Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Chương 31: Phì Di cùng bạn gái




Lục Chân Nghi không báo cáo mình có dị năng, Tần Thẩm thậm chí còn dặn cô không được nói với người khác.

Chính Lục Chân Nghi cũng nghĩ như vậy, cô cảm thấy dị năng gà mờ của cô nói ra cũng vô dụng, còn tốn công giải thích, dù vào đội Dị Thường, cũng chỉ xếp bét.

Hơn nữa, Tần Thẩm nói, trong đội dị năng có một người mang dị năng tinh thần, tác động chủ yếu lên vật không có sự sống, ví dụ như khiến thìa bay… Còn dị năng của cô có chút kỳ lạ, tốt nhất là không nên để lộ

Thậm chí ngay cả Ngô Tĩnh San, cô cũng không nói.

Đổng Văn Triết vô cùng áy náy với chuyện để con trai kiếm tiền nuôi hai vợ chồng, nên đã tìm Tô đại tá, xin một phần công tác hậu cần phân phối vật tư. Ngô Tĩnh San và Tiểu Võ cũng nhờ quan hệ xin được cho Ngô Tĩnh San việc tài vụ.

Lục Chân Nghi biết chuyện còn trêu cô ấy: “Không tồi, cậu đúng là thiết thực, nhanh như vậy đã quen với tình hình rồi.”

Kết quả, đến khi Tần Thẩm trở về lại mang cho cô một tin tức, quân đội cũng đồng ý sắp xếp cho Lục Chân Nghi một vị trí.

Đương nhiên là bởi vì dị năng của Tần Thẩm quá mạnh.

Trước mắt còn chưa có dị năng nào thăng cấp, cho nên dị năng của mọi người đều hạn chế ở giai đoạn cầu lửa, cầu nước, lưỡi dao gió nhỏ, mà hai người dị năng không gian đều mới chỉ có không gian nhỏ mấy chục mét vuông, so với Tần Thẩm lúc đầu còn không bằng.

Tần Thẩm cũng chưa hoàn toàn để lộ năng lực của anh, anh tuyên bố không gian là 1000 mét vuông, mà cắt không gian cũng chỉ khai là lưỡi dao không gian.

Ngay cả như vậy cũng khiến cho quân đội cực kỳ coi trọng.

Cho nên, Lục Chân Nghi được quyền lựa chọn rất nhiều chức vụ: “… Em muốn làm đón tiếp người gia nhập, hay quản lý kho gạo, hoặc làm thống kê cống hiến?”

Lục Chân Nghi lau mồ hôi.

“Đón tiếp thì thôi đi, anh cảm thấy…” Tần Thẩm nói, “Giao tiếp với nhiều loại người không thích hợp với em.”

Lục Chân Nghi lại lau mồ hôi.

“Quản lý kho thóc rất nhàn, cũng không phải nghĩ nhiều, có thời gian rảnh có thể tập luyện dị năng, nhưng lại gò bó. Trong giờ làm không thể rời nơi công tác, tan tầm có việc cũng sẽ bị gọi đi…”

“Thống kê cống hiến là làm việc theo nhóm, đa phần là người nhà cũng những người có ô dù, giao tiếp quan hệ hơi phiền phức…”

“Em chọn việc đó.” Lục Chân Nghi nói.

“Hả?”

“Em nói em chọn việc này…”

Tần Thẩm còn chưa thực sự đồng ý, nói: “Hay thôi em đừng làm gì cả, trong không gian của anh có rất nhiều đồ, đủ cho hai chúng ta dùng cả đời, cần gì phải vất vả?”

“Em ở một mình cũng rất chán.”

“Hiện tại trong quân doanh đã khôi phục tín hiệu nội bộ, nhân viên công tác có quyền sử dụng. Chờ anh tích góp đủ điểm cống hiến sẽ mua cho em một cái di động… Còn nữa, nghe nói mạng nội bộ trong doanh cũng sắp sửa xong.”

“Cho dù có mạng nội bộ cũng không có truyện với trò chơi.”

“… Được rồi, tùy em vậy.”

Vì thế Lục Chân Nghi cùng Ngô Tĩnh San lại một lần nữa trở thành dân đi làm.

Thật ra cô cảm thấy ở đây điều kiện kém, không tự do, còn không bằng ở lại lô cốt trước kia. Tuy nói lô cốt không chắc đã an toàn, nhưng ở đây đám đàn ông ra ngoài làm nhiệm vụ còn mạo hiểm hơn, hơn nữa còn phải nghe lệnh cấp trên, không phải không muốn đi là có thể không đi.

