Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Chương 18: Tị nạn




Thẩm Hoành Hoan hơi do dự, nói: “Không cho bọn họ vào, có quái thú đến thì làm sao?”

Tất cả mọi người im lặng.

Tiểu Vũ nói: “Cho vào hết sao đủ chỗ? Ăn uống vệ sinh giải quyết thế nào?”

Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, cân nhắc tất cả khả năng có thể xảy ra.

Họ không ngốc, tình thế tiến thoái lưỡng nan trong lòng mỗi người đều hiểu.

Cho vào có thể sẽ rất hỗn loạn, cũng không thực tế; không cho vào lại khó nói, hơn nữa cũng có thể sẽ gây ra tranh chấp.

Lục Chân Nghi cúi đầu suy nghĩ, sau đó đi tới cửa, cao giọng nói với bên ngoài: “Các… Bà con. Nhà chúng tôi hiện giờ đang có chút vấn đề, trong nhà có hai người bị bệnh lạ, có lẽ là bệnh dịch. Chúng tôi không dám tùy tiện mở cửa. Chính các vị tự quyết định đi. Quân doanh cách nơi này không xa, có quái thú xuất hiện nên quân đội hiện giờ đã bắt đầu thu nhận dân chúng. Nếu mọi người lái xe tới đó chắc chắn sẽ an toàn hơn. Nếu như thật sự có khó khăn cũng có thể tránh tạm ở trong sân nhà chúng tôi, ngày mai nghĩ cách tới quân doanh. Nhưng mọi người phải tự chuẩn bị chăn đệm, tốt nhất là có lều, đêm rất lạnh. Mang theo cả dịch tiêu độc. Tôi sợ bệnh sẽ lây.”

Cô nói từ tốn, giọng nói trong trẻo thành khẩn, có độ tin cậy rất cao.

Người ở phía ngoài nghe xong lập tức ào ào: “Bệnh dịch, cô ấy nói bệnh dịch… Lây bệnh…”

“Giống Mẫn Mẫn nhà lão Lưu…”

“Vợ Tiểu Đào chẳng phải cũng thế sao?”

“Còn có hai vợ chồng lão Lộ…”

“Tôi về nhà lấy xe, quân đội có thể thu nhận đương nhiên an toàn hơn.”

“Lão Trần, nhà ông ngồi xe nhà tôi, chật một chút cũng được.”

“Được, chúng ta hẹn ở phía tây thôn, cùng đi. Trên đường gặp phải quái vật cũng không sợ.”

“Lái xe an toàn hơn.”



Nghe thấy người ngoài cửa thương lượng một lát rồi đi không ít, Lục Chân Nghi mới ra hiệu cho Tiểu Vũ mở cửa.

Cửa sắt lớn ‘kẽo kẹt’ một tiếng. Bên ngoài còn có mười mấy người, có người ngó đầu nhìn vào cửa sổ, thấy trong phòng thực sự có người nằm liền rụt đầu về.

Cuối cùng còn lại sáu bảy người.

Trong sáu bảy người này có ba người bị bệnh.

Chỉ có một người trẻ tuổi là một cậu sinh viên đang học đại học. Nhà chỉ có cậu ta và bà ngoại, bà ngoại lớn tuổi, nhà lại không có xe, cũng không mượn được xe hàng xóm.

Lục Chân Nghi xác nhận bọn họ thực sự muốn ở lại tá túc, rồi mới để họ đi thu dọn đồ đạc.

Thật ra trong thôn vẫn còn người, những người này chẳng qua chỉ đến để thăm dò tình huống mà thôi. Hiện giờ trong thôn đều đang thương lượng chuyện quân đội thu nhận người, muốn nhanh chóng xuất phát tới quân doanh. Sau một hồi náo loạn, người đi thì đều đã đi hết, người ở lại cũng bao lớn bao nhỏ dìu dắt nhau tới đây; ai mà bị bệnh thì dùng xe kéo kéo tới.

Thật ra người bị bệnh cũng không ít, nhưng phần lớn đã được người nhà lái xe đưa đi. Ở lại chỉ có ai bị bệnh nhưng không có xe mà thôi. Nếu là người khỏe mạnh thì chen chúc với xe người khác còn được. Bệnh nhân thứ nhất là không chen được, thứ hai là người ta sợ lây bệnh.

Cuối cùng có tất cả mười người tới, trong đó có ba bệnh nhân, một người già, một đứa bé, tổng cộng ba nhà.

Anh chàng sinh viên và bà ngoại hơn 70 tuổi; Một đôi cha mẹ trung niên cùng đứa con gái cấp ba của họ, trong đó đứa con gái đang bị bệnh. Còn lại là một nhà gồm năm người, ông bà, bố mẹ cùng một đứa con trai sáu tuổi, người bị bệnh lại là đôi cha mẹ trẻ.

