trên phòng
Tiểu Mi cúi mặt nói nhỏ, anh thở ra vẻ mặt chẳng vui vẻ gì cả luôn cau có và bực dọc
_Tiểu Nhược đã làm gì hai ngày nay, cô ấy có ăn cơm không? có vui vẻ hay khó chịu? có ai đến làm phiền không? Tiểu Ngư có nói gì không?
Ôn Thiếu Phàm hỏi một lượt, làm Tiểu Mi chẳng biết trả lời thế nào, vì chưa bao giờ anh nói nhiều hay hỏi nhiều đến thế
_Thưa!.

_Nói nhanh
Thấy Tiểu Mi cứ ấp úng, anh sốt sắn đi ra khỏi xe, anh đóng cửa xe mà cánh cửa như muốn rớt ra, Tiểu Mi lắc đầu cầu nguyện
_Thưa!.

mà nếu đại thiếu gia lo lắng cho cô ấy thì đâu bỏ Nhược tiểu thư buồn bã mấy ngày nay
Tiểu Mi buộc miệng nói lớn liền bị anh quát

_Cô học cái thói trả treo của Tiểu Nhược nhanh nhỉ?
_Không cần nói nữa, để xem em làm gì trên đó để em thoải mái ở nhà cũng không muốn là sao? đang cố chọc giận tôi à?
Ôn Thiếu Phàm bước nhanh lên lầu gặp cô, vừa đi anh vừa lầm bầm cả người toát ra băng lạnh, tia nhìn phóng xa như muốn xuyên thấu vào cánh cửa trước mặt, anh đá cánh cửa một cái cửa phòng bật ra, Nhược Song Ngư đang đứng trước mặt anh
_Ôn chủ tịch, về rồi hả?! hic!
Nhược Nhược trông rất tức cười, cô mặt cái đầm mà Tiểu Uyển tặng, trông rất đáng yêu và quyến rũ, cô nhỏ nhắn xinh xắn cái đầm mỏng manh làm da thịt trắng ngần của cô lộ ra, anh nhìn cô chân mày cau lại, mặt cô ửng đỏ cô nấc từng tiếng cô say rượu, say đến nổi không còn biết gì
_Anh nhìn cái gì? em chỉ uống tí xíu với Tiểu Phương thôi mà
Nhược Nhược ôm cổ anh cô còn kề sát cổ anh mà nói nữa hơi thở của cô phà vào cổ anh, anh nheo mắt xem cô sẽ làm gì
_Đúng là lúc say thì dạng dĩ hơn
_Ôn chủ tịch em nói cho anh biết, đừng nghĩ em quê mùa không dám mặc cái này thường thôi, còn nữa anh đã đi đâu hai ngày nay? em có nói là từ chối anh đâu, hic! đừng cường quyền ở đây đồ khó ưa làm ơn bỏ luôn vẻ mặt cau có hay quát lên đi, đã nói bao nhiêu lần rồi có biết là em ! em! yêu anh nhiều lắm không? nếu anh nhỏ bé và thấp kém như em đi thử xem anh có dám yêu một người cao quý không? ngay cả quyền quyết định cũng không có! thật khổ sở
Cô khóc lóc cái đầu ương bướng lắc qua lắc lại, cứ vùi vào ngực anh trông lúc cô say rượu nhìn rất ngố, còn làm càng quấy nhiễu anh, lúc cô mà tỉnh lại sẽ đáng sợ lắm đây