Ngày ngày ở lỳ trong Tần Phủ, hết tu luyện ma pháp lại luyện võ thuật, gần như không có thời gian rảnh rỗi. 3 năm trước, Tần Tử Phong bị thương nặng, nàng vô cùng day dứt. Từ đó, mỗi ngày đều là luyện công điên cuồng, sáng luyện quyền, trưa luyện ma pháp, chiều luyện kiếm, tối minh tưởng tu luyện nội lực không dừng không nghỉ, mấy lần suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma...
Mãi đến mấy hôm trước, thương thế của Tần Tử Phong cơ bản hồi phục, nàng mới như trút được gánh nặng. Hôm đó là lần đầu tiên nàng ngủ trong suốt 3 năm... Tâm tình vui vẻ, tự nhiên muốn đi chơi. Vậy là nàng bắt 2 huynh đệ Tần Tử Phong làm phu khuân vác, hành hạ bọn suốt buổi sáng cuối cùng cũng chán. Đang muốn về lại khách sạn Hoa Hồng thì chợt nhớ, mình vẫn còn phải mua chút đồ phụ nữ, mà đi mua mấy thứ đó dẫn theo nam nhân thì không tiện nên trốn đi trước.
Ai ngờ vừa đi được một đoạn thì đã gặp phải rắc rối.
- Tiểu thư xin dừng bước, công tử nhà ta có chuyện muốn hỏi.
Một tên mặt trắng áo gấm quần lụa đầu nhuộm bảy màu dẫn theo một đám gia đinh đi tới. Vừa đánh giá Bạch Vân vừa nói:
- Vô lễ, nói chuyện với người đẹp mà như thế được sao... tiểu thư thứ tội, đám hạ nhân nhà ta thật không có văn hóa. Hắc hắc, mạo muội dám hỏi, tiểu thư định đi đâu, ta có thể dẫn đường chăng.
Nói xong lại cẩn thận quan sát Bạch Vân. Khuôn mặt cân đối, ngũ quan đoan chính tạm coi là xinh đẹp, quần áo cũng là loại rẻ tiền. Làn da này, chín phần là chưa từng dùng qua mỹ phẩm, đặc biệt là đôi tay, thô ráp như vậy... Tiểu muội này, chắc chắn là con nhà nghèo... hắc hắc, lần này coi như đổi khẩu vị một chút.
Bạch Vân vô cùng tức giận, vừa muốn đi riêng thì lại gặp tên này. Trừng mắt nhìn tên kia một cái, nói:
- Phiền ngươi tránh đường, ta còn có việc gấp.
- Tiểu thư có việc gì, ta có thể giúp.
Nói rồi liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Mấy tên gia đinh nhanh chóng bao vây Bạch Vân lại, hành động cực kỳ ăn ý xem ra không phải lần đầu.
- Tránh ra mau, nếu không đừng trách ta độc ác.
- Hừ, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.Ngươi còn cho rằng ngươi xinh đẹp lắm sao? Hôm nay ta nhất định muốn ngươi. Ra giá đi, một đêm bao nhiêu.
Tên công tử hừ lạnh, đàn em càng trực tiếp hơn, xắn tay áo chuẩn bị động thủ.
Người đi đường thấy tình hình không ổn vội tránh đi, không ai muốn rước họa vào thân. Mấy tiểu thương ven đường cũng vội thu hết hàng hóa, trốn vào một góc.
Đúng lúc đó thì Bạch Vân nghe thấy âm thanh của Tần Lôi vang lên:
- Ha ha, ta ủng hộ a, mua đi, tỷ tỷ phải ra giá cao một chút đó. Thấp quá ta mất mặt lắm...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân nhất thời đỏ lên, thực mất mặt mà, bị mấy tên tiểu lưu manh này đùa giỡn nữa. Bị đùa giỡn thôi cũng không nói, quan trọng hơn là đã bị tên tiểu tử Tần Lôi này nhìn thấy... Lại nhớ lần trước tiểu tử kia lân la tán gái bị con gái nhà người ta hất nguyên chén trà vào mặt, nàng còn cười hắn suốt nửa tháng, lần này... xong rồi...
Đang lúc phân vân nên chiên hay xào tên công tử mặt trắng này, Bạch Vân bỗng nhìn thấy một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp đang chạy hướng qua bên này với tốc độ cực nhanh. Ha ha, không phải ngươi sợ mất mặt sao, được lắm....
Nghĩ là làm, tay trái Bạch Vân giơ lên phóng ra một tia sét, thẳng về phía lầu 2, nơi Tần Lôi đang vắt chân lên ghế uống rượu.
Thuấn phát ma pháp cấp 1: Lôi Thuật.
