[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 143: Ngã xuống




Mười ngày sau, tin tức Ryoma và Tezuka muốn tham gia giải Mĩ mở rộng không biết được truyền ra từ đâu, Seigaku liền sôi trào. Không phải vui vẻ, mà là thất kinh. Giải toàn quốc sắp bắt đầu rồi, nếu như Tezuka và Ryoma thực sự đi tham gia giải Mĩ mở rộng, vậy thực lực của Seigaku sẽ giảm mất hơn nửa.

“Đội trưởng! Có thật anh và Echizen sẽ đi Mĩ, không tham gia giải toàn quốc không?!” Momoshiro có chút phẫn nộ, có chút hoảng loạn hỏi.

“Đúng vậy, đội trưởng... nhóc con... Các cậu muốn tham gia giải Mĩ mở rộng sao, nya?” Kikumaru mất đi bình tĩnh.

“Tezuka, đây... rốt cuộc là có chuyện gì? Sao trước đó cậu và Echizen không hề nói gì cả?” Oishi không nghĩ tới Tezuka lại có quyết định như vậy.

Nhìn mọi người chất vấn Tezuka và Ryoma, Ogihara cúi đầu không nói. Lần này, có lẽ cậu lại làm sai rồi. (Sai quá đi ấy chứ:P)

“Chuyện này tôi cũng không biết là như thế nào. Tôi sẽ không đi Mĩ.” Vẻ mặt Tezuka nghiêm túc mà nghi hoặc, anh không biết tại sao bên Mĩ lại gửi thư mời cho anh và Echizen, “Tôi sẽ đi hỏi rõ ràng, mọi người tiếp tục huấn luyện!”

“Tezuka, Ryoma, các cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Ryuzaki thu hồi nhìn ánh mắt nhìn về phía Ogihara rồi nói. Tezuka và Ryoma liền đi theo huấn luyện viên Ryuzaki. Những người khác lo sợ bất an nhìn nhau, lỡ như đội trưởng và Ryoma thực sự đi thì làm sao bây giờ?

Hai người họ vừa đi, Ogihara lập tức mở miệng: “Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến đội trưởng và Ryoma. Là tôi... Là tôi tự ý quyết định, để chú út đề cử đội trưởng và Ryoma. Xin các senpai trách tôi đi.” Ogihara thật thành khẩn mà xin lỗi mọi người.

“Ogihara? Sao lại là cậu...”

“Itsuki-chan, là cậu đề cử họ?”

Nghe Ogihara nói, tất cả mọi người ngây ngẩn.

“Xin lỗi...” Ogihara liều mạng xin lỗi, “Tôi gửi băng ghi hình trận đấu của Ryoma và đội trưởng đi, sau đó xin chú út đề cử bọn họ... Cho nên mới xảy ra chuyện này, xin các senpai đừng trách đội trưởng và Ryoma.”

“Itsuki-chan...” Fuji đè lại hai vai Ogihara để cậu đứng thẳng lên, “Itsuki-chan không nên xin lỗi. Itsuki-chan làm như vậy cũng là vì đội trưởng và Ryoma. Mọi người sao có thể trách cậu? Hơn nữa nếu ban tổ chức giải đã gửi thư mời cho họ, thế nghĩa là thực lực của đội trưởng và Ryoma đã nhận được sự tán thành, đây là một chuyện đáng hãnh diện. Đúng không?” Fuji nhìn về phía những người khác.

Những người khác trầm mặc, qua một chút, Kikumaru nhảy lên, nhào tới người Ogihara, “Đúng vậy nya, Seigaku chúng ta có hai người đều có thể đi tham gia thi đấu giải Mĩ mở rộng, quá lợi hại luôn.”

“Tôi đi giải thích với huấn luyện viên.” Kikumaru nói không làm sự tự trách trong lòng Ogihara tiêu tan. Lại cúi đầu xin lỗi mọi người, Ogihara chạy vội tới phòng giáo viên.

“Fuji... Đội trưởng và nhóc con liệu có đi thật không?” Kikumaru lo lắng hỏi, nếu như đội trưởng và nhóc con đi, vậy giải toàn quốc làm sao bây giờ? Fuji không trả lời, chỉ cau mày nhìn Ogihara đã chạy xa.

Trong phòng làm việc của huấn luyện viên Ryuzaki, Ogihara nói ra chân tướng chuyện này. Tezuka và Ryoma không nói một lời nhìn Ogihara, trong mắt Ryuzaki lại không hề có trách cứ.

