“Atobe, Yukimura, ” thấy người, Tezuka chào hỏi, sau đó hướng đến người phía sau Yukimura, “Sanada.” Trưa nay anh đã biết Atobe sẽ đến xem trận đấu của Ogihara, nhưng không ngờ người Yukimura muốn dẫn đến lại là Sanada.
“Tezuka, Itsuki-chan đâu?” Nhìn trái phải, Yukimura không thấy Ogihara.
“Cậu ấy và Ryoma đi tập khởi động rồi, một lúc nữa sẽ tới.” Đã khởi động xong, Fuji hai tay gác trên vợt tennis nói. Đối với sự có mặt của vài người, anh không hề kinh ngạc, chỉ là những người khác thấy khó hiểu sao người của Rikkaidai và Hyotei lại đột nhiên xuất hiện.
“Tezuka, hai ngày nữa tôi muốn mời Ogihara đến Hyotei làm khách, cậu sẽ không cấm chứ.” Lần trước Ogihara đến Hyotei nhưng lại để cậu chịu uất ức, Atobe quyết định mời Ogihara đến Hyotei lần thứ hai, anh đã chuẩn bị tốt cả rồi.
“Chuyện này phải xem ý Ogihara, đừng để cậu ấy lại buồn nữa.” Tezuka nghiêm túc nói.
“A, yên tâm, bổn đại gia sẽ xử lý tốt.” Chỉ là mấy đứa con gái, đã bị anh đá ra khỏi Hyotei rồi.
Yukimura và Fuji không biết chuyện ngày đó, nhưng cũng mơ hồ nghe ra ý tứ, tuy nhiên nghĩ là chuyện đã qua nên bọn họ cũng không hỏi.
“Tezuka, hôm qua cậu đã chứng kiến ‘Rumba hai trong một’ của Ogihara rồi chứ?” Đứng bên cạnh hàng rào, Atobe hỏi, trận đấu của Tezuka và Ogihara anh có nghe Yukimura nói.
“Ừ...” Trong mắt Tezuka toát ra ngọn lửa, “Tôi không có cách nào phá giải.” Từ khi gặp được Ogihara, ý chí chiến đấu trong cơ thể anh càng ngày càng mạnh, mà anh cũng cảm giác tennis của mình đã thay đổi.
“Tôi cũng vậy... Hơn nữa... Tezuka, Ogihara còn có một chiêu ‘Bóng xoáy ngược chéo’, đường bóng đó dù tôi đánh thế nào thì cũng một là ra ngoài hai là không qua lưới, cậu thì sao?” Cuộc đối thoại của Atobe và Tezuka khiến cho Sanada chú ý.
“Hôm qua Itsuki-chan không dùng chiêu này, tuy nhiên trước đây tôi từng cùng cậu ấy luyện tập, cậu ấy đã đánh ra đường bóng gần giống với ‘Rumba hai trong một’, hơn nữa... còn cái cậu nói kia, cậu ấy cũng từng đánh, nhưng không phải phát bóng mà là đánh trả. Trước đây tôi từng phá giải được, nhưng khi đó Ogihara cũng không nghiêm túc. Nếu như cậu ấy nghiêm túc thì... đường bóng đó có lẽ tôi cũng không có cách nào đánh trả.”
“‘Rumba hai trong một’ của Ogihara và ‘Tsubame gaeshi’ (chim én trả đòn) của Fuji có điểm giống nhau, đều là lợi dụng bóng xoáy trên cao mà đánh ra bóng cắt, nhưng ‘Tsubame gaeshi’ của Fuji sau khi rơi xuống đất thì hơi nảy lên, mà ‘Rumba hai trong một ‘ thì lăn trên đất luôn.” Inui đứng một bên nói những dữ liệu mình nắm được, “Không biết ‘Tsubame gaeshi’ với ‘Rumba hai trong một’ cái nào lợi hại hơn.” Inui cầm bút càng không ngừng viết.
Đối với một ngôi sao sáng trong giới tennis như Ogihara, Tezuka và Atobe đều có cảm giác đồng tình. Fuji, Yukimura và Sanada ở một bên nghe, tình cảm mãnh liệt bắt đầu sôi trào trong lòng.
“Fuji, hôm nay tôi rất ghen tỵ với cậu.” Yukimura tiếc nuối nói.
“Yukimura, chờ cậu phẫu thuật thành công, cậu có thể chơi bóng với Itsuki-chan hàng ngày, tuy nhiên... Kanagawa đến đây có hơi xa.” Bàn tay Fuji run lên vì hưng phấn nhưng ngữ khí của anh không có chút nào khác thường.
