Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 17






_Lo ăn mới được, dù gì cũng đến đây rồi còn gì, Tiểu Phương đóng khách thì ăn sau vậy
Nhược Nhược tay cầm đĩa tay cầm đồ gấp thức ăn nhìn rất rất nhiều thức ăn ngon trên bàn
_Ngon quá, ngon quá, hi hi
_Ăn nhiều một chút mới được
_Đúng là ăn cho hai người có khác ha?
Trương Nam đứng núp vào bụi cây xanh quan sát cô, tên này rảnh quá không có việc làm đây mà
_Tiểu Nhược
Tự Thiên Đy vỗ vai cô làm cô giật mình, hôm nay Thiên Đy bận ôm vai trần đầm màu xanh đen nhìn rất gợi cảm, đi cùng cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô gái bận một bộ đầm xòe màu đỏ nhìn vô cùng quý phái, nhìn Tự Thiên Đy và cô gái đó rất giống nhau, Nhược Nhược nhìn cô gái chăm chú, cô lờ mờ nhận ra cô gái này, bảy năm trước cô có gặp người này trong một nhà hàng, năm đó cô cùng Tự Thiên Đy đi làm bán thời gian cho nhà hàng, hôm đó hai người còn xảy ra ẩu đả mà hôm nay đi chung rất vui vẻ, lòng Nhược Nhược có chút bất ổn, cô nuốt vội miếng bánh ngọt vào bụng!
_Đây là! là! người yêu cũ của Ôn chủ tịch, a nhớ rồi xin chào, năm chủ tịch hai mươi đã yêu cô năm năm sau đó cô rời đi vì sự nghiệp, Ôn chủ tịch mới gặp Tiểu Đy, vì tiểu Đy rất giống cô, rồi! cho đến tận bảy năm sau! là bây giờ!
Đâu có ai bảo cô nói rành rẽ đến thế, ấy mà cô vẫn hồn nhiên nhớ lại, còn nói rất chính xác nữa chứ, ngốc! quá ngốc!

_Xin chào tôi là Đường Lan Hân
_Cậu nhớ là tốt
Tự Thiên Đy nhếch môi cười lười một cái rồi khoát tay cô gái đó bỏ đi, Nhược Nhược chỉ nhìn theo mà không dám hỏi
_Sao hai người họ thân nhau nhỉ, Tiểu Đy ngốc quá nhỡ cô ta chơi xấu tiểu Đy thì sao?
Nhược Nhược nghĩ thầm, cô lo lắng cho Tự Thiên Đy, nhưng Thiên Đy vừa bước đi thì trong đầu đã có đầy suy nghĩ
_Mượn tay Đường Lan Hân khử cô ta cũng không sao, sau đó từ từ diệt Lan Hân,
_Để xem ai giỏi hơn ai, lần này tôi trở lại tất nhiên lợi hại hơn xưa
Đường Lan Hân cũng nghĩ thầm, hai cô gái này bằng mặt chứ chẳng bằng lòng, chỉ có cá nhỏ là ngốc nghếch không hề đề phòng xung quanh Ôn Thiếu Phàm có quá nhiều bóng hồng!
***
Ôn Thiếu Phàm đi tìm cô, hắn đang nuôi lữa giận trong lòng, khi tìm được cô chắc chắn anh sẽ cho cô biết thế nào là trời cao đất dày, khi không anh điên tiết muốn nhốt cô vào một xó để tra hỏi, anh nghĩ cô dám qua mặt anh, dám gần gủi người khác thay vì anh!.

_Tại sao lại để Phàm đi cho máu? nếu nó phát hiện thì sao? hừ!
Ôn Thiếu Phàm đi ngang một căn phòng, anh vô tình nghe được mấy điều, đó là giọng của mẹ anh, bà đang rất hốt hoảng nói chuyện điện thoại, Ôn Thiếu Phàm rất thông minh chỉ cần nghe nhiêu đó anh cũng đủ đoán được chuyện mẹ muốn nói
_Cho người điều tra ngay cho tôi, lấy kết quả ADN ngay
Hai tên đi sau lứng anh vâng dạ rời đi, anh bước nhanh chân hơn về phía Nhược Nhược, cô vẫn rất vui vẻ ăn uống, cô không hề biết bão táp phong ba sắp ập đến với cô, cá nhỏ thì làm sao bơi nổi trong bão đây?
_Theo tôi
_Ư!.

Ôn Thiếu Phàm đến gần cô, anh kéo cô đi, tốc độ rất nhanh, bàn tay đang kéo tay cô cũng đầy lực!
_Ôn chủ tịch anh làm gì vậy?

_Bỏ ra! bỏ tay tôi ra đau quá!
Cô nhăn mặt vì đau, anh kéo cô vào thang máy rồi điên cuồng bấm nút
_Thả tôi ra! hic!
Nhược Nhược sợ hãi nhìn người trước mặt, đôi mắt chỉ đầy tia băng lạnh, khuôn mặt tức giận thấy rõ, cô bắt đầu cảm thấy sóng lưng hơi lạnh! nhưng người lại toát mồ hôi
_Có! có chuyện gì?
_Cô có thai?
_Hở!
Nhược Nhược há hốc mồm hai mắt cô trừng to, hai bàn tay cũng không còn biết đau khi bị anh giữ chặt?!
_Nói!
Ôn Thiếu Phàm quá lên làm cô giật mình, nước mắt cũng rơi xuống, anh vòng tay thành nấm sau đó đấm vào mấy cái nút bấm thang máy, tay anh liền tuông máu nhưng anh không quan tâm
_Tay! tay! Ôn!
_Nói mau!
Anh quát lên làm cô sợ hãi, cô run rẩy, cô cảm thấy hô hấp yếu dần đến nỗi sắp không còn thở được

_Là! là ai nói có phải Tồn Thư và Trương Nam nói
_Với ai? cô chán sống à? dám nói là của tôi? cô dễ dãi đến nổi không còn nhớ của ai à?
_Dơ bẩn, không đáng một đồng
_Bốp!
Nhược Nhược dù rất sợ nhưng không thể chịu nỗi khi người khác sĩ nhục bản thân cô, cô thẳng tay tát vào mặt anh, cô tát xong mới nhận thức được một điều, cô sẽ không ngày nào được yên kể từ giây phút này nhưng cô đau lắm, không hiểu sao tim cô nhói đến thế, cô biết thân phận cô thấp kém ai ai cũng có thể sĩ nhục nhưng sao nhận mấy lời này từ anh cô như chết lặng!
_Tôi không có, tôi không phải loại dễ dải, tôi nói lần nữa là tôi không có, còn việc tin hay không là do!.

Nhược Nhược chưa kịp nói hết câu thì đã bị Ôn Thiếu Phàm khoá môi, cô bất ngờ cô vùng vẩy
_Bỏ! bỏ ra!
Cô đẩy Ôn Thiếu Phàm ra sau đó cố gắn bấm nút cho thang máy dừng lại nhưng chưa kịp bấm thì lần nữa cô bị Ôn Thiếu Phàm kéo tay, giữ chặt, tay anh luồng qua eo cô kéo về phía mình, đầu cô bị anh ép phải ngẩn lên đón nhận nụ hôn lần nữa, Ôn Thiên Yết bá đạo hôn cô mặc cho cô có cho phép hay không, anh nhẹ nhàng hôn lên cái môi nhỏ xin mềm mại của cô mặt cho cô vùng vẩy