Nhưng con người hay là động vật quần cư, trong tình thế nguy hiểm như lúc này, sống cùng nhau sẽ cảm thấy an toàn và an tâm hơn.

Đặc biệt là đám người Ngô Tĩnh San, họ nhất định càng muốn ở đây tay làm hàm nhai hơn là ở “Lô cốt” cái gì cũng dựa vào Tần Thẩm và cô.

Cho nên, Lục Chân Nghi cảm thấy sự lựa chọn của bọn họ là chính xác.

Mỗi sáng sớm, Tần Thẩm và cô cùng thức dậy đánh răng rửa mặt, sau đó cùng mọi người tới nhà ăn ăn sáng. Tần Thẩm và Thẩm Hoành Hoan cùng tới đội Dị Thường, Lục Chân Nghi và Ngô Tĩnh San đi làm cùng một tòa nhà nên sẽ đi cùng nhau, cùng ăn cơm luôn. Có khi còn có thể gặp được đội Tần Thẩm ở nhà ăn. Chiều bốn năm giờ có thể tan tầm, cùng đi ăn cơm tối… Buổi tối không có gì giải trí, ngọa trừ nuôi chó và chim, có khi tu luyện dị năng, có khi mọi người quây quần đánh bài…

Đội Tần Thẩm trong một tháng đã làm nhiệm vụ bảy tám lần. Tần Thẩm chẳng những mạnh hơn nhạy bén hơn, không bị thương lần nào, mà còn được không ít điểm cống hiến, đổi được cho Lục Chân Nghi một chiếc di động nội bộ. Thẩm Hoành Hoan bị thương nhẹ hai lần, có thể tự chữa. Đổng Tu còn nhỏ nên chỉ ở trong doanh, đợi mọi người trở về thì dùng dị năng mộc hệ chữa trị cho người bị thương.

Thằng bé không thích mình là hệ trị liệu, nhưng mọi người cũng không thể để một đứa bé tám tuổi ra ngoài dùng dây leo quất quái vật, vì thế thằng bé đành ở trong doanh giúp thực vật sinh trưởng…

Lão Quách thê thảm hơn, lần thứ ba làm nhiệm vụ bị trọng thương, phải nằm viện.

Trong một tháng, doanh bị vây công mười lăm lần, có hai lần ban đêm Tần Thẩm còn bị dựng dậy đi đánh địch, còn lại thì vào ban ngày hoặc quân đội có thể tự giải quyết.

Lần kinh khủng nhất là lần đầu tiên quái vật khổng lồ bay tới, cả căn cứ đều náo loạn, có người kêu “Rồng, rồng…”, còn có người dập đầu quỳ lạy .

Quái vật kia dài tới năm sáu mươi mét, bề ngoài giống rắn, có sáu vuốt và hai đôi cánh, uốn lượn bay giữa không trung, cực kỳ khủng bố.

Lúc ấy Tần Thẩm gọi điện thoại cho cô, giọng hoảng loạn: “Là Phì Di, thứ này rất khó đối phó, em tìm nơi có tầng hầm trốn đi, mang theo Elsa và chim đầu rìu. Đừng trốn cùng mọi người, cũng đừng quan tâm người khác .”

Lục Chân Nghi nghe những lời sinh ly tử biệt này, nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn giữ lý trí, nói: “Còn anh thì sao?”

Tần Thẩm im lặng một lát, nói: “Phải xem tình huống, nếu quả thật không còn cách nào khác, anh sẽ đi tìm em, hai chúng ta chạy trốn. Bây giờ còn phải xem xem có thể tiêu diệt nó hay không.”

Lục Chân Nghi chạy thẳng về nhà, ôm Elsa, dùng tinh thần ra lệnh cho chim đầu rìu đi theo. Nhìn quái vật khổng lồ như rồng trên bầu trời ngoài cửa sổ, cuồn cuộn bay lên lao xuống, mỗi lần có thể ăn mấy người, cô cảm thấy như mình vừa xuyên không vào phim thần thoại.

Một mình cô chạy trong hành lang, mọi người sợ hãi toán loạn tìm chỗ trốn như ruồi, cho dù Phì Di còn cách rất xa.

Cuối cùng cô tìm một tòa nhà có tầng hầm, nhưng không vào tầng hầm mà đứng ở cửa sổ tầng một nhìn. Dưới tầng hầm di động không có tín hiệu, cô sợ Tần Thẩm không tìm được cô.

