Cuối cùng thì thi đấu lựa chọn đội tuyển thiếu niên quốc gia Nhật Bản cũng đến lúc hạ màn. Ngày hôm nay, trời đẹp hiếm thấy. Ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ không khí cũng không cao lắm, dưới tình hình thời tiết như vậy, tinh thần của mọi người lên rất cao. Khí trời tốt cũng mang đến dấu hiệu tốt cho trận đấu. Cho dù kết thúc cuối cùng là như thế nào thì cũng có thể thấy trận đấu này sẽ vô cùng đặc sắc. Cho nên rất nhiều người từ sáng sớm đã chạy tới sân thi đấu, mong muốn có thể sớm nhìn thấy cầu thủ mình thích.
Lễ khai mạc rất náo nhiệt, nhưng có một người cũng không yên lòng tìm kiếm xung quanh.
“Backy, tìm thấy Yukimura chưa?” Fujika hỏi đứa con trai vừa vào hội trường đã không thể ngồi yên.
“Còn chưa.” Mang kính râm và mũ, Ogihara cẩn thận che giấu chính mình. Khi cậu nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp có mái tóc màu tím thì lộ ra nụ cười gian trá. “Mommy, con tìm được rồi...” Ra hiệu cho mẹ đừng nói, Ogihara cẩn thận đi tới chỗ người kia.
“Đội trưởng, cậu có biết đội hình là như thế nào không? Khi nào thì đội phó mới ra sân vậy?” Từ Rikkaidai đến đây xem thi đấu, Marui Bunta hỏi đội trưởng Yukimura Seiichi.
“Không biết, nghe Genichiro nói hình như đến trước khi thi đấu mới tuyên bố đội hình.” Yukimura không biết anh sắp gặp “tai nạn”, trả lời vấn đề của đội viên.
“Seiichi!” Bỗng nhiên một sức nặng đổ lên lưng Yukimura, còn hét to vào tai anh. Yukimura bị hoảng sợ, sau đó quay đầu lại kinh hỉ ôm lấy người vừa dọa mình, “Itsuki-chan?! Em về Nhật Bản từ lúc nào?”
“Hà, tôi về hôm qua, vừa rồi dọa đến Seiichi nhỉ.” Ogihara dương dương tự đắc rời khỏi người Yukimura, đi tới ngồi bên cạnh Yukimura, “Tezuka bọn họ không ở đây, tôi chỉ có thể dọa Seiichi thôi.” Nghĩ đến Yukimura vừa bị mình dọa đến sợ run lên một chút, Ogihara cảm thấy cực kì vui vẻ.
“Thấy tôi bị dọa, Itsuki-chan rất vui?” Trong mắtYukimura chỉ còn lại Ogihara, người vừa đột nhiên xuất hiện. Tháo mũ và kính râm của Ogihara xuống, Yukimura nhìn kỹ Ogihara, trong mắt là vui sướng nồng đậm.
“Seiichi niichan, anh tha thứ tôi đi, tôi khó có được một lần dọa Seiichi sợ đó.” Ogihara xin lỗi một cách không hề thành khẩn, lấy trong ba lô một túi đồ ăn vặt lớn đưa sang, “Xem trận đấu cũng không thể thiếu đồ ăn vặt đâu. Tôi thường xuyên làm cho Seiichi ăn đó.”
“A, Ogihara, cảm ơn.” Marui rất tự giác thay Yukimura nhận lấy. Ngẩng đầu bắt chuyện với những người khác, Ogihara gẩy gẩy Yukimura, chỉ ra chỗ cha mẹ nói, “Seiichi, chỗ ngồi của tôi ở bên kia, anh đến chỗ tôi đi.”
“Ừ.” Yukimura để đồ của mình ở chỗ các đội viên rồi đi cùng Ogihara. Yanagi Renji và Yagyu nhìn nhau, rồi nhìn về phía Ogihara đang rời đi, sao đột nhiên người này lại trở về.
Trở lại vị trí của mình, Ogihara hưng phấn nói chuyện với Yukimura, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói một lát nữa mình muốn làm những người khác kinh ngạc thế nào. Yukimura thì hoàn toàn ủng hộ, thỉnh thoảng giúp Ogihara ra chủ ý. Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Fujika và Ken thấy tâm tình của con trai rất tốt, trên mặt cũng xuất hiện vẻ tươi cười, bọn họ thích nhìn dáng vẻ tràn ngập sức sống của con trai.