“Tuy rằng xa nhưng liên lạc cũng rất tiện mà.” Thấy người nọ đi tới, trong mắt Yukimura lộ ra ôn nhu.
“Seiichi, Atobe?” Thấy hai người, Ogihara cực kì vui vẻ, cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Itsuki-chan, trận đấu của cậu chúng tôi không thể bỏ qua nha.” Yukimura lấy khăn tay ra giúp Ogihara mồ hôi, từ lúc quen cậu trên người anh lúc nào cũng có mang khăn tay.
“Itsuki-chan, chuẩn bị tốt rồi chứ?” Fuji mở miệng.
“Vâng, tốt rồi.” Cởi áo khoác, tháo Power Ankle trên tay chân xuống, Ogihara tay trái cầm vợt tennis cùng Fuji lên sân.
Sau khi hai người vào sân, tất cả mọi người tụ tập tới bên cạnh sân, thần đồng tennis vs thiên tài Seigaku, nghĩ thôi cũng đủ hưng phấn.
…...
“Shusuke, You first.” Ogihara vẫn theo thói quen.
“Được.” Fuji cười nhìn Ogihara, nói rồi, đôi mắt xanh thẳm liền tản mát ra hào quang u lam, bóng bay tới đối diện.
Ogihara thoải mái đỡ bóng, sau đó bóng bay tới đường biên góc bên sân Fuji. Nhưng Fuji chạy tới rất nhanh, đỡ được bóng, bóng lại bay tới nửa sân của Ogihara. Trên sân, hai người đều nhắm tới biên góc của đối phương, tốc độ của cả hai đều cực nhanh.
“Out” có thể là vì tháo Power Ankle ra, Ogihara đánh bóng ra ngoài, Fuji thắng quả đầu tiên.
Cúi thấp người, Ogihara duỗi tay trái, ra hiệu cho Fuji phát bóng, quả bóng nhỏ màu vàng “Vèo” một tiếng bay tới. Tay trái Ogihara đánh bóng lại thật mạnh, Fuji không hề di chuyển.
“Out” bóng lại ra ngoài.
“Itsuki-chan, cậu có muốn đeo lại Power Ankle không?” Sai lầm như vậy, cậu ấy không nên phạm phải chứ.
“Không cần, Shusuke, tiếp tục.” Lần thứ hai lắc lắc tay trái, Ogihara chuẩn bị sẵn sàng.
“Bộp” “Bộp”, quả bóng nhỏ màu vàng bay qua bay lại rất nhanh trên sân, Ogihara bắt đầu đổ mồ hôi, vì tập trung thi đấu nên cậu không phát hiện người xung quanh đều khiếp sợ nhìn mình.
“Game Fuji, 1-0” Game thứ nhất, Ogihara vì bóng liên tục ra ngoài mà thua.
Nhìn cơ thể người trước mắt đang hơi phát sáng, thân thể Fuji cũng run rẩy, đây là... cảm giác gì vậy.
Ném bóng lên cao phía trước mặt, Ogihara chạy lên hai bước rồi nhảy lên đánh... Bóng rơi xuống bên chân Fuji rồi bay hướng bên trái anh, Fuji một tay đỡ bóng, trong mắt lộ ra kinh ngạc, dùng lực thật mạnh, hai tay cầm vợt, cuối cùng cũng trả bóng được.
“Bộp... chéo...” Bóng không qua lưới.
“Bóng xoáy ngược chéo...” Đôi mắt sắc bén của Atobe nhìn chằm chằm Ogihara, đường bóng này so với lần trước Ogihara đánh với anh thì mạnh hơn rất nhiều.
“Shusuke... Đừng nên đánh bằng hai tay... nếu không bóng sẽ không qua lưới đâu.” Ogihara hảo tâm nhắc nhở, nói rồi, lại một đường bóng xoáy ngược chéo được đánh ra.
Lần này, Fuji không cầm vợt bằng hai tay nữa mà dùng một tay với toàn lực đánh bóng trở lại.
“Out.” Bóng ra ngoài.
“Itsuki-chan, chiêu này của cậu dù tôi dùng cách nào cũng không được rồi. ” Fuji cười cười.
“Shusuke... Có một ông chú háo sắc từng nói với tôi, tennis... có đôi khi không nên bị vẻ ngoài mê hoặc.” Làm ra vẻ bí hiểm, Ogihara phát bóng.
“Game Ogihara, 1-1 ”
Lần này là game phát bóng của Fuji, khi vài người cho rằng bóng của Ogihara sẽ ra ngoài thì chợt thấy bóng bay về lại dạo quanh chân Fuji một vòng rồi không hề nảy lên mà lăn ra ngoài.