Lúc ấy cô cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, cũng không la hét, vẻ mặt bình tĩnh.

Cô thậm chí còn bình tĩnh nghĩ: Liệu có khi nào lát nữa cô sẽ nghe tin Tần Thẩm chết? Hoặc doanh bị hủy diệt? Nếu anh chết, liệu cô còn muốn đấu tranh để sống sót hay không?

Điều duy nhất khiến cô phân vân là cha mẹ của cô có khả năng vẫn còn sống, ở Lộc Minh chờ cô tới cứu.

Elsa dùng cái lưỡi nho nhỏ liếm má cô, dường như đang an ủi cô đừng sợ.

Cắt không gian của Tần Thẩm không để chắn, rất lợi hại, nhưng đối phó với một quái vật khổng lồ biết bay lại vô dụng.

Một là khoảng cách của cắt không gian chỉ tầm mười mét, muốn tấn công được Phì Di đang bay cách duy nhất là để nó bắt lấy anh, hoặc nuốt vào trong miệng. Cách này quá nguy hiểm, anh không phải kim cương bất hoại, lại không có dị năng phòng ngự.

Còn có cắt không gian tuy rằng không thể chắn, nhưng chưa chắc đã không tránh được. Mà độ nhạy bén của Phì Di lại tương đối cao .

Dù anh thật sự liều chết bị bắt để tấn công nó thì khi Phì Di chết rơi xuống, anh cũng không sống được.

Tần Thẩm trước giờ đều không muốn hi sinh vì tương lai nhân loại, đây không phải là mục đích của anh.

Cho nên lần này anh gần như không có bất cứ tác dụng gì.

Quân đội dùng súng pháo đấu cùng Phì Di khoảng nửa tiếng, hy sinh mấy ngàn, cuối cùng một quả đạn đạo đối không bắn trúng Phì Di, nổ chết nó, giải quyết nguy cơ.

Tần Thẩm lập tức đi tìm Lục Chân Nghi, ôm cô vào lòng.

Chuyện này đã đả kích rất lớn vào lòng dân, khiến lạc quan mù quáng biến thành bi quan:

Quái thú loại nhỏ tuy bị tiêu diệt không ít, nhưng quái thú loại lớn đang không ngừng xuất hiện, chúng ta thật sự có thể sống được sao?

Thậm chí còn có giáo phái tự phát âm thầm tuyên truyền “Nhân loại đã đến tận thế, đây là cái giá phải trả vì phá hoại thiên nhiên. Bây giờ cần nhanh chóng thờ phụng thần tự nhiên, chuộc tội cho nhân loại.” Tôn giáo bắt đầu lan tràn.

Bởi vì hiện thực tàn khốc, lòng người tuyệt vọng, thế nên người tin rất nhiều.

Chín người bọn họ may mắn không có ai bị thương, bao gồm cả lão Quách còn đang ở bệnh viện dưỡng thương.

Khi Lão Quách xuất viện lại xảy ra một chuyện nhỏ. Ông ở bệnh viện quen một người bạn gái, chuẩn bị tái hôn.

Kỳ thật mọi người không phản đối việc lão Quách có thể thoát khỏi ám ảnh quá khứ để tái hôn. Nhưng đối tượng tái hôn của ông mới chỉ 25 tuổi, chính là y tá đã chăm sóc ông.

Lão Quách vóc người bình thường, không có bằng cấp, tính cách cũng không hấp dẫn, nói trắng ra chính là công nhân sửa chữa trung niên bề ngoài cường tráng bình thường. Đối phương tuy cũng chỉ là một y tá, nhưng lại trẻ đẹp, bộ ngực đầy đặn, có thể để ý ông đương nhiên là bởi vì ông có dị năng.

Người đẹp y tá họ Hồ, nói chuyện hay cười, hơn nữa còn rất biết chăm sóc, thật sự khiến người ta có hảo cảm.

Cô ta nói cha mẹ đều ở nước ngoài, mình cô ở lại đây làm y tá, may mắn thoát được, vào doanh lại tiếp tục công việc cũ.

Tuy cô ta vô cùng ân cần, Lục Chân Nghi lại không thích lắm.

Loại phụ nữ như vậy, Lục Chân Nghi cũng từng gặp.