Vận động viên bắt đầu lên sân đấu, Ogihara đứng lên cùng khán giả reo hò. Mấy người trên sân bóng kia là những người bạn quan trọng nhất của cậu, tuy rằng bọn họ không biết cậu tới, nhưng cậu vẫn muốn cổ vũ cho họ.
Fuji nhìn khán giả đang hưng phấn trên đài, rất nhiều người là tuyển thủ người Mỹ. Mà khi đường nhìn của anh đảo qua ghế khách quý thì anh vội mở lớn hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn trên đài.
“Itsuki-chan!” Cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, anh nhỏ giọng hỏi Atobe bên cạnh, “Atobe, cậu xem người trên ghế khách quý kia có phải là Itsuki-chan? Hình như bác trai bác gái đều tới, còn có Yukimura.”
Atobe vừa nghe đến tên Ogihara thì vội vàng nhìn lên. Anh vừa vui vừa giận cười rộ, “Hử? Người kia... thích cho chúng ta kinh hỉ đến thế sao?” Trận đấu hôm nay, Ogihara có thể đến đây làm ý chí chiến đấu của Atobe càng thêm tăng vọt.
“Tezuka, Itsuki-chan tới, trên ghế khách quý.” Ở lối ra của tuyển thủ, Fuji chạy đến bên cạnh Tezuka nói cho anh. Chân Tezuka đang bước ra một nửa thì ngừng lại, nhìn về phía ghế khách quý. Ogihara vẫn chú ý bọn họ, thấy bọn họ nhìn về phía mình thì Ogihara vội quơ quơ tấm băng rôn viết “Cố lên” trong tay, nhảy dựng lên.
“Backy lại lén trở về.” Cũng nhận được tin tức, Ryoma ngoài miệng mặc dù bất mãn, nhưng trên mặt lại phi thường vui vẻ. Tháo mũ xuống vẫy thật mạnh, nói cho Ogihara cậu đã thấy Ogihara rồi.
“Nếu Itsuki-chan tự mình tới, vậy trận này bổn đại gia tuyệt đối không thể thua. Nhỉ? Sanada. Cậu cũng không nên làm vướng chân bổn đại gia đấy.” Lập tức sẽ ra sân đấu trận đánh đôi 2, Atobe buộc chặt dây đỏ trên cổ tay thêm một chút.
Nghe thấy Ogihara tới, Sanada nhìn thoáng qua Tezuka, lạnh lùng nói: “Cậu đừng trở thành trói buộc của tôi là được.” Không nhìn vẻ mặt tức tối của Atobe, Sanada dẫn đầu đi ra ngoài.
“Tezuka, nghĩ xem chúng ta nên phạt cậu ấy như thế nào đi.” Khóe miệng treo nụ cười, Atobe cũng đi ra ngoài. Anh lên sân đấu đưa tới sự reo hò của toàn trường. Quay đến chỗ Ogihara, Atobe búng tay một cái để khán đài yên tĩnh lại.
“Trận đấu này, người thắng sẽ là ta.” Itsuki-chan... Bổn đại gia phải báo đáp kinh hỉ em gây ra thế nào đây nhỉ?
Cảm nhận được nguy hiểm khi Atobe nhìn mình cười, Ogihara liền trốn ra sau Yukimura, nhưng cậu lại càng cười vui vẻ, cậu mới không sợ đâu.
Không giống với sự vui sướng của Atobe và Ryoma, Kirihara sau khi biết được Ogihara trở về thì âm thầm khẩn trương trong lòng. Hắn không cho rằng trong thời gian ngắn như vậy mắt của Ogihara đã chữa khỏi. Thế nhưng vì sao Ogihara đã trở về, lẽ nào cậu thực sự không để ý thân thể của mình sao? Kirihara muốn tìm Ogihara hỏi rõ ràng, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Kirihara,” nhận ra tâm tình của Kirihara, Tezuka tiến lên nói khẽ với hắn, “Có chuyện gì sau khi kết thúc trận đấu hãy nói. Cậu ấy sẽ không lập tức đi, sau đó cậu có thể đến hỏi cậu ấy.”
Kirihara nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Tezuka, có chút chán ghét. “Anh không lo lắng cho cậu ấy sao? Anh biết rõ cậu ấy...”
