Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Chương 22: Xuống nước




Lục Chân Nghi ngồi vào ghế phụ, cảm giác cánh tay mình thật sự không ổn.

Gần 30 năm cuộc đời cô chưa bao giờ bị thương nặng như vậy.

Đau đớn này không thể diễn tả thành lời. Cảm giác đau đến mức thần kinh giật giật làm cho cô cảm thấy mình thật yếu ớt.

Vào thời điểm này, cô lại không hề khóc.

Vừa rồi bọn họ lại bị tấn công một lần nữa, cũng may chỉ là đám Thử Thử kích thước không lớn, ước chừng mấy trăm con. Bọn họ hạ cửa sổ kính xuống, dùng súng bắn.

Hứa Quang Nguyệt sợ tới mức run rẩy, chui xuống dưới ghế. Sau khi Tần Thẩm vứt cho anh ta một khẩu súng, anh ta tuy vẫn run tay một lúc nhưng cũng giúp mọi người bắn.

Tuy độ chính xác không cao nhưng cũng coi như giúp đỡ.

Xong chuyện, anh ta trả súng cho Tần Thẩm, đáng kinh ngạc là anh ta hoàn toàn không bị thương…

Miệng còn nói: “Ôi chao, mọi người lấy súng ở đâu vậy.”

Tần Thẩm cười cười: “Tình hình này không có súng sao dám ra ngoài?”

Lục Chân Nghi đã không còn sức nói chuyện nữa rồi, vừa rồi chiến đấu khiến vết thương của cô lại nặng hơn, cho nên chỉ có thể ngồi dựa vào ghế.

Trong cuộc tập kích lúc sáng, mấy con Tòng Tòng cuối cùng hẳn là do sức mạnh không gian của Tần Thẩm?

Cô không hỏi, vốn định chờ tới khi chỉ có hai người, nhưng vì sao Thẩm Hoành Hoan cũng không hỏi?

Là do lúc ấy bị thương mất máu quá nhiều nên không để ý sao?

Tần Thẩm rất mạnh lại có không gian khổng lồ, hơn nữa dùng trong chiến đấu lại lợi hại như vậy…

Lục Chân Nghi cúi đầu nhìn ngón tay thon dài, trắng nõn lại dính vết máu của mình.

Không biết đến khi nào cô mới có dị năng…

Khi bọn họ tới bờ hồ thì đã khoảng một giờ chiều. Bọn họ ăn ở trên xe, Tần Thẩm mang không ít đồ, dù sao cũng chỉ có mình Hứa Quang Nguyệt nên mọi người cũng chia cho anh ta một phần.

Mỗi người một túi bánh ngọt thêm hai cái xúc xích nướng, một hộp sữa hoặc một lọ chai nước, điểm tâm có bánh đậu xanh, có bánh mì, có bánh hạt dẻ nướng.

Hứa Quang Nguyệt vui vẻ cầm bánh mì và xúc xích nướng Tần Thẩm cho, nói: “Ai nha, nhiều thịt vẫn tốt hơn…”

Lục Chân Nghi vốn bị thương đang mệt mỏi nghe anh ta sung sướng nói vậy cũng không nhịn được bật cười.

Hứa Quang Nguyệt xấu hổ vì bị cười, ngượng ngùng nói: “Khụ Khụ, trước đây chút đồ ăn đương nhiên không là gì, có điều hai ngày rồi tôi chưa được ăn no… Thức ăn phát cứu trợ thiên tai cũng không đủ, tôi đều nhường cho con gái ăn .”

Tần Thẩm chỉ chỉ phía sau xe: “Thật ra mấy thứ chúng ta vừa giết kia đều có thể ăn.”

Hứa Quang Nguyệt sờ mũi một cái: “Tuy nhìn thấy có người ăn, nhưng dù sao cũng là biến dị… Nhỡ ăn vào xảy ra vấn đề gì… Trước đây ngay cả thực phẩm biến đổi gen cũng không dám ăn, huống chi là động vật biến dị thế này.”

Thẩm Hoành Hoan nãy giờ luôn tập trung dùng dị năng nước của anh ta từ từ chữa thương, nghe Hứa Quang Nguyệt nói xong liền cười trêu: “Anh Hứa, bây giờ đã sắp sống không nổi nữa rồi, còn lo gì tương lai? Có thể ăn no bụng là được rồi.”

Từ lúc có dị năng, anh ta đã dần bắt đầu không ít nói như trước nữa, thay vào đó là thường xuyên phát biểu ý kiến của bản thân.