Trong số mười người có năm người vẫn còn sức lao động. Họ mang bạt trải lên mặt đất chống ẩm, bên trên đặt lớp chăn bông thật dày. Đôi vợ chồng trung niên yêu cầu: “Để con gái chúng tôi vào đi. Cùng bị bệnh không sợ lây đâu. Trời lạnh như vậy để con bé ở ngoài sẽ bệnh thêm mất.”

Tần Thẩm không đợi người khác trả lời đã lạnh lùng từ chối: “Không được, sẽ lây chéo, nếu như sợ lạnh thì mấy người có thể về nhà.”

Ông chồng trợn mắt nhìn.

Lục Chân Nghi cân nhắc, xuống tầng hầm tìm hai chiếc chăn mới tinh đưa cho người bên ngoài, mỉm cười nói: “Thời kì khó khăn, mọi người chịu khó một đêm, ngày mai chúng tôi sẽ nghĩ cách lái xe đưa mọi người tới quân doanh. Hai chiếc chăn này là chăn mới, không bị bệnh nhân chạm vào, không sợ lây chéo.”

Mặc dù người phụ nữ kia vẫn cúi đầu cau mày, không quá cao hứng, nhưng cũng không nói gì. Những người còn lại đều tỏ ra cảm kích.

Thẩm Hoành Hoan tới giúp, Tiểu Vũ do dự một lát, cũng giúp một tay.

Tần Thẩm không nhúc nhích, hỏi cậu sinh viên kia: “Trong làng cậu có ai bị bệnh rồi tự khỏi không?”

Cậu sinh viên kia do dự một lát mới xấu hổ nói: “Em hôm trước cũng phát sốt nhưng từ hôm qua đã hết rồi.” Lại nói: “Trong thôn cũng có mấy người như vậy.”

Tần Thẩm gật đầu, đăm chiêu.

Anh đi kiểm tra mấy bệnh nhân, trong đó có cô con gái của hai vợ chồng kia bị nặng nhất, cánh tay lộ ở bên ngoài tay đã hơi biến thành màu đen.

Những người này sắp xếp chỗ xong còn căng bạt làm thành mái che, hai bên đặt hai bếp than tổ ong.

Lúc này trong phòng lại vang lên tiếng khóc, người đàn ông mất con, tự tay giết em trai đã tỉnh.

Hỏi ra mới biết ông ta là thôn dân thôn bên cạnh, cũng rất gần nơi này, trước từng thấy Tần Thẩm sửa nhà, biết nhà anh chắc chắn nên gặp nguy mới chạy tới nơi này.

Thôn bên cạnh bị quái vật tấn công nghiêm trọng hơn, không biết còn được mấy người sống sót.

Người đàn ông này làm thợ cơ khí, họ Quách, tên Quách Đại Phú, vợ chết, sau đó con gái cũng chết, hôm nay thù đã báo, ông cũng không biết nên làm gì nữa.

Nghe Lục Chân Nghi nói ngày mai muốn đưa thôn dân bên ngoài tới quân doanh, lão Quách cúi đầu một lát, nói: “Tôi hiện giờ chỉ còn một mình, có thể đi đâu được? Mà đi để làm gì? Các cô cậu đồng ý cho tôi gia nhập thì tôi sẽ ở lại đây với mọi người, liều mạng với đám quái vật kia!”

Tần Thẩm cùng đám Tiểu Vũ lại nhìn nhau. Tiểu Vũ nói: “Chú, chú hãy suy nghĩ thật kỹ, ngày mai hẵng quyết định.” Làm cảnh sát, Tiểu Vũ thường hay phải xử lý mấy vụ tranh chấp, vậy nên anh ta rất có kinh nghiệm.

Lão Quách gật đầu, không nói.

Trong thôn thật ra có không ít hộ ra đình cất trữ thức ăn, còn tích nhiều hơn người thành phố xuống tầng mua ở cửa hàng giá rẻ. Thế nên dù đã qua động đất được hơn ba ngày, ba gia đình tới trú chân đều mang theo không ít đồ ăn.

Nhưng Lục Chân Nghi vẫn cảm thấy tài sản thì tốt nhất không nên để lộ ra, buổi tối chỉ cầm một chút bánh mì chia cho mọi người ăn, còn không có nhân, ngay cả xúc xích đều không có. Cô lấy thêm một bao sữa bột, pha cho mọi người mỗi người một ly, Tiểu Vũ đút Ngô Tĩnh San uống một chút.

Nhìn trẻ con và người già bên ngoài bất an sợ hãi, Lục Chân Nghi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cầm năm chiếc cốc giấy, pha thêm năm ly sữa bột nóng hổi, mang qua cho người già, trẻ nhỏ và bệnh nhân.