“Kirihara!” Cắt đứt lời Kirihara nói, Tezuka nắm chặt cổ tay đeo đồng hồ của mình, vẫn không biểu cảm nói, “Tôi còn lo lắng cho cậu ấy hơn bất kì ai khác... Nhưng cậu nên biết việc của mình hiện giờ là gì. Nếu như cậu vì cậu ấy mà phân tâm, đó không phải là điều cậu ấy muốn thấy.” Bỏ lại những lời này, Tezuka cũng không quản Kirihara có nghe hay không, liền đi vào phòng huấn luyện viên.
Kirihara cúi đầu, cắn răng suy nghĩ nửa ngày, hung hăng đấm vào tường rồi đi tới phòng đợi.
Làm sao vậy? Ryoma nhìn về phía Kirihara, trong mắt là ý hỏi. Kirihara nhìn trận đấu kịch liệt trên sân nói: “Trận đấu này chúng ta nhất định phải thắng!”
“Đó là đương nhiên.” Ryoma nói tiếp. Cậu muốn nhìn người kia trên ghế khách quý một chút, nhưng không nhìn rõ. Sờ dây đỏ trên cổ tay, Ryoma mong muốn hôm nay mình không chỉ làm dự bị.
Gõ cửa, Fuji nói với người bên trong: “Huấn luyện viên Sakaki, em tìm Tezuka có chút việc.” Sakaki gật đầu với Tezuka, Tezuka đi ra ngoài.
“Tezuka, cậu có biết thứ tự thi đấu không?” Fuji muốn biết mình là người thứ mấy lên sân đấu.
“Không biết, trước trận đấu huấn luyện viên Sakaki mới công bố tên người thi đấu.”
“Vậy à, thế tôi không quầy rầy cậu nữa.” Fuji chuẩn bị trở lại xem trận đấu.
“Fuji, có chuyện tôi phải nói với cậu bây giờ.”
Thấy vẻ mặt Tezuka nghiêm túc, Fuji thu lại nụ cười.
Fuji nghe Tezuka nói xong liền thất thần. Tia sáng xanh yếu ớt trong mắt càng ngày càng gấp, dường như có cái gì muốn lao tới. “Như vậy sao...” Fuji cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Tôi... đã biết.” Tóc che khuất đôi mắt Fuji. Sau khi nói xong, Fuji cúi đầu đi, thân thể căng cứng cho Tezuka biết Fuji cũng giống như anh.
Đi tới bên cạnh những người khác, trên mặt Fuji không có chút khác thường nào. Chỉ có chính anh biết, anh đang sợ đến thế nào, muốn đến bên cạnh người kia, nhìn người kia đến thế nào.
Trận đấu trên sân cực kì kịch liệt, Yukimura vừa xem trận đấu, vừa lo lắng nhìn Ogihara. Từ lúc trận đấu bắt đầu đến bây giờ, Ogihara uống tổng cộng năm bình nước. Mà cha mẹ Ogihara lại chuẩn bị rất nhiều nước cho cậu. Người Ogihara không đổ mồ hôi, mùi thơm so với trước lúc đi còn đậm hơn, đồng thời Ogihara uống nhiều nước như vậy mà không hề đi WC một lần nào. Yukimura còn chú ý tới, khi Ogihara liếm môi thì cha mẹ Ogihara sẽ lo lắng liếc nhìn cậu một cái. Yukimura dần dần không thể tập trung vào trận đấu, nghĩ đến tình hình của Ogihara có lẽ so với bọn họ biết còn nghiêm trọng hơn, Yukimura liền ngồi không yên.
Fujika đứng dậy đi toilet, Yukimura liền đi theo nàng chỉ ngay nửa phút sau. Ken phát hiện ra, nhưng Ogihara đang say mê xem thi đấu thì không phát hiện, Yukimura đứng lên cũng chỉ làm cậu cho rằng Yukimura đi toilet.
“Bác gái.” Gọi Fujika đi từ toilet tới, Yukimura cực kỳ lễ phép cúi đầu, sau đó chỉ tới một chỗ không có ai nói, “Bác gái, con có thể nói chuyện với bác một chút không?”
Nhìn thiếu niên ôn nhu trước mặt, Fujika gật đầu. Từ vừa nãy nàng đã phát hiện ánh nhìn của đứa trẻ này một mực dừng trên con mình, cậu ta đã phát hiện được cái gì đi.