Không Lối Thoát

Chương 16




Ngày hôm ấy trời lạnh đến thấu xương, Vỹ Danh bận bộ đồ lạnh dày cộm chờ mọi người trước cổng. Họ đã hẹn nhau cùng đi trượt tuyết, dĩ nhiên có cả Vi Lam nữa. Vỹ Danh vẫn nhớ Vi Lam từng nói muốn cùng anh đi trượt tuyết một lần. Nhưng rồi những chuyện đã xảy ra khiến họ không còn cơ hội thực hiện điều ấy nữa. Lần này, tuy không phải là đi riêng cùng cô, nhưng ít ra họ cũng phần nào thực hiện được mong muốn ấy.

Đang suy nghĩ lan man, chợt tiếng còi xe inh ỏi làm Vỹ Danh giật mình. Vỹ Tường đang đậu chiếc xe trước mặt anh, tay bấm còi liên tục để hối thúc Vỹ Danh.

-Lên xe nhanh đi, làm gì đứng như trời trồng vậy? – Vỹ Tường thò đầu ra khỏi xe thúc giục

Vỹ Danh gãi đầu bối rối trước bộ dạng của mình, rồi cười hì hì và chất đồ đạc lên xe.



Tối hôm đó, mọi người tụ tập trong khu vực giải trí, cùng nhau chơi game sau khi ăn tối. Vì khi đến nơi thì trời đã khuya nên họ đành hẹn nhau ngày mai mới tham gia trượt tuyết. Còn giờ thì giải trí bằng mấy trò điện tử trẻ con.

Nói là trẻ con là vậy, thế mà ai cũng háo hức giành cho được mấy phần quà. Người hăng hái nhất có lẽ là Khắc Hào. Anh cố sức với cái trò đập ếch chỉ vì Vi Lam lỡ buột miệng khen cái phần thưởng chú chuột Mickey dễ thương quá. Nhưng đập hết sức lực mà Khắc Hào vẫn chưa thắng được đủ điểm để đổi quà.

Vỹ Danh đứng nhìn từ nãy giờ, lòng thấy khó chịu khi người con trai ấy đang cố tán tỉnh Vi Lam bằng cái trò trẻ con ấy. Nhưng nhìn hắn chơi mãi không xong, anh khẽ chậc lưỡi rồi bước đến cái máy bên cạnh, sắn tay áo và cầm cây búa lên. Bao nhiêu sức lực anh đều dốc ra hết, cố đập cho đủ điểm quyết giành lấy phần quà ấy. Và dĩ nhiên, công sức anh bỏ ra không phải là vô ích.

Vi Lam đứng phía sau quan sát từ nãy giờ, nhìn Vỹ Danh hăng hái chơi game, tự nhiên cô khẽ mỉm cười. Cô không nghĩ Vỹ Danh chơi trò này là vì mình, nhưng cô biết có lẽ anh muốn ganh đua với Khắc Hào nên mới làm thế. Vẫn là rất trẻ con…

Cuối cùng, Vỹ Danh cười thỏa mãn khi cầm trên tay con Mickey phần thưởng ấy. Khắc Hào nhìn có chút tiếc nuối, rồi khẽ liếc Vỹ Danh.

-Anh lấy con thú bông này làm gì? Tại sao phải giành với tôi chứ?

-Tôi thích nó không được sao? – Vỹ Danh biện hộ, mắt liếc vội về phía Vi Lam, nhưng vì lòng tự ái, anh chẳng nói ra mục đích thật sự của mình là vì cô.

-Đàn ông mà lấy gấu bông làm gì? – Khắc Hào vẫn còn tức tối đáp trả, rồi anh quay sang Vi Lam – Hay anh chơi lại lấy con chuột Minnie nha?

-Cô ấy không có thích đâu – Vỹ Danh cắt ngang khi Vi Lam chưa kịp trả lời

Cô vội nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Anh vẫn còn nhớ rõ mọi sở thích của cô sao?

Ánh mắt ấy khiến trái tim anh đập mạnh. Anh vội vàng quay mặt đi, rồi cầm con gấu bông đi về phòng mình.



Tối hôm ấy, Vi Lam nằm trùm kín chăn và đầu óc cô cữ mãi nghĩ về anh. Anh hôm nay thật lạ, từ tối ngày hôm ấy, lúc anh đòi đưa cô về, cô đã thấy lạ. Chẳng lẽ anh đã không còn giận cô nữa? Có phải cô cũng nên gạt bỏ mọi chuyện, thử cho mình và anh thêm một cơ hội nữa? Liệu có được hay không?