“Mọi người thông cảm. ” Lục Chân Nghi mỉm cười, bưng sữa, “Trong nhà cũng không còn gì để ăn, tuy không phải khách, nhưng trời lạnh thế này, người lớn tuổi, trẻ nhỏ và bệnh nhân nên uống chút sữa cho ấm người. Mong mọi người đừng chê… Mọi người yên tâm, tôi rửa tay khử độc rồi, cốc cũng là loại dùng một lần.”

Người khỏe mạnh tới lấy sữa cho người bệnh nhà mình, đều tỏ vẻ biết ơn Lục Chân Nghi. Cậu sinh viên ái ngại, nói: “Chị Lục, chị cũng vất vả rồi. Vốn là mọi người quấy rầy các anh chị mà. Mọi người bây giờ cũng không lạnh, phông bạt chắn gió, chăn cũng dày.”

Lục Chân Nghi nói: “Vậy tôi vào đây, mọi người chú ý buổi tối đừng phát tiếng động để quái vật chú ý. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ nghĩ cách lái xe đưa mọi người đi.”

Buổi tối vào phòng, cô đút thức ăn cho Elsa cùng con chim đầu rìu, Tần Thẩm cứ nhìn cô nhằm nhằm.

Lục Chân Nghi liếc anh: “Làm sao vậy? Cảm thấy em làm vậy là không được à?”

Tần Thẩm uyển chuyển, nói: “Cũng không phải. Mặc dù anh chắc chắn sẽ dùng cách khác để giải quyết, nhưng hôm nay em làm vậy cũng không có gì đáng chê trách. Vừa có thể trấn an mọi người, vừa có thể giải quyết vấn đề, cẩn thận, không tốn quá nhiều công sức, còn khiến người ta cảm kích em… Lục Chân Nghi, EQ ngươi quả thật rất cao đấy.”

Lục Chân hiếm khi được nghe anh khen ngợi, cười cười, tỏ vẻ đắc ý.

“Nhưng.” Tần Thẩm nói tiếp, “Nếu như nhất định phải nói cách xử lý của em có vấn đề gì thì chính là quá lãng phí, lãng phí sức lực, tâm lực, trí lực của em cũng lãng phí một phần tài nguyên.”

Lục Chân Nghi ghét nhất loại đánh giá trước khen sau chê này, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: “Vậy nếu là anh, anh sẽ giải quyết như thế nào?”

Tần Thẩm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh sẽ không mở cửa, trừ phi bên ngoài là người vừa có nhân phẩm vừa có sức mạnh, anh có thể chấp nhận có thêm đồng đội.”

Lục Chân Nghi cười nhạt, “Chọc giận nhiều người, xảy ra hỗn loạn thì sao?”

Tần Thẩm thờ ơ: “Giờ là lúc nào rồi? Không biết điều, giết là được.”

Lục Chân Nghi rợn người: “Loài người đã đi đến bước đường này rồi, hiện giờ còn lại được bao nhiêu? Em đương nhiên hi vọng dưới tình huống không gây nguy hiểm cho người nhà và bạn bè mình, cố gắng giúp càng nhiều người sống sót càng tốt.”

Tần Thẩm cười lạnh một tiếng: “Em còn chưa gặp phải tình hình xấu nhất đâu, ví dụ như, qua hai năm nữa, khi có người phải dựa vào ăn thịt người để sống sót… Khả năng của chúng ta có hạn, chỉ có thể tự bảo vệ mình trước. Không nên giao tính mạng mình vào tay kẻ khác, cá lớn nuốt cá bé, vật đua trời lựa, đây vốn là quy luật tự nhiên…”

Lục Chân Nghi cảm thấy máu trong cơ thể mình bị sự lạnh lẽo trong lời nói của Tần Thẩm đóng băng, thậm chí cảm nhận được Tần Thẩm trải qua tình cảnh người ăn thịt người đáng sợ kia.

Cho nên cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

Thế giới đáng sợ như vậy… Cầu mong sao loài người không bị đẩy đến bước đường cùng kia…

Ban đêm quả nhiên nhà bọn họ lại bị tấn công một lần, người trong sân sợ tới mức câm như hến. Tần Thẩm không cho mọi người ra nghênh chiến, càng không được rút súng, dù sao đám Tòng Tòng cũng không vào được.

Sáng hôm sau, người trong sân gần như cả đêm không ngủ, sắc mặt xanh trắng, bữa sáng cũng không ăn, đã vội vàng năn nỉ Tần Thẩm đưa bọn họ tới quân doanh.

Lục Chân Nghi đồng ý.