“Rumba hai trong một... Cho dù không phát bóng nhưng cậu ấy vẫn có thể đánh ra được...” Ngón tay của Atobe đặt giữa hai mắt, định lần thứ hai tìm kiếm nhược điểm của Ogihara.
“Rumba hai trong một... Itsuki-chan, lần đầu tiên tôi thấy đó, rất lợi hại.” Người bên đối diện trước sau vẫn luôn mang nụ cười trên mặt, mắt Fuji cũng cong lên.
“Shusuke, không cần chờ bóng rơi xuống đất, rơi xuống đất rồi sẽ không có cách đánh trả đâu.” Thói quen khi thi đấu của Ogihara lại bắt đầu xuất hiện.
“Itsuki-chan, giờ đang là trận đấu đó.” Fuji nhắc nhở đối phương.
“A, quên mất.” Ogihara nhớ lại phản ứng của Atobe khi cậu ở Hyotei thì lập tức xin lỗi, trận đấu, trận đấu.
“Tezuka, tôi tìm được một băng ghi hình trận đấu của Ogihara.” Buông tay, nghi hoặc trong mắt Atobe chợt lóe rồi biến mất, “Mỗi lần thi đấu, Ogihara đều nói cho đối thủ làm thế nào phá giải bóng của cậu ấy.”
“A? Vậy Ogihara không thua sao?” Horio kêu lên, hắn không biết ánh sáng quanh Ogihara là cái gì, không giống với lúc đội trưởng sử dụng Tezuka Zone.
“Không, Ogihara chưa từng thua lần nào, cho dù đối thủ tìm được cách gì đánh bóng trở lại, cậu ấy đều có thể dùng một cách khác đánh bóng... Tezuka, trên người Ogihara là trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng... nhưng tôi lại không tìm ra một cách nào có thể đánh bại cậu ấy.” Atobe rất muốn đi tới sân để trao đổi với Fuji.
Phía trước, Fuji sớm lên lưới chặn lại bóng của Ogihara, nhưng lần tiếp theo bóng lại rơi ra phía sau anh, tốc độ của Ogihara bỗng nhanh hơn. Lúc này, Fuji đánh một đường bóng bổng, Ogihara nhảy lên, đập bóng.
“Itsuki-chan!” Ryoma sốt ruột kêu lên, bóng... không thấy nữa, rồi sau đó lại rơi xuống phía sau cậu. Fuji đã sử dụng “Higuma Otoshi” (chú gấu trả đòn) ── chữ sao ý vậy, bất kì cái gì đập mạnh trước mặt gấu cũng vô ích.
“Oa oa, Shusuke, thật là lợi hại, đây là cái gì?” Ogihara kinh ngạc kêu lên.
“Higuma Otoshi.” Fuji cười giải thích.
“Oa oa, cho tôi xem lại lần nữa đi.” Cảm thấy chưa đủ, lần này Ogihara trực tiếp phát bóng bình thường sang. Fuji đánh bóng bổng, Ogihara lại đập bóng.
Quay đầu lại nhìn bóng rơi sau lưng, nụ cười trên mặt Ogihara lại càng tăng thêm, thật quá thần kỳ, quay đầu lại thì thấy Fuji nghiêm túc nhìn mình, “Itsuki-chan, phá giải nó đi, tôi biết cậu có thể phá được.”
“... A, có vẻ khó đó.” Dường như vẫn không thấy đủ, Ogihara lại tiếp tục đập bóng liên tục.
“Game Fuji, 2-1 ”
“Đổi sân.”
Lòng bàn tay cầm bóng hạ xuống, Fuji nhìn người đối diện, Itsuki-chan, tôi muốn biết mình có thể lấy được của cậu bao nhiêu game. Ngón tay dùng lực, bóng trên tay bắt đầu xoay tròn, điều chỉnh vợt tennis, Fuji đánh một đường bóng xoáy với tốc độ cực nhanh.
“Đùng!” Bóng... rơi xuống đất rồi, mà tay Ogihara vẫn đang ở trạng thái cầm vợt.
“Đó... đó là cái gì? Bóng của Fuji senpai lại biến mất?!” Bên ngoài sân có người bắt đầu kêu lên sợ hãi.
Ogihara kinh ngạc nhìn bóng sau lưng, biểu cảm trên mặt làm cho người khác không dám nhìn thẳng, một nụ cười cực độ hưng phấn, thật sự khiến kẻ khác hoa mắt.