[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 113: Kinh hỉ




Thành viên đội tuyển lần lượt trình diện, các cầu thủ của Seigaku và Shishiraku đều ở khu vực của mình quan sát đối phương. Đối với Shishiraku mà nói, đội trưởng của Seigaku vắng mặt là một yếu tố quan trọng quyết định thắng lợi của họ, mà kẻ đáng chú ý nhất của Seigaku có lẽ chính là Echizen Ryoma mà huấn luyện viên Hanamura quan tâm.

“Trận đấu sắp bắt đầu rồi, bây giờ tôi sẽ tuyên bố danh sách tuyển thủ ra sân.” Thời gian đã đến, huấn luyện viên Ryuzaki liếc nhìn Ogihara nói, “Đánh đơn 1, Fuji; đánh đơn 3, Kaidoh; đánh đôi 1, Oishi, Kikumaru; đánh đôi 2, Inui, Momoshiro.” Huấn luyện viên Ryuzaki sắp xếp như vậy làm tất cả mọi người vô cùng nghi hoặc.

“Hey, bà lão, đánh đơn 2 thì sao? Chắc là Echizen chứ gì.” Momoshiro là người đầy tiên hỏi, hôm nay phải bà lão bị phơi nắng đến choáng váng rồi không. Fuji thì mở mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đánh đơn 2...” Ryuzaki ngừng một chút, “Ogihara.”

“Huấn luyện viên!”

“Bà lão!”

Ngoại trừ Ogihara và Fuji, những người khác đều kinh hô, sao có thể để Ogihara thi đấu!

“Huấn luyện viên, chắc hẳn cô biết tình hình sức khỏe của Ogihara.” Fuji rõ ràng tức giận nhìn Ryuzaki.

“Các anh đừng trách huấn luyện viên, là tôi yêu cầu đấy.” Ogihara ra, rồi nói xin với Ryoma, “Ryoma, tớ biết đáng lẽ là cậu đánh đơn 2, nhưng tớ đã rất lâu không đánh tennis rồi. Tớ muốn đánh một trận cho nên tớ đã xin huấn luyện viên sắp xếp cho tớ đấu trận hôm nay.” Rồi Ogihara lại nhìn về phía Fuji, “Shusuke, cơ thể của tôi không có việc gì đâu, hơn nữa tôi đảm bảo mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.” Tezuka không ở nhà, rất nhiều người đều cho rằng Seigaku đã không có hy vọng, cậu muốn cho Tezuka đang ở nước Đức xa xôi được yên tâm, cũng muốn để người khác không nên khinh thường một Seigaku không có Tezuka.

“Backy, cậu muốn thi đấu tớ sẽ không phản đối, nhưng nếu như cậu có một chút khó chịu nào thì nhất định phải dừng trận đấu.” Ryoma lấy vợt tennis trong túi của Ogihara ra đưa cho cậu, “Thời gian không thể quá dài, tối đa 20 phút.”

“... Có hơi ngắn nha...” Ogihara muốn mặc cả, khi nhìn thấy vẻ mặt của Ryoma và Fuji thì đành buông tha.

“Huấn luyện viên.” Fuji vừa mở miệng, Ryuzaki liền tiếp lời anh, “Nếu như Ogihara có bất kì vấn đề gì thì tôi sẽ xin bỏ quyền.” Câu trả lời thuyết phục làm Fuji khôi phục lại khuôn mặt tươi cười.

“Này, các anh không có lòng tin ở tôi đến thế à?” Lòng tự trọng của Ogihara bị chút đả kích nho nhỏ, tuy rằng thân thể cậu cũng có vấn đề thật, tuy rằng rất lâu rồi cậu không tham gia huấn luyện... Nhưng kĩ thuật của cậu chắc sẽ không kém đi nhiều lắm đâu.

“Itsuki-chan, không phải chúng tôi không có lòng tin ở em.” Fuji mềm giọng, lộ ra đôi mắt Ogihara thích nhất, “Mà là không muốn em quá mệt mỏi, hôm nay nóng như thế, không phải Itsuki-chan sợ nóng nhất sao?” Fuji nói quả nhiên hữu hiệu, Ogihara lập tức nở nụ cười. Ryoma cũng không nói thêm gì nữa, quan sát cầu thủ của Shishiraku, muốn biết đánh đơn 2 bên đối phương sẽ là người nào.

