Ngươi thật sự rất giống một tiểu hài tử, luôn làm cho người khác vui vẻ. Ngày qua ngày ta dần đã quen với việc yêu mến ngươi. Ngươi ngây thơ làm cho ta bất giác luôn muốn bảo vệ ngươi, xem ngươi như một người đệ đệ và che chở như với Lenno vậy.
____
Gió mát nhẹ thổi, mây trôi bồng bềnh ,ánh nắng mặt trời ôn hòa rọi xuống….
-“Thời tiết rất tốt a!” – Nhịn không được Qúy Như Ý ngồi dậy bẻ cổ, duỗi lưng (Mik: Ôi tỷ ơi “thục nữ” đâu hết rồi).
Với thời tiết tốt như thế nảy mà không có ai tán gẫu nếu nói không buồn thì nàng đúng là đang gạt người. –“Không biết sau này còn có thể gặp được Tiểu Hạnh nữa hay không?” .- Hắn và Lenno đều rất tùy hứng, nhưng mà nàng đúng là không cách nào ghét bỏ đươc cái tùy hứng ấy. Có lẽ nói nàng đã giống như là tỷ tỷ của hắn rồi (Mik : soái ca quá thảm >”
Nàng có nhớ rõ ngày hôm qua khi kể cho Giai nhi nghe chuyện này, nàng ta sống chết vẫn không tin.
-“Ngươi thật sự gặp được một dược đồng rất tuấn suất sao?” – Giai nhi hỏi nàng.
-“Là a” – Nàng khẳng định nói – “Tuổi tuy nhỏ nhưng cao hơn ta rất nhiều. Khuôn mặt rất ngây thơ làm cho người ta cảm thấy hắn như một tiểu động vật vậy. Một khi hắn không nói chuyện thì lại làm cho người khác cảm giác được sự cô độc”. (Mik: từ đệ đệ mà tỷ cho người ta xuống tới tiểu động vật rùi sao >”<).
Như Ý nói là dược đồng sao ? –“Có phải không a” – Giai nhi suy nghĩ một chút. Dược đồng bên người thiếu gia nàng đều đã gặp qua, nhưng không có ai tốt như vậy nha.
-“Không biết. Tuy thân hình của hắn khá mảnh mai, nhưng vóc dáng lại khá cao. Nếu qua 10 năm nữa, hắn tuyệt đối sẽ là một nam nhân mê người”
-“Mê người” – Giai nhi ấp úng nói. Có người như vậy thật sao?
-“Đặc biệt nhất chính là ở giữa hai hàng lông mày của hắn có một nốt ruồi chu sa làm cho khí chất của hắn càng thêm xuất trần” – Qủa thật làm cho người ta cảm thấy như Phật quang chiếu sáng, nếu như hắn có thể cười một cái thì thật là hoàn mỹ.
Đợi chút — “Chu sa .. nốt ruồi ?!” – Giai nhi kinh ngạc, thanh âm vang lên. Ông trời ơi! Sẽ không phải là người mà nàng đang nghĩ đến chứ.
-“Làm sao vậy” – Qúy Như Ý khó hiểu nhìn Giai nhi.
-“Ngươi- xác định là là giữa hai hàng lông mày của hắn có một nốt ruồi chu sa?”
-“Đương nhiên, một nốt ruồi rất đỏ” – Nhất là nàng còn nhờ Tiểu Hạnh cúi người để nàng nhìn xem nốt ruồi ấy. –“Đúng rồi, tay của hắn rất lạnh. Khi ta nắm tay hắn định dẫn hắn quay trở lại Linh Hiên thật sự là bị lạnh đén nỗi phải kêu lên.” – Đây là lần đầu nàng gặp một người dù đã là mùa xuân nhưng thân thể vẫn lạnh đến thế.
-”Dắt tay? !” –Giờ phút này miệng của Giai nhi há to đến nỗi có thể nhét cả một quả trứng gà vào.
Nói đúng ra, trong Đông Phương phủ, người có nốt ruồi chu sa giữa hai hàng lông mày chỉ có thể là thiếu gia, nhưng nắm tay – đánh chết bọn họ cũng không tin thiếu gia lại có thể để người khác nắm tay.Chỉ sợ còn chưa chạm đến, đã bị thiếu gia hạ độc mà chết rồi. –“Ngươi không phải đang nằm mơ đấy chứ?!” - Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có điều này là hợp lý nhất.
-“Nằm mơ?” – Giai nhi nghe nàng nói cả nửa ngày cuối cùng lại kết luận như vậy sao?