Kỳ thật điều ấy dễ khiến những người quen với sự im lặng khiêm tốn của anh ta không thoải mái. Giống như bạn có một người thân nghèo khó, người đó luôn lấy bạn làm trung tâm, răm rắp nghe theo  của bạn, nhưng đột nhiên có một ngày người ta phát tài, bắt đầu ý kiến đề nghị thậm chí vênh mặt hất hàm sai khiến, dù là ai đều sẽ không thoải mái trong lòng.

Nhưng Tần Thẩm và anh ta là bạn bè cùng chung hoạn nạn, cho nên anh có thể dễ dàng điều chỉnh tâm trạng, hơn nữa còn có chút vui mừng.

Về phần Lục Chân Nghi, khả năng thích nghi của cô luôn cao hơn người bình thường.

Cái hồ trước mặt không nhỏ, ít nhất phải hơn 1000 mẫu, sóng nước dập dờn lại có vẻ dễ chịu.

Xung quanh là đá lởm chởm, hiển nhiên là do động đất khiến địa lý thay đổi, cho nên không có cây cối, trơ trụi một vùng.

Hứa Quang Nguyệt lấy từ trong ba lô một tấm bản đồ Bắc Kinh, nhìn kỹ một lúc, kinh ngạc nói: “Hồ này quả nhiên là vừa mới xuất hiện… Trên bản đồ không có!”

Họ đi quanh hồ một vòng, cẩn thận xem xét: “Chẳng lẽ nơi này vốn có mạch nước ngầm, bị động đất phun trào lên mới hình thành hồ sao?”

“Aiz, hồ lớn như vậy tự nhiên sinh ra… Thiên nhiên thật là kỳ diệu.”

Lục Chân Nghi lại bật cười.

Mấu chốt là chính Hứa Quang Nguyệt lại không cảm thấy, nghiêm trang cảm khái xong thấy Lục Chân Nghi cười còn không hiểu.

Tần Thẩm lấy từ cốp xe hai cái cần câu gấp, cùng Thẩm Hoành Hoan bắt đầu lắp ráp.

Lục Chân Nghi kinh ngạc: “Anh muốn câu cá?”

Tần Thẩm nhíu mày: “Đúng, cũng không thể lập tức nhảy xuống, ai biết trong nước có quái vật gì, hơn nữa kỹ năng bơi của bọn anh cũng không tốt đến vậy.”

Hai người bọn họ lấy hai cái xúc xích nướng móc vào lưỡi câu, ném lưỡi câu xuống.

Sau đó kiên nhẫn chờ đợi.

Lục Chân Nghi lại thấy không đáng tin: “Nếu lại có quái vật đến…”

Tần Thẩm đỗ xe ở bên cạnh, nói: “Vậy hai người tạm thời chờ trên xe, một khi có động tĩnh, bọn anh lập tức lên xe.” Sau đó lại cầm súng theo người.

Lục Chân Nghi không còn cách nào khác, đành phải nghe anh.

Kết quả gần bốn giờ, Hứa Quang Nguyệt cũng đã chạy ra sau tảng đá giải quyết nỗi buồn hai lần rồi mà mặt hồ vẫn không có một chút động tĩnh.

Lục Chân Nghi sốt ruột: “Như vậy không được, trời sắp tối rồi. Nhỡ lại có quái thú tập kích…”

Thẩm Hoành Hoan đứng dậy: “Để tôi xuống nước, tôi vốn là thợ lặn, hơn nữa lại có…” Anh ta nhìn thoáng qua Hứa Quang Nguyệt, không nói ra chuyện có dị năng.

Tần Thẩm cũng đứng dậy: “Tôi với cậu cùng xuống, tôi bơi cũng tạm được. Một mình cậu xuống quá nguy hiểm.”

Lục Chân Nghi nhíu mày: “Còn không biết Châm Ngư này to đến mức nào, trong Sơn Hải Kinh chỉ nói miệng nó giống cái kim, liệu có khi nào quá nhỏ nên không bắt được không?”

Tần Thẩm nói: “Không đến mức ấy đâu.”

Lục Chân Nghi nghĩ nghĩ, lại lấy từ cốp xe ra hai đoạn dây thừng bọn họ chuẩn bị sẵn, buộc vào eo hai người.

“Đừng bơi quá xa cũng đừng lặn quá sâu , thà rằng bắt không được, cũng đừng mạo hiểm.” Cô khẽ dặn.

Tần Thẩm gật đầu, nói: “Yên tâm.”

Hai người buộc dây thừng nhảy xuống nước, đầu còn lại của dây thừng do Lục Chân Nghi và Hứa Quang Nguyệt nắm.

Bọn họ càng tiến vào hồ, dây thừng trong tay hai người càng trượt dần.

Lục Chân Nghi căng thẳng.

Chuyện này thật sự quá mạo hiểm.

