[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 49: Lời mời




Fuji ngạc nhiên nhìn Ogihara, tuy rằng anh đã đoán được khả năng này nhưng khi chính tai nghe được thì vẫn khó mà chấp nhận. Tezuka vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, không thể nhìn ra tâm tình trong đôi mắt sau cặp kính của anh lúc này. Ryoma thì kéo kéo mũ, có vẻ tùy ý mà hỏi: “Vậy cậu sẽ không trở lại Nhật Bản nữa à?”

Ogihara cũng hiểu ra lời vừa rồi của mình có vẻ không ổn, vội vã đổi giọng: “Tôi nhớ nhà, muốn quay về thăm daddy và mommy, trước giải Kanto tôi sẽ trở lại. Tôi đã và nói với các anh tôi rồi, tôi muốn ở lại Nhật Bản xem giải toàn quốc để cổ vũ cho các anh.”

“A, vậy thật sự là quá tốt.” Fuji mỉm cười một chút nhưng trong mắt thì không có bao nhiêu vui sướng.

Ryoma gạt gạt khóe mắt, tiếp tục hỏi: “Backy, nói như vậy, sau khi kết thúc giải toàn quốc cậu sẽ quay về Anh à?” Lời vừa rồi của Backy là có ý này đi.

“Baby còn quá nhỏ, không thích hợp sống một mình ở nước ngoài, chúng tôi cũng chỉ cho em ấy một năm thời để em ấy ở Nhật Bản giải sầu.” Anthony thay em trai trả lời vấn đề của Ryoma, sau đó buông em trai đứng lên đi tới trước mặt ba người nói: “Tôi rất cảm ơn trong thời gian Baby ở Nhật Bản các cậu đã chăm sóc em ấy. Sau này còn phải làm phiền các cậu nhiều, tôi xin thay mặt người nhà cảm ơn các cậu.” Xuất phát từ đáy lòng mà cảm ơn ba người, Anthony chỉ dùng tiếng Nhật để nói.

“Anh quá khách khí rồi, đó là điều chúng tôi nên làm.” Tezuka vươn tay, nói câu đầu tiên từ sau khi đến bệnh viện.

“Backy cũng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.” Fuji cũng nắm tay Anthony khách khí nói.

“Tôi và Backy là bạn thân, nhưng không chăm sóc tốt được cho cậu ấy, thực sự rất xin lỗi.” Ryoma tự trách nhìn thương tích trên mặt Backy. Nếu như cậu phản ứng mau chút thì Backy sẽ không bị thương.

“Ryoma, chuyện này không liên quan tới cậu, hơn nữa chỉ là bị thương ngoài da thôi, qua hai ngày thì tốt rồi, so với lần cậu bị thương thì nhẹ hơn mà.” Ogihara chỉ sợ Ryoma lại suy nghĩ nhiều. Vừa nghe Ryoma nói như vậy thì vội an ủi cậu.

“Dù nói như thế nào đều phải cảm ơn các cậu, tôi và Hall tối nay muốn mời mọi người đến khách sạn XX ăn bữa cơm. Nếu như có thể thì tối nay 7 giờ đưa mọi ngươi trong đội tennis đến đi.” Anthony đưa ra lời mời, để cảm ơn thì anh đã đặt trước nhà hàng.

“Anh khách khí quá, tối nay chúng tôi sẽ đến đúng giờ.” Tezuka đáp ứng lời mời, xuất phát từ lịch sự anh cũng không từ chối. Rồi Tezuka nhìn về phía Ogihara: “Itsuki-chan, chúng tôi về đi học đây, buổi tối gặp lại.”

“Ừ, các anh mau về đi, nhớ buổi tối đưa cả bọn Kato tới.” Ogihara vội vã nhắc nhở, hôm nay nhất định Kato rất sợ hãi.

“Ừ, chúng tôi đi trước đây.” Tezuka chào Anthony và Hall, đi ra khỏi phòng bệnh. Fuji và Ryoma nhìn thấy đối phương ra hiệu thì cũng đi theo.

“Baby, em nói rồi nha, sau giải toàn quốc là em phải về Anh đấy nhé.” Hall chờ mấy người đi hết thì ôm em trai, nói một cách ý tứ.

“Đúng vậy, nhị ca, làm sao thế? Anh lại không muốn em về?” Biết nhị ca chắc chắn không phải có ý này, Ogihara trêu ghẹo nói, cậu chỉ không hiểu sao tự nhiên nhị ca lại nói câu này.