-“Đúng ,nhất định là do ngươi nằm mơ” . Muốn cho Giai nhi tin thiếu gia sẽ cho người khác nắm tay thì thà tin rằng mặt trời mọc ở hướng Tây cho rồi. (Mik : Đúng là mặt trời mọc ở hướng Tây đấy tỷ ah ^^)
Chuyện tốt đẹp vậy- lại bị Giai nhi nói là nằm mơ . Nhưng tay của nàng đến giờ vẫn còn lưu lại cái cảm giác lạnh như băng ấy. Nếu thật là nằm mơ, thì nàng hẳn là nên đâm đầu vào cột đá cho rồi.
Hít một hơi thật sâu, nàng đi dọc theo con đương mòn lát đầy đá cuội, mùi hương hoa nhàn nhạt tỏa ra từ Hậu Hoa Viên. Mà trên người của hắn lại tỏa ra nhàn nhạt mùi của một cổ dược liệu. Mặc dù không phải là mùi hương hoa nồng đậm nhưng lại làm cho người ta thấy an tâm.
Thật hy vong lần tỏi có thể ngửi lại được cái mùi nhàn nhạt ấy. Rõ ràng chỉ là mới gặp lần đầu nhưng lại làm cho ngưới ta không tự chủ được mà muốn gặp lần thứ hai , thứ ba …. Là vì vẻ ngoài của hắn sao ? Bởi vì “Bản sắc nhân tính” này sao? Hay là…
Mái tóc dài đen nhánh đập vào mắt nàng. Hắn vẫn giống như ngày hôm qua, một thân trường bào màu lam nhạt, vẫn đứng ở cạnh ao như ngày hôm qua.
-“Ngươi đến rồi?” –Như cảm thấy được người phía sau, Đông Phương Hình Tôn xoay người.
-“Tiểu Hạnh” – Nàng còn chưa lên tiếng sao hắn biết nàng ở đây ? –“Làm sao ngươi biết là ta?” – Nàng chỉ là vô tình đi đến Hậu Hoa Viên, không nghĩ rằng có thể thật sụ gặp lại hắn. Có điều .. đây là duyên ý sao?
-“Khí của ngươi.”
-“Khí” – Đó là vật gì?
-“Khí của ngươi không giống với người khác nên ta biết đó là ngươi” - Hắn nhìn thẳng nàng, một thân áo thô dành cho nha hoàn, cây trâm đơn giản cài lên tóc, khuôn mặt tròn mịn , tuy thân thể nếu nói là đầy đặn thì còn khác xa (Mik : Mik không có ý “dìm hàng” tỷ đâu .. mà cái này là suy nghĩ của ca ca đấy)
Nhưng sáng nay, không hiểu sao hắn lại bất giác đến nơi này. Là vì cái gì? Vì muốn nhìn thấy nàng sao?
Khí của nàng không giống với của người khác? Đúng là người hiện đại với cổ nhân thật khác xa nhau – “Đúng rồi Tiều Hạnh, ngươi như thế nào lại đến đây?” –Tuy nàng rất muốn gặp hắn nhưng cũng không nghĩ rằng hắn vì nàng mà đến đây.
Hắn trầm mặc nhìn nàng không nói một lời.
Đươc rồi, dù sao cũng đươc một mỹ thiếu niên đến gặp mặt, cũng chẳng có gì thiệt thòi hay nói đúng ra thì còn có lợi nữa chứ. Dù gì Tiểu Hạnh cũng đẹp như vậy, nếu như là ở hiện đại cho dù không phải là thần tượng thì củng đứng đầu trong bảng xếp hạng danh sách các soái ca ở Lý Phong Vân. Chỉ có điều, thứ nhất nảng đang bị soái ca nhìn chăm chú, thứ hai ánh mắt của hắn quá trực tiếp cho nên hiện tại nàng có thể nghe được cả tiếng tim mình đang đập. Nếu mà còn nhìn nữa, nàng nghĩ chắc có lẽ nàng sẽ tàn phá hết cây non ở cổ đại mất thôi.
-“Khái! Khái!” – Nàng hắng giọng phá vỡ sự trầm mặc này. – “Ngươi không phải là lại lạc đường cho nên mới đến đây?” - Mặc dù ngay cả nàng cũng thấy lý do này là không thể.
Mái tóc đen nhẹ nhàng ngẩng lên, không đồng ý cũng không chối bỏ.
-“Hay là ngươi lại tới nơi này ngắm cảnh ?”
Đông Phương Hình Tôn lấc đầu.
