Không Lối Thoát

Quyển 1 - Chương 7: Song hệ sát long giả




- Ha ha,đương nhiên, ta là ai cơ chứ, tương lai nhân loại đệ nhất cường giả, người hủy diệt thiên giới, nô dịch quỷ giới....á, sao gia gia lại cốc đầu con. - Tần Lôi ôm đầu.

- Nhìn đi, còn muốn đánh lên thiên giới sao, suýt chút nữa thì bị đè chết rồi. - Tần Chính gõ Tần Lôi thêm cái nữa giáo huấn.

- Gia gia, Tiểu Lôi thế nào, có bị Long Tinh phản phệ không. - Tần Tử Phong hỏi.

- Ta là ai, ta... ách, có sát khí. - Tần Lôi lập tức cảnh giác, nhìn xung quanh. Ách, nhị tỉ, đừng nhìn ta như vậy. Ta trốn...

Giây kế tiếp, hắn đã biến mất trong đám thợ...

- Haizz, Long tinh hoàn toàn phù hợp, vốn tư chất của Tiểu Lôi là tốt nhất trong 3 đứa, nếu mà nó có được một nửa sự chăm chỉ của Vân Nhi thì tốt. Dung hợp 2 viên Long Tinh, lại là 2 hệ có sức hủy diệt mạnh nhất Lôi - Hỏa, vậy... haizz, đáng tiếc... - Tần Chính lắc đầu cảm thán.

- Vậy là tốt rồi, tốt rồi... - Tần Tử Phong mừng rỡ nói, nhưng trong nội tâm lại có chút gì đó nghẹn lại. Em trai hắn, lúc trước còn cần hắn che chở, bảo vệ, bây giờ đã mạnh mẽ đến mức nào rồi. Có lẽ, cả đời này hắn sẽ không đuổi kịp được.

Tần Chính nhận thấy sự thất thần trong mắt của Tần Tử Phong, nhẹ giọng an ủi:

- Tử Phong, Tiểu Lôi đã rất mạnh rồi, chính vì thế, cháu cần cố gắng hơn nữa. Nên biết, năm ta 20 tuổi, mới là một tam cấp kiếm sư nha. Con đường trở thành cường giả, cần nhất chính là sự cố gắng.

- Vâng, con biết.

Trong nháy mắt, sự thất thần biến mất, trở về trạng thái bình thường. Đúng vậy,bước trên con đường trở thành cường giả, cần nhất là sự cố gắng. Quan trọng hơn, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo vệ hết mọi người hắn yêu thương. Nhưng, nếu "mọi người" đó, đều là siêu cấp cường giả. Vậy...

Nghĩ đến đây, hắn bật cười. Có lẽ, đã đến lúc ta là người được bảo vệ rồi.

- Vân Nhi, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé. Lâu lắm rồi ta chưa được ngắm cảnh Thanh Hoa thành. - Tần Tử Phong mỉm cười, nhìn về phía Bạch Vân - đầu tóc dựng ngược, mặt mũi đen sì nói.

- A, chờ muội chút, không thể ra đường với bộ dạng này được, muội đi thay đồ. - Bạch Vân vội vàng chạy đi.

.....

Tình huống cơ bản là như vậy. Lúc đó trong mật thất, muội thấy Tử Linh lão quái ngồi cạnh một cái đỉnh âm dương trong góc, muội mới nói: ''Lão quái vật, ra ngoài cho ta thay đồ chút". Nhưng mà, huynh biết hắn trả lời ra sao không?

- Hắn trả lời sao. - Tần Tử Phong mỉm cười nói.

- A, hắn nói. Tiểu cô nương, ngươi thay đồ việc của ngươi, ta tĩnh tọa việc của ta. Ngươi còn cho rằng ta thích nhìn lén một bé gái chưa phát dục như ngươi ư, nếu ta muốn, quần áo của ngươi có thể ngăn cản tiên nhãn của ta ư hắc hắc. Ta giận quá lao tới đá hắn một cái, ai ngờ hắn không né tránh, cũng không phòng ngự, trực tiếp bị đá văng khỏi mật thất. Không biết hắn có bị làm sao không.

- Còn bị làm sao nữa, thất khiếu chảy máu, có vẻ bị thương rất nặng. - Tần Tử Phong cười khổ.

