Không Mừng

Chương 7: Chương 7






Tôi giật nảy mình, toàn thân run rẩy, trong lòng lại không muốn né tránh.

"Thầy Thi, thầy không muốn đẩy em ra." Phương Mân nghẹn ngào, nói không thành lời, so với thường ngày giống như đã biến thành người khác vậy.

Con báo nhỏ khóc thành mèo hoa, vừa cào vừa cấu tim tôi, "Em sắp đi rồi..

Những ngày nay em rất khó chịu..

Thầy có thể ôm em được không?"
"Thầy thích hay không thích em cũng không quan trọng, em thích thầy là được rồi.

Sau hôm nay, thầy có thể sẽ chán ghét em, nhưng em dù có đi đại học A thì vẫn sẽ nhớ nhung vẫn sẽ quấn lấy thầy, đừng hòng nghĩ mặc kệ được em."
Giọng cậu ta hôm nay sao có thể đáng yêu như vậy.

Bên cạnh thật sự có một con mèo mướp nhỏ, nó cong cong người, kêu meo meo nhìn chằm chằm chúng tôi.

Tôi giơ tay lên vỗ nhẹ lưng cậu ta.


Tấm lưng gầy gò của người thiếu niên chợt cứng đờ, rồi lại bắt đầu run rẩy dưới từng động tác của tôi.

Phương Mân rất nhanh ngừng khóc, nhưng cất giọng âm cuối vẫn rất mềm mại: "Thầy Thi, em có thể ở chỗ thầy được không?"
Nếu là ngày thường có lẽ tôi sẽ mắng cậu ta vài lời vô nghĩa rồi danh chính ngôn thuận mà từ chối.

Hoặc là vòng vèo suy nghĩ thêm một chút, nghĩ lại thì nếu như cậu ta thực sự không có chỗ đi thì những ngày qua chắc toàn ở chỗ kia (Golden Land á)
Nhưng trăng hôm nay thực sự quá đẹp, tiếng meo meo mèo kêu cũng say đắm lòng người đến lạ, tôi đại khái là bị gió thổi đến hồ đồ, buột miệng đáp ứng yêu cầu của cậu ta.

Mãi đến khi mang tên nhóc này về nhà, tôi mới nhớ tới muốn gọi điện báo bình an cho ba mẹ cậu ta.

Tôi giấu cậu ta ra ngoài gọi điện thoại, điện thoại cuối cùng cũng có người nhấc máy.

Nào ngờ, đầu bên kia giọng điệu vẫn vô cùng lạnh lùng lẫn vô tình: "Không cần phiền đến thầy giáo, nó sống hay chết cũng không liên quan đến chúng tôi."
Tôi còn chưa kịp nổi giận thì đối phương liền dập máy.

Trở lại trong phòng, lại nhìn thấy đứa nhỏ này, tôi không khỏi nảy sinh một chút thương cảm, ánh mắt nhìn cậu ta cũng đều mềm mại đi rất nhiều.

"Thầy Thi nhìn gì vậy?" Phương Mân nghi ngờ đánh giá bản thân, giọng điệu lại tràn ngập hạnh phúc không thể kiềm chế, "Vừa bước vào phòng em đã vui đến vậy sao?"
Tôi không nói gì, để cậu ta nghỉ ngơi sớm một chút.

Tiếp đến là một khoảng trầm mặc quỷ dị.

Tôi đang chờ cậu ta thổ lột nốt, cậu ta lại đấu tranh gì đó trong lòng, cuối cùng là tiếng đồng hồ báo thức phá vỡ im lặng, Phương Mân mới bắt đầu nói chuyện.

Cậu hỏi, "Thầy có từng cãi nhau với người nhà chưa?"
Tôi gật gật đầu, kể lại một vài chuyện vặt vãnh, nhưng từ nhỏ tới lớn tôi đều không làm mấy chuyện quá tào lao khác người, nên tôi chờ cậu ta nói tiếp.

Thế nhưng điều cậu hỏi lại là: "Cái kia..

Người trong nhà biết thầy thích con trai không?"
Tôi trợn tròn hai mắt, trong lòng rối loạn.


Chỉ cần nghe liền biết Phương Mân đã gặp phải chuyện gì, nhưng Lâm Thiến nữ sĩ cùng phu quân rất cởi mở, duy chỉ lo lắng tôi gặp phải loại tra nam cặn bã.

"Biết, cũng rất thông hiểu.

Cho nên thứ lỗi, tôi không cho cậu lời khuyên nào đối với việc này được."
"Thật ghen tị!" Cậu ta nửa đùa nửa thật nói, "Cha em lúc biết chuyện này liền đánh em đến suýt mất luôn nửa đời người."
Giọng điệu vẫn vậy, nhưng tôi lại cảm thấy xót xa khắp người, nhịn không được muốn sờ đầu cậu ta, nói cho cậu ta biết không sao cả, không có việc gì, tương lai cậu ta sẽ ổn thôi.

Nhìn từ góc này, rõ ràng cùi chỏ và mắt cá chân cậu ta vẫn còn bầm rất nặng.

Chỉ là mỗi lần tôi cũng không dám nhìn cậu ta quá lâu, nên mới không để ý đến những vết thương này.

"Tiền thuốc men là mẹ em lén đưa cho." Cậu duỗi lưng, như chẳng hề có chuyện gì, "Sau đó khi có thể đi lại được, cha liền bắt em đi "Trị liệu".

Em đâu có ngu, mấy cái phòng khám tâm lý gì chứ, toàn là địa ngục trần gian.

Đương nhiên em không chịu, vậy nên mới bỏ nhà đi.

"Cậu.."
Không thể tin được, quá vô lý.

Tôi thừa nhận bản thân tương đối may mắn vì chưa phải sự sỉ nhục hay đau đớn xác thịt nào như này.


Nhưng nếu đặt bản thân vào người khác nghĩ một chút, tôi nghĩ là mình có thể hiểu họ.

Chỉ là, người chịu khổ đang ở trước mắt, tôi thực sự không còn kiên nhẫn để mà thông cảm cho cha mẹ hắn ở nơi xa kia, chỉ có thể chuyên tâm an ủi cậu bé đang buồn bã này.

Tôi hỏi, "Tại sao lại phải tranh luận với họ vào lúc này?"
Phương Mân giật giật khóe miệng, ánh mắt như xoáy sâu vào tôi, nói: "Em nhớ thầy từng nói giữa chúng ta rất chênh lệch, không chỉ đơn giản là bảy năm như vậy.

Em cảm thấy thầy nói đúng.

Đại khái cho tới bây giờ, thầy cũng chỉ nghĩ là em đùa giỡn thôi đúng không? Nếu như ngay cả chỉ trích, phản đối của người nhà mà em cũng không dám đối mặt, em thực sự cũng không dám khẳng định bản thân nghiêm túc ra sao.

Vậy nên, thưa thầy, em đã thực hiện bước đầu tiên.

"Về phần bảy năm còn lại, em sẽ đi thật nhanh, phỏng chừng..

Em đoán chỉ cần bước một bước là có thể đuổi kịp thầy rồi.".