-“Hay là thiếu gia phân phó cho ngươi đến nơi này thu thập ít dươc thảo?” – Nàng tựu cũng biết nơi này chỉ toàn hoa cỏ lấy đâu ra thảo dược.
Hắn vẫn tiếp tục lắc đầu.
-“Chẳng lẽ ngươi tới nơi này ngắm hoa sao?”
Vẫn tiếp tục lắc đầu.
Những lý do cơ bản nàng điều đã nói hết, chỉ còn một cái -: “Vậy ngươi đến nơi này chờ ta sao?”
Những lý do cơ bản nàng điều đã nói hết, chỉ còn một cái - : “Vậy ngươi đến nơi này chờ ta sao?”
- “Ngươi không phải là cố ý đến nơi này chờ ta a.” – Tuy nói như vậy cũng khó tránh khỏi hiềm nghi nhưng nàng thật sự không biết nên tìm lý do gì. Qúy Như Ý nghĩ rằng đối phương vẫn tiếp tục lắc đầu- nhưng nàng kinh ngạc mở to mắt khi phát hiện đối phương lại gật đầu khẳng định.
Ta van ngươi, không thể nào – “Ngươi thật là đến nơi này chờ ta sao?” – Hắn tới đây đợi nàng? Bọn họ thậm chí cũng chưa từng hẹn gặp ở đây a.
Đông Phương Hình Tôn gật gật đầu, duỗi hai tay đưa đến trước mặt Qúy Như Ý – “Tay rất lạnh” – Hắn nhàn nhạt nói. Thanh âm bình thản không có bất kì ngượng nghịu nào giống như việc đưa tay đến trước mặt nàng là một chuyện rất thường tình.
Ngón tay thon dài trắng nõn như trong suốt -Nhưng trên những ngón tay này giờ phút này lại cho nàng cảm giác kì lạ - “Tay ngươi rất lạnh sao?” – Nàng sững sờ nhìn đôi tay trước mắt.
-“Ân, rất lạnh” – Hắn nhìn nàng, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong (Mik: aaaaaaaaaa soái ca làm nũng kìa !! Dễ thương quá *đá lông nheo*)
Một ánh mắt quen – hắn thật giống với Lenno. Trước kia trong nhà, mỗi lần Lenno hy vọng nàng ôm nó, vuốt ve nó, nó luôn lộ ra ánh mắt như vậy. Chỉ có điều giờ đây không phải là một con mèo .. mà là người.
-“Ngươi….” – Từ trước đến nay nàng chỉ ưa mềm dẻo chứ không ưa cứng rắn nhất là dưới ánh mắt này – “Ngươi không dựa theo phương pháp mát – xa tay mà ta chỉ hôm qua sao?” – Nàng tiếp nhận hai tay hắn, dùng tay mình bọc lấy tay hắn, bắt đầu mát – xa.
Hai tay lạnh như băng, nhiệt độ của ngày hôm qua và hôm nay cũng không sai biệt lắm. Aiz, hai tay như vậy nên dùng túi chườm nóng để giữ ấm, chỉ có điều ở cổ đại này thì lấy đâu ra túi chườm.
-“Không có.” –Hắn lắc đầu. Hắn chỉ muốn nàng giúp hắn sưởi ấm.
Bàn tay nho nhỏ của nàng không ngừng bao lấy tay hắn, nàng vẫn như hôm qua – luôn cố gắng muốn tay hắn ấm áp hơn.
Xem ra, những điều hôm qua nàng dạy chẳng được gì. –“Vậy ngươi phải nhớ kĩ, từ nay về sau mỗi khi tay lạnh thì đều phải mát – xa giống như bây giờ biết không? Hoặc là pha một ly trà nóng hay nhóm lửa sưởi ấm.” – Không biết cái gì mà mỗi khi ở bên cạnh hắn, nàng giống như một lão mụ tử (bà mẹ có con).
Hắn cúi đầu nhìn nàng; trên tay lại cảm thấy có một tia tình cảm ấp áp. – “Như Ý, tay ngươi rất ấm.”
-“Nói nhảm a. Ta nghĩ nếu tiếp tục như vậy ta sẽ trở thành tỷ tỷ của ngươi mất thôi” – Cộng thêm bảo mẫu làm ấm tay miễn phí.
Tỷ tỷ? – Là ám chỉ thân phận của nàng sao? “ Ngươi không phải là tỷ tỷ của ta” – Hắn không hiểu vì sao bản thân lại nói vậy nhưng hắn cơ bản không muốn dùng hai từ “tỷ tỷ” để gọi nàng.