Đánh đơn 1, Momoshiro và Inui làm đối thủ của một cặp song sinh, tốc độ và sự phối hợp của bọn họ nằm ngoài dự liệu của hai người. Ngay từ đầu Momoshiro đã cực kì nôn nóng, không ngừng phạm sai lầm, cuối cùng anh cũng lãnh tĩnh xuống, Dunk Smash đầy sức mạnh cùng với dữ liệu, nhờ vậy dần đuổi kịp điểm số và dẫn trước. Kết quả khi nghỉ ngơi giữa trận, Momoshiro uống nhầm nước rau dưa của Inui, dạ dày bị kích thích, không thể tục trận đấu. Trận đánh đôi 1 của Seigaku vì cái lý do dở hơi như vậy mà thất bại. Kết cục như thế làm mọi người bên Seigaku thực sự khó mà chấp nhận.

“Inui! Sao cậu có thể mang thứ kia vào sân thi đấu!” Kikumaru rất muốn tiến lên cào Inui mấy phát, trận này thua thật là hoang đường mà.

“Xin lỗi.” Inui cũng không ngờ lại gặp phải chuyện này.

“Inui! Sau này không được mang mấy thứ kì quái vào sân nữa!” Bị Hanamura cho một câu “Tôi rất hoài nghi năng lực của người chỉ đạo” đã kích thích Ryuzaki, bà tức giận quát Inui.

“Mấy thứ kì quái...” Inui không hiểu nổi sao nước rau dưa của mình lại là thứ kì quái.

Tiếp theo là trận đánh đôi 2, Oishi và Kikumaru cũng gặp phải đối thủ mạnh. Chiều cao của đối phương so với hai người chênh lệch rất lớn, lợi dụng ưu thế chênh lệch này để áp chế sự tiến công của Oishi và Kikumaru. Nhưng dù sao Oishi và Kikumaru cũng là bộ đôi vàng của Seigaku, nhất là Oishi còn gánh vác kỳ vọng của Tezuka, anh muốn trước khi Tezuka trở về có thể vì Tezuka mà lấy được tấm vé vào giải toàn quốc. Cho dù tay phải có thương tích, anh và Kikumaru nhờ sử dụng đội hình “I” mà vẫn thắng được trận thứ hai.

Seigaku VS Shishiraku ──1: 1

“Tezuka... Cho dù anh không ở đây, mọi người cũng rất cố gắng đó.” Ogihara nhỏ giọng nói, có lẽ chính vì người kia không ở nên những người này lại càng thêm nỗ lực, để cho đội trưởng của họ yên tâm mà trị liệu.

“Tôi cũng sẽ cố gắng...”

Một người đi tới phía sau Ogihara ôm cậu vào lòng, Ogihara ngẩng đầu nhìn, xoay người vui vẻ ôm lấy người kia, “Daddy!” Một câu này của cậu làm những người khác đều nhìn.

“Backy bảo bối của daddy, có nhớ daddy không?”Ken ôm lấy con trai, vì thể trọng trên tay mà kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn là sự từ ái chỉ biểu hiện trước mặt đứa con.

“Nhớ, nhớ chết được.”Ogihara vô cùng vui vẻ, trời biết cậu nhớ daddy và mommy đến thế nào, “Mommy đâu, mommy có đến không?” Daddy tới... Ogihara ý thức được tình hình của mình không thể giấu nữa, trong lòng có một ít lo lắng.

Ken trước tiên thơm đứa con một cái, sau đó ôm cậu tới chỗ râm mát, “Mẹ con nghỉ ở nhà trọ, cô ấy muốn điều chỉnh sai giờ trước, sau đó làm đồ ăn ngon cho con.” Chuyện của đứa con bọn họ cũng đều biết rồi, sau khi sắp xếp xong tất cả, hắn và vợ liền tới đây. Bọn họ không thể ngồi nhà chờ, một phút cũng không chờ được.

“A... Daddy... Con rất nhớ cha và mẹ...” Ogihara chìm đắm trong sự vui sướng khi thấy cha xuất hiện. Rất nhớ, thực sự rất nhớ, nhất là khi cậu “sinh bệnh”, cậu muốn lập tức trở lại bên cạnh cha mẹ, lại sợ phải trở lại, sợ cha mẹ lo lắng cho cậu.

“Bác trai.” Ryoma tiến lên bỏ mũ xuống chào hỏi, cực kì lễ phép làm những người khác có chút không quen.

“Bác trai, chào bác.” Fuji cũng đi tới chào hỏi.