- Hả, sao lại như vậy. Không phải hắn giả vờ chứ, hắn thế nhưng mà là cường giả tu chân đỉnh cao, có chiến lực vượt qua cả độ kiếp kỳ nha.

- Ha ha, ai biết được. Chắc là hắn giả vờ thôi. Kia muội nhìn xem, bên đó là Vĩnh Thịnh Phường, toàn thành đều đang tu sửa chỉ còn nơi đó lại không sao. Đi, qua đó xem đi, ta nhớ là lâu lắm rồi muội không may quần áo rồi, thấy hợp thì may luôn.

Vĩnh Thịnh Phường là một thương đoàn buôn tơ lụa nổi tiếng, chuyên thu mua các sản phẩm từ Tơ Lụa vương quốc, qua Cực Đông đế quốc, xuyên ngang Đại Lãng sa mạc đem bán sang phía Tây đại lục. Tơ lụa phía Đông đại lục vốn nổi tiếng bao đời nay, mà muốn đem tơ lụa từ phía Đông đại lục qua phía Tây đại lục, chỉ có 2 con đường, đi qua Đại Lãng hoặc trực tiếp đi qua biển Đông. Nhưng từ 10 vạn năm trước, hải hoàng Kim đã hạ tuyên cáo, bất cứ nhân loại nào đạt từ cấp 3 chiến sĩ trở lên, đặt chân một bước xuống biển, giết không tha. Mà không đạt tới cấp 3, làm sao có thể chống lại ma thú dưới biển. Từ đó giao thương Đông - Tây chỉ còn lại một con đường là đi qua sa mạc.

60 năm trước, Tần Chính được phong vương, cắt cho toàn bộ vùng đất phía bắc rộng 400 vạn dặm vuông làm phong địa, cho quyền tuyển hộ vệ đội 1500 người, hiệu xưng Vĩnh An vương, con cháu đời đời hưởng tước vị vĩnh viễn không thu hồi. Mới nghe đến diện tích, ai cũng tưởng Tần Chính được lộc lớn, 400 vạn dặm vuông a, gần bằng 3 phần 10 Cực Đông đế quốc rồi, nhưng những người biết chuyện thì đều cười lạnh. 400 vạn dặm, cơ bản đều nằm trong sa mạc Đại Lãng, thiên tai, cướp bóc không nói, chỉ riêng số lượng ma thú trong đó.... 400 vạn dặm đất hoang, không thể trồng trọt, không có dân cư như vậy có khác gì đi đày. Vĩnh An vương, ý là Vĩnh viễn An phận ở đó đi, cả con cháu của ngươi cũng thế, vĩnh viễn an phận chết trong sa mạc chim không thèm ỉa đó đi. Chưa tính đến số lượng quân đội, lúc trước Tần Chính cầm binh, chưa bao giờ dưới trăm vạn, mà bây giờ ban cho hơn ngàn hộ vệ đội, dây là tuyệt đối vũ nhục.

Khác với đa phần quý tộc lúc bấy giờ nhận định, cho rằng Tần Chính trực tiếp từ chối tước vị, hắn lại ngoan ngoãn nhận lệnh, tiến thẳng tới Đại Lãng. Thời bấy giờ,khu vực này chỉ có một cổ trấn vô danh, là nơi các lái buôn tụ tập nghỉ ngơi trước khi tiến vào sa mạc. Nói là cổ trấn, còn không bằng nói là một cái di tích, vì dân thường nơi này đã bỏ đi hết rồi, nếu không có mấy đoàn buôn thì sợ rằng nơi này đã sớm bị gió cát chôn vùi rồi.

Sau khi Tần Chính tới đây, hắn liền bỏ tiền túi ra thuê nhân công xây lại toàn bộ cổ trấn, xây tường thành. Đặt tên là Thanh Hoa Thành. Lúc đó, ông chủ của Vĩnh Thịnh Phường - Trần Thịnh, vốn là người có tài nhìn xa trông rộng, đã đầu tư gần như toàn bộ tài sản vào đây. Sau khi thành xây xong, Tần Chính lại đích thân tiêu diệt hơn trăm toán cướp trong lãnh địa. Từ đó, buôn bán Đông - Tây ngày càng phát đạt, Thanh Hoa thành bỗng chốc trở nên nổi tiếng, mà Vĩnh Thịnh Phường càng là hưởng lợi nhiều nhất. Chỉ vài năm đã trở thành thương đoàn lớn thứ 2 Cực Đông đế quốc...