-“Ta đương nhiên biết rõ ta không phải tỷ tỷ của ngươi, chỉ là giống như vậy thôi a. Không nên so bì biết không? Chính là muốn chỉ ý tứ không sai biệt lắm” – Nàng xoa tay của hắn, tiếp tục nói
-“Ngươi không phải là tỷ tỷ của ta.” – Hắn kiên trì tiếp tục nói. Mặc kệ những câu nói vừa rồi của nàng.
Ánh mắt chăm chú, đôi môi khẽ nhếch làm cho nàng cảm thấy hắn đang rất nghiêm túc. Trong tích tắc, nàng bỗng nảy sinh ra một cảm giác với hắn.
Tiểu hài tử này đại khái là đối với một cái gì đó đặc biệt để ý a. –“Được rồi, ta không phải là tỷ tỷ của ngươi” – Qúy Như Ý trợn mắt, dũi vai ra nói.
-“Ân.” – Hắn dường như thỏa mãn với câu trả lời của nàng, mi mắt rủ xuống, tiếp tục hưởng thụ lấy sự phục vụ của nàng.
Thật sự rất giống Lenno.Bộ dạng biểu lộ sự thỏa mãn này làm cho nàng thật muốn vuốt cằm hắn. Lenno trên người có khá nhiều mao (lông), mỗi lần vuốt ve thân thể nó, nàng đều nhịn không được mà vuốt cằm nó. Lúc đó, Lenno sẽ biểu lộ ra bộ dáng thích ý thậm chí còn –“Meo meo ô meo meo ô”- kêu lên vài tiếng.
Bất quá , Tiểu Bạch tóc cũng rất nhiều, hắn không buộc lên mà để rũ xuống đến tận thắt lưng –“Tiểu Hạnh, tóc ngươi không buộc sao?” – Tại cổ đại, nam nhân nào cũng buộc tóc, chỉ có hắn là tùy ý để đầu tóc rối tung.
-“Ta không thích bó tóc” – Hắn nỉ non trả lời, bản thân hắn không có bất cứ cảm giác gì là yêu quý mái tóc cả. Tự do không cần gì trói buộc – “Như Ý, tay có chút lạnh” – Hắn nâng hai tay của nàng lên, đem đôi tay ấy khóa chặt trong lòng bàn tay mình.
Trung hòa nhiệt độ, đây là điều tất nhiên. Tay hắn nóng lên thì đương nhiên tay nàng cũng lạnh đi chút ít –“Tay của ta rất nhanh sẽ ấm lại, đừng lo.”
-“Là sao?” – Hắn nhìn chằm chằm vào hay tay nàng. Tuy nhiên hắn không biết hai từ “đừng lo” trong lời nói là có ý gì, nhưng hắn biết nàng muốn hắn yên tâm. –“Chính là ta không thích tay Như Ý trở nên lạnh”. Nâng hay tay nàng lên, đặt gần đến môi hắn, hắn nhẹ nhàng hà hơi giúp tay nàng ấm lại.
Một cổ hơi ấm bao quanh hai tay, khuôn mặt Qúy Như Ý không tự chủ được bắt đầu đỏ ửng. Tiểu Hạnh đại khái không biết động tác này có chút mập mờ - “Có thể … Tay của ta …” – Nàng khó khăn cất lời.
-“Ngươi muốn bó tóc giúp ta sao?”- Hắn cúi người xuống, ghé sát vào tay nàng nhẹ hỏi.
-“Vậy… Không phải a” – Hắn càng đến gần, nàng càng ấp úng. –“Nam nữ hữu biệt”* –Lời lẽ này quả nhiên chí lí, cho dù đối phương chỉ là một nam hài (* Nam nữ thụ thụ bất thân). Nàng dùng ánh mắt chăm chú hướng về tóc hắn, dời đi lực chú ý của nàng . –“Của ngươi bộ dáng này cũng sai, có điều ta nghĩ nếu ngươi bó tóc lên sẽ cảm thấy người nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Hơn nữa, nếu có việc gì cần ra phủ hay dạo đâu đó cũng nếu không bó tóc sẽ không thể dễ dàng ra khỏi phủ a”
Nàng chẳng lẽ yêu thích hắn bó tóc sao? – Hắn nhìn chằm chằm vào hai gò má ửng hồng của nàng – “Mặt ngươi thật là đỏ” – Hắn vừa phát hiện ra sự thật.