“Bé hư, em nghĩ có thể sao?” Hall nhéo nhéo mũi Baby, “Nhị ca sợ đến lúc đó em lại đổi ý, không muốn về nhà.” Hall không nói việc anh nhận ra ba người kia rất để ý Baby, thời gian ở chung dài quá không chừng Baby sẽ không muốn về nhà nữa.

“Sao có thể?” Ogihara trừng lớn con mắt đen láy không bị băng lại, khó hiểu nhìn anh trai, “Nhị ca, sao anh lại nghĩ như vậy, vì sao em lại muốn đổi ý?” Ogihara ôm lấy anh trai, cũng nhéo nhéo mũi anh.

“Bạn bè của em đều rất ưu tú.” Hall nói một câu ngoài lề.

“Uhm.”Ogihara ưm một tiếng không phủ nhận, chờ anh tiếp tục nói.

“Tuổi cũng không xa em lắm.” Hall từ từ tiếp cận chủ đề.

“Rồi sao?” Ogihara kiên trì chờ đợi đáp án.

“Baby, anh và Anthony sẽ càng ngày càng bận rộn, thời gian ở cùng em cũng sẽ càng ngày càng ít. Ở Anh em không có bạn bè, mà ở đây lại không giống, em có những người bạn cùng tuổi mình. Quan trọng nhất là em cực kì thích bọn họ, anh nhận ra khi cùng bọn họ một chỗ em rất vui vẻ.” Tuy rằng chỉ mới tới hai ngày nhưng từ những bức thư trước đây của em trai và tình huống ngày hôm nay, Hall nghĩ có thể bọn họ đã đánh giá thấp sự để ý của những người đó với Baby.

“Như vậy sao...” Ogihara suy nghĩ sâu xa một chút, cũng không có lập tức đồng ý với sự lo lắng của anh trai mà cười kéo nhị ca và đại ca bên cạnh nói rằng, “Em còn một người bạn chưa kịp giới thiệu với các anh đó. Anh ấy ở đây, vừa lúc đưa các anh đi thăm anh ấy.”

“Em muốn nói đến cái người bị bệnh ‘Yukimura Seiichi ‘?” Hall và Anthony đồng thanh nói, sắc mặt hai người hơi thay đổi.

“Đúng vậy, là Seiichi, em phải về nhà rồi, nhất định phải trực tiếp nói với anh ấy. Còn nữa, em cũng muốn mời anh ấy hôm nay đi ăn. Cơm bệnh viện quá khó ăn, vừa lúc cho Seiichi cải thiện thức ăn một chút. Ừm... Anh, ở nhà hàng cũng có bác sĩ chứ?” Nghĩ đến dù sao thân thể Seiichi cũng không tốt, Ogihara lo lắng mình có nên hỏi Kaoriko-nee xem có cần mời một ý tá đi theo không.

“Đại ca sẽ chuẩn bị cho cậu ta.” Tuy rằng trong lòng hơi khó chịu nhưng Anthony không muốn em trai phải để ý nhiều. Hall thì phiền muộn thở dài, có lẽ bọn họ thực sự không giữ được Baby nữa. Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu anh nên sống chết không cho Baby đến Nhật Bản mới đúng.

Cảm thấy tâm tình các anh trai không tốt nhưng Ogihara cũng không nói gì cả. Khóe miệng treo một nụ cười xấu xa, cậu kéo hai ông anh trai cao lớn đẹp trai, không để ý ánh mắt của mọi người trong bệnh viện đều dồn trên người họ, đi thẳng đến phòng bệnh của Seiichi.

Đi tới cửa, Ogihara anh trai ra. E hèm một tiếng, Ogihara nắm lấy tay nắm cửa, vừa mở cửa vừa hô lớn: “Surprise!” Trong nháy mắt cửa mở, giọng Ogihara còn chưa kịp hạ xuống thì xấu hổ đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.

“Itsuki-chan? Có chuyện gì thế này?” Đang ngồi ở trên giường nghe Sanada báo cáo, Yukimura nghe thấy tiếng của Itsuki-chan, còn chưa kịp vui vẻ thì anh đã nhìn thấy chuyện đáng nổi giận rồi.

Rất nhanh đi từ trên giường xuống, Yukimura bước hai bước dài tới trước mặt Ogihara, nâng mặt cậu lên tỉ mỉ xem, vẻ mặt giận dữ hỏi: “Itsuki-chan, vết thương này từ đâu mà có?”

“Seiichi...” Ogihara không trả lời, mà ‘độc nhãn’ liếc liếc những người bên trong, vừa rồi cậu thật quá là vô duyên.

“Itsuki-chan!” Yukimura sốt ruột, hơi sẵng giọng kêu lên, lúc này anh chỉ muốn biết vết thương trên mặt Itsuki-chan là do đâu.