Tuy rằng cô biết Tần Thẩm rất mạnh, nhưng lúc này dù sao cũng là rất nguy hiểm… Chẳng may, chẳng may có chuyện gì không hay xảy ra… Cô biết phải làm sao?

Dây thừng đã căng khoảng bảy tám mươi mét, cách đoạn cuối không xa.

Lúc này đột nhiên dây thừng bất động. Sau đó dây thừng trong tay Lục Chân Nghi từ từ di chuyển qua bên trái, trong tay Hứa Quang Nguyệt thì ngược lại.

“Bọn họ có phải phát hiện ra con cá kia nên định đánh bọc không?” Hứa Quang Nguyệt dùng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm nói, nghe vô cùng đáng yêu.

Lục Chân Nghi gật đầu: “Rất có khả năng.”

Sau đó dây thừng run lên bần bật.

Lục Chân Nghi cực kỳ căng thẳng.

Bọn họ đã giao hẹn nếu muốn kéo lên thì giật nhẹ ba cái, bây giờ chắc chắn chưa được.

Sau đó dây thừng lại lắc lư, vừa nhanh vừa mạnh.

Lục Chân Nghi hận không thể nhìn xuyên xuống nước.

Đột nhiên dây thừng bị giật nhẹ ba cái, sau đó dây trong tay Hứa Quang Nguyệt cũng động đậy.

Lục Chân Nghi và Hứa Quang Nguyệt vội vàng ra sức kéo, không nặng, hẳn là người phía dưới cũng đang cố gắng bơi lên bờ.

Bọn họ vội vàng kéo nhanh hơn.

Không bao lâu mặt nước liền gợn sóng.

Hai người trên bờ kinh hãi, dùng hết sức kéo dây.

Thẩm Hoành Hoan nổi lên mặt nước trước, không đến vài giây Tần Thẩm cũng trồi lên, trong ngực ôm một thứ rất lớn.

Hứa Quang Nguyệt vui vẻ chỉ vào: “Bắt được rồi! Bắt được rồi! Cái kia phải không?”

Lục Chân Nghi quát khẽ: “Mau kéo, mau kéo đi! Đằng sau có cái gì đó đang đuổi theo bọn họ!”

Lúc này Tần Thẩm và Thẩm Hoành Hoan cách bờ không đến ba mươi mét.

Bọn họ bơi không chậm, còn có người ở trên cờ kéo, tốc độ càng nhanh, nhưng thứ đang đuổi theo đằng sau bọn họ lại nhanh hơn.

Sắc trời đã sẩm tối, không thấy rõ là thứ gì.

Lục Chân Nghi vốn bị thương ở tay, dùng sức kéo như vậy vết thương lại vỡ ra, máu chậm rãi thấm ướt áo len của cô.

Tần Thẩm đột nhiên xoay người, vung tay với thứ phía sau, tay chắp lại giống như thế vung chưởng.

Đằng sau tóe ra máu.

Nhưng thứ đó cũng không chết.

Bị thương cản trở nó một chút, nhưng vẫn kiên quyết đuổi theo.

Lợi dụng thời cơ này, người trong nước cùng trên bờ dốc hết toàn lực kéo gần khoảng cách lại còn mười mét.

Mà lúc này thứ đang đuổi theo kia cũng tăng tốc độ.

Mười mét, chuyện xảy ra có lẽ không đến một phút nhưng lại vô cùng chấn động lòng người. Khi Tần Thẩm một tay ôm cá nhảy lên bờ, Thẩm Hoành Hoan cũng lên theo, một cái miệng khổng lồ đầy răng nanh sắc nhọn, cắn vào chân Thẩm Hoành Hoan.

Lục Chân Nghi gần như hét lên.

Mà Thẩm Hoành Hoan cũng đau đớn kêu thành tiếng.

Một cột nước từ trong tay anh ta tuôn ra, bắn thẳng vào họng cái miệng khổng lồ.

Cái miệng vội nhả ra.

Tần Thẩm trèo lên bờ, cá trong tay đã biến đâu mất. Anh xoay người dùng sức kéo Thẩm Hoành Hoan lên, Thẩm Hoành Hoan cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái miệng khổng lồ kia, nhưng chân đầm đìa máu.

“Nhanh! Lên xe!” Tần Thẩm hét lên với Lục Chân Nghi và Hứa Quang Nguyệt.

Hai người vội vàng ném dây thừng trong tay, chạy về phía xe. Mà Tần Thẩm cũng kéo Thẩm Hoành Hoan khập khễnh lao tới xe, mở cửa lên xe.

Sát đằng sau vang lên tiếng nước ào ào, cùng với tiếng như chém gỗ.