Dù sao khoảng cách hiện tại giữa bọn họ cũng rất gần giũ – “Ta chỉ là nóng quá mà thôi” – Nàng đến chết cũng không nói bởi vì bị hắn nhìn mà đỏ mặt (Mik: tỷ tỷ e lệ kìa !!! ^^)
-“A” – Hắn dường như chấp nhận lời giải thích của nàng, lập tức nghiêng đầu –“Nếu ngươi thích ta bó tóc, vậy thì giúp ta bó a” – Nếu nàng yêu thích việc hắn bó tóc thì hắn có thể cho nàng bó tóc.
-”Ta sao?”
-”Không được sao?” -Hay là nói nàng không muốn bó tóc cho hắn?
-”Chính là ta bây giờ trong tay không có lược a.” . Huống hồ nàng phát hiện ở thế hệ này nam nhân cổ đại cũng không bị buộc phải thường xuyên chải đầu (Mik: *trợn trừng hai mắt*.. Trong đầu tỷ rốt cục đang nghĩ cái gì ? >”<).
Không nói gì, hắn đã xoay người, ngồi xuống, độ cao vừa vặn để nàng giúp hắn bó tóc.
Mái tóc đen mềm mại làm người ta không nhịn được mà muốn vuốt ve. –“Tóc ngươi thật mềm” – Nàng không khỏi tán thưởng, tay vuốt dọc theo thân tóc hắn.
-”Rất mềm mại sao?”
-“Là a, tốt hơn tóc của ta. Ngươi không biết đâu, ta mỗi lần chải đầu giống như vậy đều rất khó thắt tóc” – Tóc hắn tựa rất giống mao của Lenno -thật mềm mại –“Ta cũng nói trước là ta chỉ biết thắt kiểu “bánh quai chèo biện”* a”. Nàng vừa nói tay vẫn không kìm lòng mà vuốt lên mái tóc dài của hắn (Mik: Theo như Mik tra Google thì đó là kiểu thắt bím giống nam nhân đời nhà Thanh ấy ^^).
Ôn nhu, mềm mại, lờ mờ giống như tình cảnh nàng thắt bím cho Lenno vậy.
Thật thoải mái, hắn chậm rải nhắm mắt lại. Trên người của nàng thoang thoảng có mùi có thơm làm cho toàn thân hắn buông lỏng. Ở bên cạnh nàng làm cho hắn cư xử không giống với bình thường.
-“Tốt lắm”- Cuối cùng cũng bện tóc xong, nàng cầm đồ cột tóc dự trữ của mình buộc thắt nút cuối cùng.
Hắn ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn nàng. Mái tóc dài rối tung giờ đã được nàng buộc lên.
Hảo đặc biệt! Tướng mạo hắn thì mang vẻ cổ đại điển hình nhưng kiểu tóc thì lại thuộc về hiện đại. Không thể nói là quái dị, chỉ có thể nói là một loại hương vị đặc biệt. Cái kiểu tóc này… xem ra rất thích hợp với hắn.
-“Tốt lắm, ta phải đi làm việc, ngươi cũng mau trở lại Linh Hiên đi a” – Vỗ vỗ lưng hắn, nàng nói. Nàng vào Hậu Hoa Viên cũng khá lâu, nếu không nhanh quay trở về chắc nàng sẽ bị Hà bá bá giáo huấn đến lỗ tay ù ù mất thôi.
- “Ân.” -Hắn gật gật đầu.
-”Tốt lắm, vậy ta đi trước.”- Xoay người, nàng chuẩn bị quay về thì lại bị một đôi tay kéo lấy tay áo.
-”Theo giúp ta trở lại Linh Hiên.”- Hắn nhếch môi, chăm chú nói.
A? Hắn không phải biết đường sao? Hắn có phải thật sự mười lăm, mười sáu tuổi? Hai chỉ có mười ba, mười bốn ? (Mik: Tỷ ui , tỷ bị ảnh dụ rùi đấy *cười nham nhở*)
-“Hảo” – Nặng nề gục đầu , Qúy Như Ý thở dài.
Thôi cứ xem hắn như Lenno cổ đại là được.
-“Như Ý, đi qua phòng khách quét dọn trước”.
-“Hảo”.
-“Như Ý, vừa rồi có đưa chăn nệm cho ngươi gạt* chưa?” (Mik: “gạt” nghĩa là đuổi rận ấy ^^)
-“Gạt rồi a.”
-“Như Ý , Hà bá bá kêu ngươi lát nữa ra Hậu Hoa Viên nhổ cỏ.”
“A.”
Mệt mỏi! Công việc của nha hoàn thật sự cần rất nhiều thể lực. Nếu quả thật phải sinh tồn một thời gian lâu dài ở cổ đại, nàng chỉ sợ không quá một năm sẽ chết vì mệt mất thôi.