Cô từng có một đồng nghiệp nam, ba mươi hai tuổi chưa lập gia đình, tướng mạo bình thường, có nhà có xe, thu nhập một năm cũng tầm 30 vạn, không giàu có, nhưng cũng coi như đủ ăn đủ tiêu, đi xem mắt vô cùng được hoan nghênh.

Có một lần anh ta cùng bạn tới bar uống rượu, quen một cô gái bán rượu.

Đa số những cô gái bán rượu thực tế làm gì trong lòng mọi người đều rõ.

Cô bé kia có phong cách vô cùng giống y tá Hồ này. Bình thường không bao giờ trang điểm đậm, săn sóc, ân cần với mọi người, đối với đàn ông thì tri kỷ, không kiêng dè xuất thân không tốt của mình, bày ra thân thế bi thảm để người ta thương hại.

Khiến mọi người cảm thấy mình vừa xinh đẹp vừa có chút thành thật chất phác.

Đồng nghiệp của Lục Chân Nghi lúc ấy cũng không quá nghiêm túc, chỉ chơi đùa với cô ta nhưng sau đó lại dần thật lòng. Bắt đầu nói với bạn bè thân thiết là cô ta vẫn còn tranh, ngoại trừ xuất thân cùng giáo dục thì cô ta là cô gái hoàn mỹ thế nào, cuộc sống không công bằng với cô ta biết nhường nào v…v… Cuối cùng, vì để cho cha mẹ có thể chấp nhận cô con dâu xuất thân không tốt này, anh ta bỏ tiền đưa cô gái kia ra nước ngoài học ở một trường đại học hạng ba có tiền là vào được. Như vậy cô ta trở về cũng coi như “Du học sinh”, sẽ không bị phản đối.

Mọi người khuyên anh ta, anh ta không nghe, dùng hết mấy chục vạn tích góp đưa người yêu ra nước ngoài. Trước khi đi, cô gái kia thề non hẹn biển, nói hai năm sau nhất định sẽ trở về kết hôn, kết quả, không tới nửa năm liền bặt vô âm tín, theo trai nước ngoài lấy quốc tịch.

Lục Chân Nghi không muốn dùng đạo đức để phán xét ai, nhưng trong lòng cô không quá thích những người âm mưu như vậy, mà y tá Hồ hiển nhiên cũng một trong số đó. Xuất thân giáo dục không được tốt lắm, nhưng EQ cao, giỏi nắm bắt cơ hội, biết sử dụng khéo léo tất cả ưu thế, có thể lấy lòng đàn ông, không do dự hạ mình, biết rõ mình nên trở thành kiểu phụ nữ thế nào.

Đương nhiên, cô không nói gì, người ta đã quyết thì người ngoài đâu thể xen vào?

Huống chi lão Quách và bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.

Lão Quách kết hôn, vấn đề cũng tới. Vốn Ngô Tĩnh San và Tiểu Vũ được chia một phòng là bởi vì lão Quách ở cùng Thẩm Hoành Hoan. Hiện giờ lão Quách cần phòng, bọn họ đương nhiên phải chuyển đi.

Điều này cũng hợp lý, vốn chính là phòng người khác.

Nhưng hiện giờ ký túc xá rất thiếu thốn. Tiểu Võ cấp bậc thấp, chỉ có thể ở ký túc xá tập thể tám người một phòng dành cho sĩ quan độc thân, mà người nhà của anh ta cũng chỉ có thể được xếp vào ký túc xá tám người một phòng.

Ngô Tĩnh San phải ở cùng bảy người phụ nữ khác mà không thể ở cùng Tiểu Võ!

Hai người bọn họ đương nhiên không thể phàn nàn, đành thu dọn đồ đạc.

Lục Chân Nghi thật khó xử, Ngô Tĩnh San là bạn tốt nhất của cô, là chị em của cô, cô đương nhiên không muốn cô ấy chịu khổ, nhưng cô không tìm được cách nào khác.

Cuối cùng may mắn là Thẩm Hoành Hoan nói, anh ta có một mình, để anh ta ở ký túc xá tập thể.

Không ngờ chưa được ba ngày, còn chưa dọn vào, Thẩm Hoành Hoan đã ấp a ấp úng nói với Tần Thẩm: Anh ta cũng có bạn gái .

Đồng thời một tin tức xấu khác truyền đến đó là: Doanh cứu nạn Thuận Nghĩa bị quái thú công phá, hiện giờ những quân nhân và dân chúng may mắn còn sống sót sẽ được phân chia đến các doanh còn lại.