Trong lúc Tần Tử Phong và Bạch Vân đang chọn vải may đồ thì lúc này tại Tần Phủ.

- Tử Linh, ngươi thật thảm hại, ha ha, quả thật bị đánh ra nông nỗi này. Nói cảm giác xem nào, bị cháu gái ta đá một cước xem ra cũng dễ chịu đi. - Tần Chính cười ha hả.

- Ngươi... được rồi, lần này coi như ngươi giỏi, sau này ta lấy vợ sinh con, ta sẽ bảo con trai ta đá ngươi một cước. Vậy, nếu ngươi gọi ta tới chỉ để chê cười ta, cười xong rồi ta đi nghỉ.

- Được rồi, không đùa nữa. Ảnh... tới đây. - Tần Chính sắc mặt nghiêm túc nói.

Từ bên ngoài, một bóng đen lấy tốc độ cực nhanh bay vào, là một người toàn thân mặc đồ đen, bịt mặt chỉ hở mỗi đôi mắt.

- Tướng quân, thuộc hạ có mặt. - Ảnh nói.

- Ảnh, báo cáo những gì ngươi điều tra được. - Tần Chính nói.

- Báo cáo tướng quân, bọn người lần trước ám sát đại công tử thuộc một tổ chức tên là Kim Võng, đứng thứ 3 trong giới sát thủ, khi thuộc hạ đến tổng bộ của chúng thì toàn bộ bọn chúng đều đã chết. Theo kiểm tra cho thấy, bọn chúng đều có một vết thương ngay chính giữa mi tâm, tất cả đều chưa kịp rút kiếm. Bước đầu thuộc hạ cho rằng hung thủ rất thân thuộc với chúng, nhưng khi khám nghiệm cẩn thận. Thuộc hạ nhận định, hung khí rất có thể là phi kiếm của tu chân giả.

- Tốt lắm, ngươi tới Vĩnh Thịnh Phường mua 3 bộ quần áo, rồi đến ma thú sơn mạch tìm Hạ Nông bảo hắn về đây, ta có việc gấp giao cho hắn. - Tần Chính ra lệnh.

- Rõ, thuộc hạ cáo lui.

- Ngươi nghe chưa, Tử Linh, người thuê bọn chúng có lẽ là tu chân giả. - Tần Chính trầm mặc nói.

- Không có khả năng, tu chân giả đã tuyệt tích từ lâu rồi, không lẽ miếng ngọc giản trong tay Tử Phong là của bọn chúng. - Tử Linh vẻ mặt khiếp sợ nói.

- Ngươi sợ thì được cái gì, ta cũng không tin, ta đánh không lại đám tu chân giả đó. - Tần Chính quát.

- Haizz, thứ gì đến rồi cũng đến, thật đáng tiếc, ta bị thương nặng như vậy, ngay cả pháp bảo bổn mệnh cũng bị hủy. Không được, ta phải lập tức bế quan. - Tử Linh nói xong liền biến mất.

Lại nói đến Tần Tử Phong và Bạch Vân đang chọn quần áo.

Tần Tử Phong vừa đi vừa ngắm xung quanh. Đâu đâu cũng thấy người làm chạy tấp nập, dọn dẹp những đồ bị đổ vỡ, giặt, nhuộm lại mấy súc vải bị bẩn. Bên cạnh hắn, Bạch Vân dừng lại trước một tấm vải mới được nhuộm xong không ngừng nghe cửa hàng trưởng giới thiệu.

- Đại ca, ta lấy thêm loại này. Huynh thấy có đẹp không. - Bạch Vân ướm thử tấm vải lên người, vừa cười vừa hỏi Tần Tử Phong.

- Đẹp, nhưng muội không thấy là mua hơi nhiều rồi sao. Một hơi mua mười mấy tấm, mặc sao hết. Còn nữa, muội phải biết ta thế nhưng mà là người bệnh a... này. Chưa nói xong, Tần Tử Phong phát hiện Bạch Vân đã càng đi càng xa. Haizz, thật là, biết vậy đã không bảo muội tới đây. Không, từ nay ta thề, không bao giờ đi mua sắm cùng phụ nữ nữa, thế này còn hơn cả tra tấn.