Lúc này, Ogihara đang ở trước mặt Yukimura thì bị người kéo về phía sau, một giọng nói bình thản không chút chấn động vang lên: “Baby bị người khác làm bị thương.” Anthony ôm em trai, người đối diện mặc quần áo bệnh nhân, người con trai ôn nhu với mái tóc màu tím này chắc là Yukimura Seiichi rồi. So với trong ảnh còn đẹp hơn một chút nhưng cũng không thể bằng Baby nhà bọn họ được.

“Itsuki-chan, hai vị này là...” Yukimura thu hồi giận dữ trên mặt, mỉm cười nhưng đầy thâm ý nhìn hai người con trai cao lớn phía sau Ogihara, đôi mắt thuận tiện liếc tới cái tay đang ôm Ogihara.

“Seiichi, bọn họ là các anh trai của tôi...” Ogihara thấy kì cục mà giới thiệu với Seiichi, lẽ nào lần trước Seiichi đến chỗ cậu không thấy ảnh chụp đầu giường của cậu với các anh sao?

“Gì? Anh của Itsuki-chan à... không giống Itsuki-chan lắm nhỉ.” Yukimura vội đưa tay khách khí nói: “Chào hai anh, tôi là Yukimura Seiichi, Itsuki-chan thường hay nói với tôi cậu ấy có hai người anh đặc biệt thương yêu mình.”

“Xin chào, Baby cũng thường kể với chúng tôi về cậu.” Lời Yukimura nói làm tâm tình Anthony trở nên vui vẻ. Tuy rằng không quen nói tiếng Nhật nhưng Anthony cũng không nói tiếng Anh.

“Seiichi, lần trước anh tới nhà tôi không xem ảnh tôi chụp với các anh trai sao? Ngay ở đầu giường tôi nha?” Ogihara không nhịn được hỏi.

“A, lúc đó tôi không chú ý.” Yukimura đơn giản giải thích. Hôm đó Itsuki-chan uống say, anh cố gắng trấn an cậu nên vốn không chú ý đến tấm ảnh.

“Itsuki-chan, ai làm cậu bị thương?” Yukimura trở lại vấn đề lúc đầu.

“Một người tên là Akutsu, học sinh trường trung học Yamabuki.” Lần này là Hall trả lời, nói xong thì em trai anh không hài lòng mà trừng mắt với anh.

“Seiichi, anh đừng nghe các anh tôi, chỉ là tôi bị ngộ thương thôi.” Ogihara rõ ràng ý các anh mình. Bọn họ không có thời gian tự xử lý nên đã giao chuyện này cho những người khác làm.

“Ngộ thương...” Yukimura nhìn qua nhìn lại Ogihara và hai anh trai cậu, không hề truy vấn mà lo lắng hỏi: “Bị thương có nghiêm trọng không? Mắt thế nào rồi?”

“Không việc gì không việc gì, chỉ là bị thương khóe mắt, qua vài ngày thì tốt rồi.” Ogihara lần này giành trả lời trước khi các anh mở miệng.

“Không việc gì là tốt rồi.” Yukimura thở phào nhẹ nhõm.

“Seiichi...” Lúc này, mấy người bị bỏ quên rốt cuộc phái ra một vị đại biểu thay bọn họ lên tiếng. Sanada Genichirou trầm giọng gọi, lúc này Yukimura mới nhớ tới trong phòng bệnh còn có người khác.

“A, xin lỗi.” Yukimura quay đầu lại nhìn về phía mọi người, “Genichirou, cậu ấy là Ogihara Aitsuki mà tôi vẫn kể với cậu.” Rồi quay lại nói với Ogihara, “Itsuki-chan, bọn họ là nhóm đội tuyển tennis của Rikkaidai. Hôm nay bọn họ vừa lúc đến bệnh viện thăm tôi, không ngờ cậu cũng đến.”

“Xin chào mọi người.” Đối mặt những người đó, Ogihara vô ý thức dựa vào người các anh mình. Tuy rằng cậu đã thấy bọn họ qua ảnh nhưng khi trực tiếp gặp, cậu lại có cảm giác vô cùng xa lạ.

“Xin chào, cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc Seiichi.” Sanada bỏ mũ xuống, cúi đầu nói lời cảm ơn. Thấy thái độ của Sanada, những người khác cũng đều nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc đội trưởng của chúng tôi.”

“Đừng cảm ơn đừng cảm ơn, không có gì đâu.” Ogihara vội nói, có chút không biết làm sao mà kéo tay Yukimura.