“Thì ra là Ogihara à...” Ryuzaki bình tĩnh mở miệng, “Tezuka, Echizen, giải Mĩ mở rộng là một trong bốn giải đấu lớn đó. Có thể tham gia trận đấu như vậy đối với các cậu mà nói là cơ hội vô cùng quý giá. Ogihara làm như vậy, tôi nghĩ cũng là xuất phát từ suy nghĩ này. Hơn nữa, điều này cho thấy thực lực của các cậu đã đạt đến đẳng cấp thế giới, nếu không cho dù Ogihara gửi băng ghi hình trận đấu của các cậu lên ban tổ chức giải thì họ cũng sẽ không muốn mời các cậu. Mặc dù sắp tới giải toàn quốc rồi, tuy nhiên tôi vẫn mong muốn các cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc chuyện này. Dù sao thì sau này hai người các cậu cũng sẽ tiến vào giới tennis chuyên nghiệp, lần này có thể coi như một lần cọ xát đi.” Ryuzaki phi thường khách quan nói, dù sao tiền đồ hai người kia so với giải toàn quốc lại càng quan trọng hơn.

“Đội trưởng, Ryoma, xin lỗi, không được sự đồng ý của hai người đã quyết định thay hai người.” Ogihara không dám nhìn Tezuka, cậu biết Tezuka giận. Đáng lẽ cậu phải thương lượng với Tezuka, thế nhưng nói vậy thì lại không còn chút cơ hội nào nữa.

“Huấn luyện viên, em sẽ không đi Mĩ. Mục tiêu duy nhất trước mắt của em là tiến quân vào giải toàn quốc. Đây cũng là nguyên nhân em tới Đức trị liệu. Không có gì phải suy nghĩ cả.” Tezuka quyết đoán mà nghiêm túc nói. Nghe lời anh nói, trái tim Ogihara nhanh co rút lại.

“Huấn luyện viên... Em cũng sẽ không đi Mĩ.” Ryoma nhìn về phía Ogihara, nói tiếp, “Backy, cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ nhiều như vậy. Thế nhưng hiện tại... tớ cũng chỉ nghĩ đến giải toàn quốc, bởi vì tớ đã hứa sẽ cùng cậu tiến vào giải toàn quốc rồi.”

Ogihara ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nói, “Đội trưởng, Ryoma... Tôi biết hai người đã chuẩn bị lâu như vậy đều là vì giải toàn quốc. Tôi cũng không phải nhất thời xung động mà làm như vậy. Tôi đã hỏi qua rồi, thời gian thi đấu giải Mĩ mở rộng tuy rằng hơi trùng với giải toàn quốc một chút thế nhưng đội trưởng và Ryoma vẫn còn có thể tham gia giải toàn quốc được. Tuy rằng thân thể tôi bây giờ có một chút bệnh tật, thế nhưng tôi có thể tự tin rằng trước khi hai người trở về có thể làm Seigaku không bị nốc-ao ở vòng đấu loại. Đây thật sự là một cơ hội, nếu như không biết đội trưởng và Ryoma đã được bên kia chú ý tôi cũng sẽ không làm như vậy. Xin đội trưởng tin tưởng tôi được chứ? Tạm thời giao Seigaku cho tôi, tôi sẽ không làm đội trưởng thất vọng.”

“Hồ đồ!” Tezuka quát một tiếng, “Đó là trách nhiệm của tôi. Dẫn dắt Seigaku đạt được vô địch giải toàn quốc là việc mà đội trưởng như tôi phải làm. Làm sao tôi có thể bỏ mọi người sau lưng mà tới Mĩ? Tuy rằng em lo lắng cho chúng tôi, nhưng chuyện này đáng lẽ em phải thương lượng với tôi trước. Ryoma có thể đi, nhưng tôi sẽ không đi.”

“Xin lỗi...” Ogihara cúi đầu, ngoài xin lỗi cậu cũng không biết mình nên nói cái gì nữa. Cậu thực sự không đáng tin như vậy sao? Tuy rằng Tezuka nói đều đúng, thế nhưng, tim vẫn có chút đau.

“Đội trưởng, ” Ryoma bất mãn vì thái độ của Tezuka với Ogihara, có chút mất hứng, “Itsuki-chan làm như vậy đều là vì chúng ta, anh không nên nói cậu ấy như vậy.” Đi tới trước, Ryoma vỗ vai Ogihara, “Backy, không nên suy nghĩ lung tung, tớ thực sự rất vui vì cậu đã thay tớ lo lắng nhiều như vậy. Chỉ là... tớ muốn cùng cậu tham gia giải toàn quốc. Tớ hứa với cậu, sau này nhất định tớ sẽ đứng trên đấu trường đó.”