Xẹt....
Đang hứng chí tu cả vò rượu lớn, Tần Lôi bổng cảm thấy nguy hiểm. Vừa quay lại thì... Oanh!!! Một tia tử lôi to bằng cánh tay nên lên người hắn, lan ra làm vỡ cả vò rượu. Thần trí nhất thời mê man, rồi lại cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng nhiếp bay đi, nặng nề rơi xuống đất cái bịch.
Phản ứng đầu tiên sau khi tiếp đất là vận khởi long lực trung hòa lôi điện trên người, dập lửa do rượu bị lôi lực làm bốc cháy trên quần áo. Trong lòng thầm nghĩ, không lẽ nhị tỷ đã giận quá hóa rồ, trực tiếp ra tay giết mình tại đây. Không ổn phải trốn.
Tần Lôi lập tức tung người nhảy ra khỏi vòng vây của đám gia đinh. Mà đám gia đinh cùng tên công tử kia vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, tùy ý để Tần Lôi vượt qua.
Không chỉ đám người này, tất cả dân chúng xung quanh cũng giật mình sợ hãi, không ai dám thở mạnh. Thật không ngờ, cô bé này lại là ma pháp sư, lại nhìn cái thuấn phát ma pháp kia, ít nhất cấp độ cũng đã vượt qua sơ cấp pháp sư rồi.
Bỗng tên công tử mặt trắng hét lên:
- Hay lắm, không ngờ hôm nay lại gặp một tiểu pháp sư. Hắc hắc, cả đời ta còn chưa có chơi qua pháp sư nha. Người đâu bắt nàng lại.
Một lời nói phá vỡ hoàn toàn sự tĩnh lặng lúc nãy. Đám tiểu thương và người đi đường lúc trước còn tùy tiện chui vào một góc rình xem trò hay thì bây giờ như đàn cừu gặp sói, nhao nhao chạy ra xa. Đùa gì vậy, đó là ma pháp sư đó, không giống đấu khí sát thương có hạn, ma pháp đều thiện về tấn công quần thể, không chạy nhanh chắc chắn sẽ bị vạ lây...
Đám gia đinh cũng giật mình, nhưng trong chốc lát không dám xông lên. Tên công tử lại hét lên:
- Đám ăn hại, lên đi, sợ cái gì...
Một tên gia đinh ghé vào tai hắn nói nhỏ:
- Công tử, hay là thôi đi, ma pháp sư phần lớn đều có lai lịch. Sợ là chúng ta chọc không nổi...
Tên công tử tức giận đạp cho tên gia đinh kia một phát, hung hăng nói:
- Lên hết cho ta, sợ gì, tội vạ gì đã có ta gánh chịu.
Trong lúc đó, bên ngoài vòng vây, Tần Lôi đang đứng như trời trồng. Trước mặt hắn bây giờ là người mà hắn ngày đêm thương nhớ, Thủy hệ kiếm sư - Hàn Băng Ngưng. Người 4 năm về trước đã đánh bại hắn trong trận chung kết Thiếu Niên Cao Thủ Đại Tái, hơn nữa còn là thất bại cực kỳ thảm hại. Lúc đó hắn với nàng còn đánh cược, lần sau tái đấu ai thua sẽ phải làm nô lệ cho người kia 1 tháng. Không ngờ, lần đầu tiên gặp lại sau 4 năm lại thê thảm thế này. Thật là mất mặt...
Đang phân vân có nên đào một cái lỗ trên đường để chui xuống hay không, thì cô gái kia bỗng tăng tốc độ, vọt qua hắn lao vào giữa đám gia đinh đang vây quanh Bạch Vân. Tần Lôi thở phào, may quá nàng ta không nhận ra mình. Cũng phải, bây giờ khắp người đều đen sì, quần áo cháy sém vô cùng rách rưới, làm sao có thể so với Tần thiếu gia phong lưu anh tuấn chứ. Xem ra ta nghĩ nhiều rồi.
- Tần Lôi, 4 năm không gặp không ngờ ngươi lại...
Hàn Băng Ngưng lướt qua, hờ hững nói nửa câu rồi ném cho Tần Lôi 1 nén bạc lớn. Tần Lôi hóa đá ngay tại chỗ.
- Xong rồi, nàng nghĩ ta là ăn mày....xong rồi....
Hàn Băng Ngưng lao vào giữa vòng vây, rút kiếm ra chỉ thẳng vào mặt tên công tử, lạnh lùng nói:
- Lôi Ân, ngươi vẫn chứng nào tật nấy, xem ra lần trước ta vẫn nhẹ tay.
Xung quanh người Hàn Băng Ngưng thủy hệ đấu khí tràn ra, bốc lên cuồn cuộn.