“Itsuki-chan, không biết cậu còn nhớ rõ bọn họ là ai không?” Yukimura ôn nhu mở miệng, nỗ lực hóa giải căng thẳng của Ogihara.

“Ừm... Vẫn còn nhớ.” Lần trước cậu giúp Seiichi làm búp bê vải, Seiichi từng nói với cậu rồi.

“Genichirou, búp bê hình các cậu là Itsuki-chan làm cho tôi đó.” Yukimura nhìn đám búp bê vải tinh xảo trên giường mà nói với các thành viên khác.

“Không phải là tôi làm, tôi chỉ bảo anh đưa ảnh chụp để tìm người làm thôi.” Sợ đối phương lại quá trịnh trọng cảm ơn cậu, Ogihara liên tục xua tay.

“Baby, lần trước em bảo bọn anh tìm người làm cho em búp bê vải chính là bọn họ à?” Lời này tuy là nói với em trai Hall nhưng lại nói bằng tiếng Nhật, muốn nói rõ ý mình với những người khác.

“A! Đúng là cậu làm thật, thật khả ái...” Marui Bunta thổi một quả bóng cao su, thèm nhỏ dãi nhìn tám con búp bê hình bọn họ trên giường đội trưởng. Lần trước đến hắn đã nghĩ muốn xin nhưng hắn còn không mở miệng đã bị ánh mắt đội trưởng dọa cho im luôn rồi.

“Nếu cậu thích, lần sau lúc Baby trở về tôi bảo em ấy làm cho cậu một con.” Hall rất hào phóng mà nói.

“Thực sự sao?” Marui vui vẻ đến mức bóng vỡ mà cũng không phát hiện.

“Của tôi nhìn không giống lắm...” Đứng ở trong góc, Kirihara Akaya vừa bị đội phó phạt, nhỏ giọng nói thầm.

“Kirihara!” Còn không chờ hắn nói xong, Sanada vung tay tát lên đầu hắn một cái.

“Ách... Nếu các anh thích, lần này tôi quay về Anh sẽ làm cho các anh...” Ogihara chỉ cảm thấy da đầu mình cũng phát đau, cái tát kia thật là vang... Có chút sợ Sanada hơi bị bạo lực kia, Ogihara gián tiếp thay Kirihara có cái đầu rong biển kia cầu tình.

“Itsuki-chan, cậu phải về Anh quốc?” Yukimura kinh ngạc hỏi.

“Vâng.” Ogihara gật đầu, “Tôi nhớ nhà, tôi chưa từng xa người nhà lâu như vậy. Lần này các anh tôi đến thăm tôi, tôi muốn cùng họ về nhà một thời gian, chờ đến giải Kanto tôi sẽ lại quay lại.” Ogihara kéo tay anh trai nói, “Hôm nay tôi đến thăm anh là muốn nói cho anh chuyện này. Còn nữa, tối nay các anh tôi đã đặt nhà hàng, tôi muốn mời mọi người đi ăn.” Ogihara nhìn những người khác, cũng tiện thể mời luôn: “Nếu như có thể, các anh tối nay cũng đến đi, một mình Seiichi đi tôi cũng thấy lo lắng.”

“A! Có phải sẽ được ăn rất nhiều đồ ăn ngon không?!” Marui Bunta vừa nghe thì hưng phấn đến nhảy dựng lên, Kirihara ôm đầu cũng vui vẻ đầy mặt.

Sanada nhìn Marui và Kirihara vô duyên đến hết nói nổi, hận không thể ném cả hai tên ra ngoài cửa sổ.

“Hẳn là có đi.” Ogihara thì nghiêm túc trả lời, rồi đi tới trước mặt Yukimura còn đang hơi biến sắc, ngẩng đầu: “Seiichi, anh phải tới đó, tối nay 7 giờ, khách sạn XX.”

“Được, nhất định tôi sẽ đi.” Yukimura giấu đi thâm trầm trong mắt, lộ ra nụ cười Ogihara thích nhất, “Itsuki-chan, đến giải Kanto sẽ trở lại chứ?”

“Vâng, từ bán kết trở đi hẳn là Seigaku không có vấn đề gì nên tôi muốn tranh thủ thời gian này về nhà. Seiichi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh mà.”

“Ừ.” Yukimura nhìn về phía các anh trai của Itsuki-chan nói: “Tối nay tôi sẽ đưa bọn họ đến đúng giờ, nhưng vì bọn họ đều ở Kanagawa, không thể chuẩn bị quần áo thích hợp, có thể sẽ có chút thất lễ.”