“Chào các cậu, khi nào thì thi đấu vậy?” Đã biết hai người, Ken lịch sự hỏi.

“Hôm nay con không cần thi đấu.”

“Con là trận cuối cùng.”

Nghe hai người trả lời, Ken nhìn về phía con trai, “Baby thì sao? Hôm nay con không có trận đấu chứ, có muốn cùng Daddy về trước không?”

Ogihara lộ ra một nụ cười chột dạ, “Daddy... Chuyện này... con đấu trận sau, đánh đơn 2.” Trong lòng âm thầm kêu khổ, daddy giận... Xem ra daddy đã biết chuyện của mình rồi... Ngẫm lại cũng đúng, nếu không sao tự nhiên daddy và mommy lại đến chứ.

“Thi đấu?” Ken lạnh mặt, “Baby, đại ca con nói đã cấm con luyện tập và tham gia thi đấu rồi, sao hôm nay con lại có trận đấu?”

Cho Fuji và Ryoma một ánh mắt cầu cứu, Ogihara ôm lấy cha mình, “Daddy... con thấy mình nhàn đến rỉ sét rồi, con còn có thể nghe tiếng khớp xương của mình ma sát đấy. Daddy... con chỉ đánh một trận, con vất vả lắm mới thuyết phục huấn luyện viên cho con đánh một trận, là tranh vị trí với Ryoma đó. Daddy... con đảm bảo, trong vòng 20 phút nhất định sẽ kết thúc trận đấu... Cha để con đánh đi... Đã lâu con không được chơi bóng rồi... Daddy...”

“Đúng vậy, bác trai, bác để Backy đánh một lúc đi, trong khoảng thời gian này cậu ấy không tham gia huấn luyện, cũng không chạm tới tennis. Con bảo đảm với bác, sau này tuyệt đối sẽ không để cậu ấy lên sân đấu nữa.” Fuji thay Ogihara cầu tình, Ryoma cũng nói, “Bác trai, con đã nói với huấn luyện viên rồi, nếu như quá 20 phút, trận này chúng con sẽ bỏ quyền. Đánh đơn 1 và đánh đơn 3 của Seigaku sẽ không thua, cho nên cứ để Backy chơi một lần đi.”

Hai người đã cầu tình, hơn nữa khó có cơ hội nghe đứa con làm nũng, Ken dù thế nào cũng không thể cự tuyệt nữa, vỗ cái mông đứa con một cái, Ken nói: “20 phút, nếu như sau 20 phút con còn không ra thì daddy sẽ trực tiếp vào sân ôm con ra!”

“Cảm ơn daddy.” Ogihara vui vẻ hôm daddy một ngụm, đổi lấy cái ôm đầy thương yêu của cha mình.

Kikumaru: “Ê ê, đó là ba của Ogihara sao, khó trách hai người anh trai của Ogihara lớn lên giống người nước ngoài nha. Nya?” Tuy rằng nghe không hiểu lắm nhưng anh biết “Dad” có nghĩa là “ba”.

Momoshiro: “A... Tình cảm của Ogihara và ba cậu ấy cũng tốt thật... Ái... cái bụng của tôi...”

Kawamura: “Tôi còn tưởng rằng chỉ có các anh của Ogihara mới đối với cậu ấy như thế, thì ra ba cậu ấy cũng là như vậy sao, xem ra người nhà Ogihara thực sự rất thương cậu ấy nhỉ.”

Oishi: “Ba của Ogihara tới... Có phải sức khỏe Ogihara thực sự có vấn đề không? Nếu không thì sao người nhà của cậu ấy lại đều tới đây? Rốt cuộc sức khỏe của Ogihara thế nào rồi? Vẫn không phát hiện được gì sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Tezuka lại không ở, tôi... ( bên dưới tỉnh lược một trăm từ) ”

Sự xuất hiện của Ken cũng gây ra một ít ảnh hưởng đối với những người bên ngoài đang xem trận đấu, dù sao thì một đàn ông ngoại quốc thân hình cao lớn đầy vẻ thành thục anh tuấn cũng sẽ rất gây chú ý. Nhất là khi thấy hành động của Ogihara và hắn thì lại càng đưa tới vài rắc rối nho nhỏ.

Tuy nhiên những điều này tuyệt không hề ảnh hưởng đến trận đấu đang diễn ra, đối mặt với cao thủ bắt chước Wakane Hiroshi của Shishiraku, trận đấu của Kaidoh lâm vào khốn cảnh.