Uyển Uyển hiện nay không biết như thế nào, sẽ không phỉa làm nha hoàn giống nàng chứ. Còn hai cái tiểu thần tiên kia, không biết bọn họ nghĩ cái gì nhưng quả thật bây giờ muốn trở lại thời hiện đại thì đúng là phải dựa vào bọn họ. Nếu bây giờ mà để nàng gặp bọn họ, nàng sẽ hảo hảo giáo huấn bọn họ, làm cho bọn họ hiểu thế nào là danh ngôn -cái gì gọi là “Phục vụ tận nhà” , “Khách hàng là Thượng Đế”.
Nàng lưu lạc đến tình huống này toàn bộ điều là lỗi của bọn họ gây ra nhưng cũng may tại Đông Phương phủ này cũng còn Tiểu Hạnh a. Mặc dù không cùng hắn hứa hẹn thời gian gì -nhưng mỗi ngày buổi trưa đến Hậu Hoa Viên nàng điều có thể gặp hắn. Sớm biết vậy nên mang cái camera đến cổ đại này, ít nhiều cũng có thể lưu lại ít kỉ niệm, để sau khi về hiện đại nàng không phải tiếc nuối (Mik: Muội đây hết nói với tỷ lun =.=)
-“Như Ý, đưa Phục Linh Cao* này đến Linh Hiên” (Mik:Điểm tâm về cái này thì Mik không rành lắm >”<)
Aiz, Đông Phương phủ bở vì thiếu nha hoàn nghiêm trọng nên mới phải như vậy, nàng đúng là phải lãnh hết tất cả tạp vụ của nha hoàn nhiều ít gì cũng chỉ một mình nàng làm. Xem ra có được nhiều tiền nhưng cũng không uổng phí công sức. Nhắc đến mới nói, với “Thanh danh” của Đông Phương Hình Tôn bên ngoài thì những người làm việc trong Đông Phương phủ đại khái cũng được xưng là kì tích.
-“Dạ” – Nàng đáp đồng thời nhận Phục Linh Cao từ đại nương trong phòng bếp đem đến.
-“Ngươi biết rõ đường đến Linh Hiên như thế nào không?” – Đại nương phòng bếp lo lắng hỏi thăm. Nếu không đến sớm, thiếu gia sẽ trách tội, nàng mấy cái mạng cũng không đủ.
-“Biết rõ”.- Nàng đi đã N lần, cho dù không biết thì bây giờ cũng biết.
Bưng chén đĩa, Qúy Như Ý đi dọc theo hành lang gấp khúc đến Linh Hiên. Linh Hiên ở Đông Phương Phủ là nơi ở của Đông Phương Hình Tôn. Bình thường hơn phân nửa thời gian hắn đều ở đó. Bên ngoài Linh Hiên chủ yếu là các hiệu thuốc còn bên trong là nơi để hắn nghỉ ngơi.
Dựa theo Giai nhi miêu tả thì Đông Phương Hình Tôn quả là rất đẹp trai nhưng lạnh lùng dị thường khác với người khác a. Nếu không, mỗi lần Giai nhi từ Linh Hiên trở về vẻ mặt đều rất sợ hãi – rất giống người sống sót cuối cùng từ Đại chiến Thế Giới lần thứ hai (Mik:Tỷ ấy nói vậy đấy, Mik hok thêm bớt gì âu ^^). Không biết lát nữa nàng gặp Đông Phương Hình Tôn, hai chân có nhũn ra giống như Giai nhi không nữa.
Gõ! Nàng nhẹ nhàng gõ cửa. Bên ngoài Linh Hiên trước nay chưa từng có thủ vệ. Có lẽ Đông Phương Hình Tôn là một người thân vốn đã mang đầy võ công nên hắn chắc không quan tâm đến sự an toàn của bản thân.
-“Vào đi.” – Thanh âm quen thuộc phía sau cửa gỗ vọng đến.
Một thanh âm rất quen thuộc- tiếng nói ấy làm người ta cảm giác như được tắm trong gió xuân. Thanh âm này hẳn là…..
-“Tiểu Hạnh?” – Nàng đẩy cửa ra, đúng là nhìn thấy được một người không ngoài ý muốn.
-“Như Ý?” – Đông Phương Hình Tôn hiển nhiên có chút ngoài ý muốn – “Ngươi làm sao lại tới nơi này?”.