“Một lúc nữa tôi sẽ phái người đưa quần áo tới, chuyện đó thì cậu không cần lo lắng.” Anthony nhìn thân hình mấy người, trong đầu đã hình dung đại khái số đo của họ.

“Đại ca... Em cũng không có y phục...” Ogihara xoay người, nhấc tay, trong mắt có một tia chờ đợi.

“Baby muốn mặc cái gì?” Anthony vẻ mặt cưng chiều hỏi cậu.

“Kimono...” Ogihara nhảy đến trước mặt anh trai, ngửa đầu yêu cầu.

“No problem.”Anthony đã bắt đầu tưởng tượng hình ảnh em trai mặc kimono, anh chưa bao giờ được thấy cậu mặc như vậy đâu.

… ….

Sau khi Ogihara ra về, Yukimura thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, trầm mặc ngồi trên giường. Marui và Kirihara tự động thu vào trong góc, những người khác thì yên lặng đứng bên người đội trưởng.

“Seiichi.” Sanada có chút lo lắng mở miệng.

“Các cậu có biết người tên ‘Akutsu’ kia không?” Yukimura giương mắt hỏi.

“Để tôi đi tìm hiểu.” Yanagi Renji nói một câu rồi ra khỏi phòng bệnh.

… …..

“Baby, em mời hết các bạn rồi sao?” Trên đường trở về, Anthony nhắc nhở em trai.

“Uhm... Chắc là đều mời tới rồi.”Ogihara ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một lúc, hình như không có thiếu ai.

“Huh? Còn người tên Atobe Keigo hình như em chưa mời nha.” Hall đẩy đẩy em trai, lẽ nào người kia không phải bạn của Baby?

“Atobe... Có khi nào quá đường đột không, em và anh ấy chỉ gặp nhau vài lần, cũng không phải quá quen.” Ogihara hỏi ý kiến các anh trai.

“Không quen, em còn đi theo người ta ra ngoài uống rượu, nếu đã quen, vậy tính sao?” Hall vừa tức vừa buồn cười xoa xoa đầu em trai.

“Ha ha a... Cái này...” Ogihara bắt đầu giả ngu, đều trách mình quá thành thật, cái gì cũng nói với các anh, nếu không thì cũng không bị các anh dạy bảo thế này.

“Đừng nghĩ giấu anh chuyện gì, em không nói anh cũng biết.” Nhìn thấu tâm tư của em trai, Hall nói một câu đủ để bỏ đi ý niệm trong đầu cậu.

“Vậy mời cậu ta đi, dù sao cậu ta cũng là người thừa kế của tập đoàn tài chính Atobe. Sau này em ở Nhật Bản có chuyện gì, cậu ta có thể giúp em. Nhiều người chăm sóc em anh cũng yên tâm.” Cuối cùng Anthony đã ra quyết định.

“Anh không sợ em nhiều bạn bè thì lại càng không muốn về nhà sao?” Ogihara cũng không quên chuyện hôm nay các anh đã nói.

“Thiên sứ bé nhỏ của chúng ta nếu như thật sự muốn bay đi thì anh cũng không ngăn được.” Anthony lái xe, nghiêm túc trả lời câu hỏi của em trai.

“Anh, cho dù em thật là thiên sứ, em cũng sẽ không bay đâu. Huống chi em cũng không phải thiên sứ gì cả, em chỉ là Backy của các anh. Bạn bè rất quan trọng, nhưng các anh với em mà nói quan trọng hơn. Mất đi bạn bè, em sẽ thương tâm, sẽ khổ sở; nhưng mất đi các anh, em sẽ không còn dũng khí để sống nữa.” Ogihara cổ đại ca, trịnh trọng nói với anh suy nghĩ của mình.

Anthony đang lái xe đột nhiên tay lái rối loạn vài cái. Nhanh chóng nhấn chân phanh, đỗ xe ở ven đường, Anthony thở hổn hển túm lấy em trai: “Bé hư, không được nói mấy cái này trong lúc đại ca đang lái xe chứ.”

“Đúng đúng,” Hall có chút kích động đến đỏ mắt, vỗ vài cái lên cái mông của em trai, “Cũng không được nói mấy thứ này trong lúc nhị ca đang lái xe đâu.”

“Ha ha ha ha... Em nghĩ nói trong lúc này mới là tốt chứ.” Ogihara không biết sống chết mà nói.

Hai phút sau, trong xe truyền ra tiếng thét chói tai, tiếng cười và cả âm thanh cầu xin tha thứ ngắt quãng của người nào đó...

Editor lảm nhảm: Giới thiệu một chút về mấy bạn này, sau này các bạn ấy cũng còn dây dưa khá nhiều với Itsuki-chan của chúng ta đấy