Nhưng tâm trạng Tiểu Vũ lại không tốt, trên người Ngô Tĩnh San cũng bắt đầu xuất hiện từng mảng đen giống cô bé kia, xem ra đây là chuyển biến xấu.

Bọn họ có chiếc Wrangler của Tần Thẩm và chiếc CC của Ngô Tĩnh San. Cuối cùng quyết định để Tần Thẩm và Lục Chân Nghi lái xe đưa mọi người đi. Cậu sinh viên, bà của cậu ta cùng với nhà ba người ngồi Wrangler, Lục Chân Nghi lái CC chở những người còn lại.

Quân doanh cũng không xa, trước cửa ra vào cũng đông đúc như họp chợ. Rất nhiều quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng duy trì trật tự, vẻ mặt mỗi người đêu mệt mỏi.

Rất nhiều thôn dân từ các thôn làng gần đó chen chúc ở cửa ra vào. Xung quanh đây mặc dù cũng bị ảnh hưởng của động đất, quái vật tấn công cũng chết không ít, nhưng người sống sót vẫn còn rất nhiều.

Trong số đó có không ít bệnh nhân.

Trước cửa đặt một bảng thông báo lớn, phía trên dán quy định đưa người bị bệnh vào khu cách ly, người khỏe mạnh vừa gia nhập cũng phải ở khu cách ly quan sát ba ngày. Có rất nhiều người không chịu tách người thân bị bệnh, khóc sướt mướt ầm ĩ.

Có sĩ quan không chịu nổi, quát: “Đừng than vãn nữa! Mọi người đã rất may mắn rồi! Có biết trong thành phố động đất vừa rồi chết bao nhiêu người không? Quái vật xuất hiện khắp nơi, rất chó lang thang ngoài đường và gia cầm đều biến dị thành quái vật! Lính của chúng tôi vì cứu người sống sót, đã hy sinh rất nhiều! Dù sống sót cũng rất lâu rồi không được nghỉ ngơi!”

Một sĩ quan khác cũng cầm một loa kêu gọi: “Mọi người chú ý, nghe theo sự điều khiển, quý trọng thời gian! Nếu như lúc này có quái vật đột kích, mọi người kẹt ở đây chính là thức ăn cho quái vật!”

Quả nhiên có rất nhiều người không dám kêu la nữa, nhưng vẫn có người gào khóc: “Chẳng lẽ chính phủ muốn bỏ rơi những bệnh nhân này sao? Bọn họ không có người chăm sóc, ở khu cách ly chờ chết sao?”

Lục Chân Nghi nghe được xung quanh có người hỏi: “Bệnh này rốt cuộc là bệnh gì? Lây nhanh không? Sẽ chết sao? Có biến thành zombie không?”

Bên cạnh có người khinh thường nói: “Chơi nhiều Resident Evil quá hả? Zombie ở đâu ra? Nhưng bệnh này quả thật có thể người chết, những người bị nặng nhất đã chết rồi. Nhưng cũng có không ít người tự khỏi. Có thuốc đặc trị hay không hoàn toàn phải xem thể chất của từng người.”

Sĩ quan cầm loa lại lớn tiếng nói: “Chính phủ sẽ không bỏ rơi bất cứ ai, đây chỉ là cách ly là tạm thời, sau khi mọi người vào cũng sẽ được trừ độc đi chăm sóc bệnh nhân.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức không nhốn nháo nữa, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Lục Chân Nghi và Tần Thẩm giúp đưa bệnh nhân trên xe xuống, để bọn họ đi xếp hàng, còn mình tiếp tục ở lại nghe ngóng một chút.

Có vài người gặp được người quen, đang trao đổi tin tức.

“Bộ đội có cung cấp đồ ăn không?”

“Không nhiều lắm, một người một ngày chỉ có một bao bánh bích quy hoặc một gói mì tôm, hai ngày một bình nước. Nhưng bên trong nhiều người, chỗ ở không đủ, đang xây dựng thêm công sự ở bên ngoài. Đang thiếu công binh nên ai tự nguyện đi làm sẽ được ăn no.”

“Hoặc tham gia tình nguyện cứu viện cũng được.”

“Nghe nói quái vật không có độc, có thể ăn… Những con gà đuôi chuột kia ăn rất ngon.”

“Ai, thành phố cũng phải xây dựng lại đúng không? Không biết tới khi nào mới được an toàn…”

“Đám quái vật này không biết sao lại biến dị, có phải do quốc gia nào ném bom nguyên tử không?”

“Nếu ném bom nguyên tử thì giờ chúng ta còn ở đây chắc?”

“Chưa biết chừng là vũ khí hóa học kiểu mới…”

“… Không nhà sập do động đất thế này về sau chính phủ có đền bù cho chúng ta không…”

“… Ai…”