“Ừ...” Ogihara miễn cưỡng cười, lần thứ hai khom lưng xin lỗi, “Thực sự rất xin lỗi, đã mang đến phiền phức lớn như vậy cho huấn luyện viên và đội trưởng. Em xin phép ra ngoài trước.” Sợ mình mà còn ở đó nữa thì sẽ khóc mất, Ogihara vội vàng ra khỏi phòng làm việc của huấn luyện viên Ryuzaki, cự tuyệt đề nghị đi cùng của Ryoma.

“Đội trưởng, vừa rồi anh nói quá nặng lời.” Ryoma chỉ trích Tezuka trước mặt huấn luyện viên.

“...” Trong mắt Tezuka đã không có sự bình tĩnh như trước đây, nhưng cũng không giải thích tiếng nào.

Chậm rãi xuống lầu, mắt Ogihara càng ngày càng chua xót. Cậu lại làm chuyện ngu xuẩn rồi. Dụi mắt, Ogihara lấy bình nước để bên hông ra. Ngửa đầu uống nước, đôi mắt lại đột nhiên mất đi ánh sáng, mà chân Ogihara lại đang bước ra một nửa.

“Leng keng.” “A!”

Một bước vào không khí, Ogihara lăn từ trên cầu thang xuống dưới, bình nước trượt trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, Ogihara vẫn không nhúc nhích mà nằm sấp trên đất.

“Ưm...” Chẳng biết qua bao lâu mới tỉnh lại, hô hấp của Ogihara càng nặng thêm. Cái gì cũng không nhìn thấy, Ogihara trắc trở lật người, mới phát hiện mình vẫn nằm trên sàn nhà. Khát quá... Ogihara sờ sờ bên người, nhưng không tìm thấy bình nước. Ngoài miệng có dịch thể, Ogihara liếm liếm mới phát hiện là máu. Hình như răng chảy máu rồi... Mũi hình như cũng chảy máu rồi. Lấy tay áo che mũi, Ogihara hỗn loạn nghĩ liệu có người phát hiện ra cậu không.

Bây giờ cậu chật vật như vậy, nếu có người phát hiện thì tốt. Cả người đều đau, Ogihara lo lắng sờ chân mình, còn may, đầu khớp xương hình như không có việc gì. Mơ hồ nhớ lại, lúc ngã xuống cậu đã bảo vệ hai chân mình. Tay bị thương, cậu có thể đổi tay kia, thế nhưng nếu chân bị thương cậu sẽ thực sự không thể vào giải toàn quốc nữa. Nhưng mà... cho dù cậu không sao, cậu cũng không có tư cách vào giải toàn quốc nữa rồi. Tâm Ogihara vô cùng đau đớn.

Không được nghĩ nữa, không được để bị phát hiện, không muốn bị người khác thấy bộ dạng hiện tại của mình. Ogihara động thân, từng chút tìm xung quanh, cuối cùng cũng mò thấy bình nước của mình, thế nhưng nước đã chảy gần hết. Uống một ngụm nhỏ, Ogihara đóng lại nhét vào bên hông. Hình như mình đã chạy tới tầng một rồi, Ogihara cảm thấy cực kì may mắn vì mình ngã ở bên cạnh cầu thang, tầng trên không có người, hẳn là sẽ không bị phát hiện. Trên người rất đau, thắt lưng hình như đã bị thương, Ogihara chịu đựng đau đớn đứng lên, vịn tường đi ra.

Tezuka và Ryoma về tới sân huấn luyện, nói cho mọi người họ sẽ không đi nước Mĩ nữa, sau đó để mọi người bắt đầu huấn luyện.

“Itsuki-chan đâu?” Fuji hỏi.

“Backy chưa trở về?” Ryoma cả kinh, vội nhìn về phía Tezuka.

“Chưa, ” Fuji cũng nhìn về phía Tezuka, “Xảy ra chuyện gì?”

“Đi tìm cậu ấy, ” Tezuka quyết định rất nhanh, trầm giọng hét, “Mọi người đi tìm Ogihara!” Hét xong, Tezuka là người đầu tiên chạy đi, những người khác chỉ sửng sốt một giây, liền vội vàng bỏ lại vợt tennis chạy ra ngoài sân bóng.

“Ryoma, có chuyện gì xảy ra?” Fuji kéo Ryoma hỏi.

“Đội trưởng vừa nặng lời với Backy.” Ryoma lo lắng trả lời, giật khỏi tay Fuji liền chạy đi. Trong mắt Fuji lộ ra tia nguy hiểm, chạy vội ra ngoài.