-“Ta mang điểm tâm đến a” – Nàng bĩu bĩu môi, trong tay bưng chén đĩa. –“Ở trong này chỉ có mình ngươi thôi sao?” – Bên trong lẫn bên ngoài ngoại trừ nàng ra, chỉ có hắn.
-“Ân” – Hắn gật gật đầu, nhận lấy đĩa điểm tâm trong tay không để ý đến đống dược liệu trên tay. Từ trước đến nay, mỗi khi hắn luyện đan đều không để người khác bên cạnh.
-“Thiếu gia đâu?” – Ngữ khí nàng mang vẻ hiếu kì hỏi thăm đồng thời nhìn về đống dược liệu trong tay hắn. Dược liệu Đông Y nàng đã từng xem qua, tất cả đều rất giống cỏ dại. Thật là bội phục những người học Đông Y – ai cũng đều phải nhớ rõ mỗi loại dược thảo.
-”Ngươi rất muốn thấy hắn sao?” -Hắn ngẩng đầu, liếc nàng.
Cái này … Thật cũng không phải – “Chỉ là có chút hiếu kì a” – Nàng sắp đống chén đĩa đặt lên cái bàn tròn – “Nghe người khác nói, hắn là người rất đáng sợ a. Chỉ cần chọc giận hắn thì sẽ rất khó sống sót. Ta mặc dù cũng có điểm rất muốn gặp hắn nhưng lại sợ vô ý chọc giận hắn thì cũng sẽ mất mạng a” – Nếu mà mất mạng ở cổ đại, vậy thì không biết phải làm sao a.
-“Hắn sẽ không giết ngươi” – Hắn lẳng lặng nói, bởi vì hắn căn bản cũng không nghĩ sẽ giết nàng.
“Làm sao ngươi biết?” -Nàng quái dị nhìn hắn
-”Ta chính là biết rõ.” – Lời nói của hắn cực kì khẳng định.
- “Dù cho ta chọc giận hắn thì sao?”
-”Đúng. Ngay cả như vậy, hắn cũng sẽ không giết ngươi” - Nếu như là nàng, hắn đều có thể tha thứ mà không suy nghĩ (Mik: Lỡ tỷ ấy “hồng hạnh xuất tường” , ca ca có tha thứ không? *mắt chớp chớp*).
-“Có thể…” – Sao vấn đề này nàng và hắn cứ day dưa mãi thế? Dù Tiểu Hạnh là dược đồng bên người Đông Phương Hình Tôn nhưng cũng không thể nào trăm phầm trăm đều biết rõ tâm ý của Đông Phương Hình Tôn. Cho dù Tiểu Hạnh nói Đông Phương Hình Tôn sẽ không giết nàng nhưng cũng không có nghĩa là sẽ thật sự như thế. –“Thiếu gia khi nào sẽ trở về ?” . Nàng hỏi. Bây giờ nàng có nên trở lại phòng bếp không?
-”Không biết.”- Hắn trả lời một “đáp án nước đôi” lập lờ.
-“…” – Ánh mắt nàng lưu luyến nhìn đĩa Phục Linh Cao đặt trên bàn. Tay nghề của đại nương ở phòng bếp thật sự hảo, điểm tâm tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt làm mê người.
-”Ngươi muốn ăn?”- Hắn nhìn theo ánh mắt của nàng.
-“Chỉ là cảm thấy nếu để nguội sẽ rất lãng phí!”– Nàng nghĩ một đằng lại trả lời một nẻo nhưng trong nội tâm lại yêu chết món điểm tâm này.
Hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, say đỏ thả dược liệu trong tay ra đi đến bên cạnh bàn tròn, cầm một khối Phục Linh Cao trong mâm đưa đến trước miệng nàng (Mik: Aaaaaa .. dễ thương quá ^^)
-”Đây là… Cho thiếu gia a!”- Nàng giật mình nói. Hắn chỉ là dược đồng làm vậy có hơi kiêu ngạo quá không?
-“Chính là ngươi muốn ăn, không phải sao?” – Hắn trả lời.
-“Nhưng là…” – Nàng do dự. Tuy nhiên điểm tâm trước mắt lại tỏa ra mùi hương mê người.
-“Không ai biết đâu!”- Hắn nhìn thấu do dự của nàng, nói.
Nếu đối phương đã nói vậy, như vậy nàng chỉ có thể tiếp nhận thôi. Qúy Như Ý hé miệng, cắn Phục Linh Cao trên tay Đông Phương Hình Tôn. Qủa nhiên rất ngon, điểm tâm mềm không quá béo không quá ngọt, ắn đến đâu thì lại tỏa ra cảm giác thanh lương (thanh mát). Thật là rất ngon. Sau khi về nhà, nàng nhất định phải hỏi mẹ xem có biết làm món điểm tâm này không.