Cô suy nghĩ một lúc rồi thở dài. Bao nhiêu chuyện đã qua, cho dù có muốn cũng không dễ dàng mà quay lại với nhau như thế. Giữa hai người họ đã có một khoảng cách, phải có thời gian, và phải có một người nào đó chịu bước lên một bước thì may ra mới có hy vọng.

Đang nghĩ đến đấy, tự dưng cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa. Cô ngạc nhiên, kéo chăn, bước xuống giường, rồi ra mở cửa. Kỳ lạ, vì chẳng có ai ở đó cả. Nhưng trước cửa phòng cô, một chú chuột Mickey được đặt ngay ngắn. Trên đó còn kẹp theo một mẩu giấy:

“Anh không cần nó. Em thích thì cứ giữ lấy.”

Tuy tấm giấy không đề tên người viết, nhưng cô nhìn nét chữ và cách nói chuyện thì cũng đủ biết đó là ai. Tự nhiên cô khẽ bật cười, ôm chặt con chuột vào lòng một cách hạnh phúc. Cơn gió lạnh đang thổi nhẹ từng cơn, nhưng sao lòng cô thấy ấm áp kỳ lạ. Là anh, anh đã bước thêm một bước, dù anh không nói thẳng ra, nhưng cũng đủ cho cô cảm nhận được tình yêu của anh lớn đến thế nào…

……………….

Vỹ Danh ngồi nhìn bâng quơ ra cửa sổ, nhìn về phía đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa mà lòng thấy cứ là lạ, cảm giác như những ngày anh mới biết yêu dường như đang quay trở lại. Rồi bất chợt, một hộp sữa tươi được đặt nhẹ xuống trước mặt anh, từ tay Vi Lam. Cô dừng lại nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, dường như muốn nói điều gì rồi lại thôi. Anh ngẩn người nhìn theo bóng cô bỏ đi xa dần. Có phải anh đang mơ không?

Nhìn lại hộp sữa trên bàn, bên dưới có kẹp theo mảnh giấy ghi kèm dòng chữ “Cám ơn”. Nụ cười trên môi anh đột nhiên xuất hiện, thật rạng rỡ, và anh cầm gọn hộp sữa trong tay, cảm giác hạnh phúc như nảy nở từ tận trái tim.



Ngày hôm đó, họ cùng nhau đi trượt tuyết. Mọi người cá với nhau rằng, ai về chót thì phải đãi cả đám bữa ăn tối. Trò cá cược khiến ai cũng hớn hở chuẩn bị xuất phát. Vỹ Danh trượt chầm chậm, chốc chốc lại xoay đầu nhìn về phía Vi Lam. Lòng anh dĩ nhiên là muốn chờ cô để đi cùng, nhưng rồi, khi thấy cái bóng Khắc Hào lại cứ quanh quẩn quanh cô, anh lại cảm thấy bực bội trong lòng. Vậy là, cái sự yêu đương ganh tị ấy đã khiến tự ái trong anh bùng phát. Anh quyết định trượt thẳng một mạch về đích mà không thèm chờ cô nữa.

Đến lúc anh về đến đích được một hồi lâu, chờ mãi anh chẳng thấy bóng cô đâu. Một lúc sau, Khắc Hào bắt đầu xuất hiện từ phía con dốc. Vỹ Danh vội vàng chạy đến gần, hỏi xem Vi Lam ở đâu. Khắc Hào nhìn anh ngạc nhiên, rồi bảo rằng anh đã lạc Vi Lam trong lúc trượt, cứ nghĩ rằng Vi Lam đã về từ trước.

Tự nhiên lòng Vỹ Danh dâng lên một cảm giác lo lắng đến lạ. Trời bắt đầu nhá nhem tối, từng cơn gió thổi càng lúc càng mạnh. Người làm ở đấy bảo rằng tối nay có thể có bão tuyết, bảo mọi người hãy mau dọn dẹp mà về khách sạn nghỉ sớm. Vậy đó, đến lúc này thì Vỹ Danh không thể nào ngồi yên được nữa. Anh có thể tự ái, có thể giả vờ không quan tâm trước mặt cô, nhưng mà giờ thì cái tôi trong anh đã bị chính anh gạt bỏ. Tâm trí anh giờ chỉ nghĩ đến cô, lỡ như cô xảy ra chuyện gì, liệu anh có thể sống nổi hay sao?

Tất nhiên là không thể nào. Anh nhất định phải tìm ra cô, mang cô trở về bên mình một cách an toàn. Nghĩ đến đó, anh như người nổi cơn điên, chạy ào đi tìm Vi Lam giữa trời tuyết trắng xóa. Vỹ Tường nhìn Vỹ Danh làm thế thì lòng cũng chẳng yên, anh vội gọi cho đội cứu hộ để họ có thể tìm ra Vi Lam nhanh chóng.