Tên công tử vừa nhìn thấy Hàn Băng Ngưng vọt tới thì cực kỳ hoảng sợ, chưa đợi Hàn Băng Ngưng nói xong đã trốn mất. Đám gia đinh thấy chủ tử chạy trốn cũng vội vàng chia nhau ra chạy.
Tần Tử Phong ngồi trên lầu, vừa thấy Bạch Vân ném ra ma pháp thì sợ hãi. Xem ra Bạch Vân nổi giận thật rồi, tính tình vị muội muội này hắn rất rõ, bình thường cực kỳ hiền lành, nhưng một khi ra tay... vậy... Thực ra điều này có liên quan đến công pháp nàng tu luyện. Lôi hệ, bình thường thì không sao, nhưng một khi bạo phát thì còn đáng sợ hơn hỏa hệ một chút. Phải xuống ngay, nếu không may xảy ra án mạng thì sẽ rắc rối.
Khi Tần Tử Phong chạy tới nơi thì đám người kia đã không thấy đâu nữa, người dân tiếp tục hoạt động thường ngày của họ. Bạch Vân thì đang nắm hai vai Tần Lôi vừa lắc vừa gọi. Nhưng dù lắc mạnh thế nào, gọi ra sao thì tiểu tử này vẫn đứng im, hai mắt vô thần, miệng không ngừng lẩm bẩm xong rồi...xong rồi...
Tần Tử Phong chạy tới, lo lắng hỏi:
- Vân nhi, tiểu Lôi sao lại thành như vậy, không phải bị đánh thành đần độn rồi chứ.
- Không phải đâu đại ca. À, huynh nhớ tiểu cô nương trong mộng của hắn không. Vừa rồi lúc ta dùng ma pháp ném hắn xuống không may đúng lúc cô nương ấy đi qua, từ lúc đó thì hắn liền biến thành như vậy.
Bạch Vân vừa cười vừa nói.
- Ha ha, muội không may đúng lúc lắm, tên tiểu tử này cả ngày chỉ biết chọc người ta, cuối cùng cũng bị báo ứng, ha ha... thôi ta và muội đi qua kia uống rượu đi, kê hắn.
Tần Tử Phong cười lớn, vui vẻ nói.
Bạch Vân vốn muốn đi một mình, nhưng lại bị tên công tử kia chặn đường, cũng không còn hứng thú ăn uống nữa muốn về nghỉ ngơi. Tần Lôi cũng không lẩm bẩm nữa, thất tha thất thểu trở về nhà trọ Hoa Hồng. Không nói không rằng đóng cửa tự nhốt mình trong phòng không ra nữa.
Cứ thế suốt 10 ngày, Bạch Vân và Tần Tử Phong ngày nào cũng đi dạo, cơ hồ đã đi hết những nơi nổi tiếng trong kinh thành, à tất nhiên là trừ thanh lâu kỹ viện... còn Tần Lôi đáng thương sau lần bị đả kích nặng nề kia một mực trốn trong phòng không ra, ngay cả cơm cũng do tiểu nhị đưa vào.
Đúng sáng ngày thứ 11, cửa phòng Tần Lôi bật mở, Tần lôi mặc một bộ áo vải bố màu xám từ trong phòng bước ra. Đúng lúc Tần Tử Phong đang đứng ngoài hành lang đợi Bạch Vân thay đồ. Thấy Tần Lôi, Tần Tử Phong giả bộ ngạc nhiên, rồi lại giả bộ vui quá hóa khùng chạy lại nắm lấy vai Tần Lôi.
- Lôi, đúng là đệ rồi, đệ còn sống. Ta biết mà, người ta chỉ lừa ta thôi... ha ha...
Bạch Vân cũng từ trong phòng riêng bước ra, thấy Tần Lôi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Hả, vẫn còn sống à...
Ngoài dự đoán, Tần Lôi ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố, một sự việc cỏn con như vậy làm sao hạ gục được thiếu niên anh tuấn dũng mãnh như thần ta đây. Ngày hôm nay bắt đầu thi đấu rồi, ta đương nhiên phải ra rồi.
- Tốt lắm, vì câu nói này thưởng cho ngươi.
Tần Tử Phong tiện tay ném một nén bạc qua. Không ngờ vừa cầm vào nén bạc, Tần Lôi lại đứng hình.
- Ha ha, Tiểu Lôi, không cần thất thần như vậy, thực ra ăn mày cũng là một nghề tốt, có thể nuôi vợ con. Ta nghe nói ăn mày có tay nghề thậm chí còn kiếm đủ tiền xây cả nhà lầu đấy. - Tần Tử Phong ác ý nói.