Hắn nhìn nàng ăn hết miếng điểm tâm đó rồi lại lấy khối Phục Linh Cao khác đưa tiếp đến miệng nàng.
Đã có ngươi giúp nên thân thủ của nàng cũng lười thế là nàng há miệng ra cắn luôn – “Ngô .. Ngươi .. Ngươi tại sao không ăn a?” – Nàng vửa nhai nuốt vừa khó khăn hỏi người bên cạnh.
-“Ta trước khi dùng cơm sẽ không ăn bất kì thứ gì khác.” – Hắn đáp lại nàng nhưng vẫn tiếp tục cầm lấy khối Phục Linh Cao thứ ba (Mik: tỷ tỷ.. đổi chỗ cho muội đi *mắt rưng rưng*).
A? Nàng ngừng ăn –“Kể cả điểm tâm sao?”
-“Ân” –Đông Phương Hình Tôn gật gật đầu.
-“Nói cách khác từ buổi sáng đến giờ ngươi chưa ăn gì sao?” – Nàng mở to mắt trừng trừng nhìn hắn.
-“Ân.” – Hắn tiếp tục gật gật đầu.
Ông trời! Nếu hắn mà như vậy chắc sẽ bị ung thư dạ dày mà chết mất a. –“Sáng sớm ngươi không ăn bất cứ thứ gì luôn sao?” – Nàng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào hắn-“Ngươi không biết buổi ăn sáng đối với một người mà nói rất quan trọng a, đây là dinh dưỡng cân đối đấy ngươi hiểu không? Ta rốt cục cũng hiểu tại sao người lại gầy như thế, nguyên nhân chắc là do ngươi không ăn sáng. Nếu như ăn thì cũng sẽ không giống như bây giờ. Huống hồ nếu một ngày ăn không đủ ba bữa cơm sẽ rất dễ đau bụng mà đau bụng rồi sẽ dễ dẫn đến bệnh đau bao tử. Mà đau bao tử cuối cùng sẽ sinh ra ung thư dạ dày rồi đến ung thư dạ dày giai đoạn cuối .. rồi cuối cùng sẽ “quang vinh” mà nói Good Bye với thế giới này, ngươi rốt cục có biết không a” – Nàng liên tiếp nói, mặc kệ có quan tâm đối phương nghe có hiểu hay không. (Mik: *xỉu* =.=)
-“Ngươi đang sinh khí (tức giận)” – Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi. Tuy nhiên những lời nàng vừa nói kia hắn nghe không hiểu hơn phân nửa.
-“Không có.” – Nàng phủ nhận. Sau đó kéo hắn tới bên bàn tròn, cầm lấy một khối Phục Linh Cao đưa đến trước mặt hắn – “Ăn!” – Hắn đúng là không phải tiêu chuẩn của Đường Triều mà đại khái giống dân đói Châu Phi (Mik: muội chết cười với tỷ mất .. ca ca đẹp vậy mà tỷ ví như dân đói =.=)
-“Ngươi hy vọng ta ăn?” – Hắn cuối đầu, hỏi ý kiến nàng.
-“Ta không muốn ngươi bệnh.” – Nàng cơ hồ có thể tiên đoán được 10 năm sau, hắn ốm yếu nằm trên giường, mà ngàn năm sau nếu các nhà khảo cổ có may mắn đào được di cốt hắn thì sẽ phát hiện cổ nhân chết do chứng kén ăn. (Mik: =.=)
-“Há miệng” – Nàng cưỡng chế hắn ngồi xuống, cầm lấy khối Phục Linh Cao đưa gần đến miệng hắn –“A!” (Mik: tỷ đút cho người ta ăn lun .. ôi dễ thương quá >”<)
Hắn cũng hợp tác mà mở miệng, cắn một miếng.
-“Từ nay về sau mỗi sáng sớm đều phải ăn một chút gì đó, biết không?”
-Hắn nhìn chằm chằm vào nàng –“Ngươi sẽ ăn cùng ta sao?”
-“Hội” – Nàng thuận miệng đáp ứng – “Ăn một cái nữa đi”
Mà ngoài cửa ——
Một dược đồng cầm một đống dược liệu đứng trước cửa ra vào, cố gắng mở to mắt mà nhìn . Trời ! Hắn không phải hoa mắt đấy chứ. Thiếu gia .. rõ ràng cùng một người —— ăn điểm tâm ?!