Không Lối Thoát - Es Lưu

Chương 18




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Tư Lam ngay sau đó đã ngủ thiếp đi trên vai hắn. Cố Lăng đặt cậu vào lòng ngắm nhìn hồi lâu rồi nhẹ nhàng bế cậu vào phòng tắm.

"Bảo bối ngốc, tôi chính là lần nào cũng tắm rửa giúp em!", dù biết rằng cậu sẽ không nghe thấy, nhưng hắn vẫn mỉm cười thủ thỉ vào tai.

Hắn cho ngón tay vào hậu đình của cậu để lấy hết bạch dịch ra, tự tay nhẹ nhàng bồi cậu tắm. Sau đó hắn ôm cậu nằm vào bồn nước ấm, hai thân thể quấn quýt lấy nhau trông vô cùng ý nguyện. Hồi lâu sau, hắn lại nhẹ nhàng bế cậu ra ngoài, tỉ mỉ đặt lên giường lớn, sau đó ôn nhu ôm cậu chìm vào giấc ngủ.

...

Buổi tối hôm đó, Lý Tư Lam thức dậy thì đã thấy mình nằm gọn trong lòng hắn, cậu khẽ cắn môi. Lúc trưa dụ hoặc hắn là có mục đích riêng, ai ngờ bị hắn làm đến dục tiên dục tử, lại còn không biết giữ mồm giữ miệng gọi hẳn một tiếng "Lão công"... Mất mặt chết được... Lại còn tổn hao sức lực, thắt lưng đau chết đi được...

Cậu thầm nghĩ liệu có nên tiếp tục nghe theo lời của Đào Lân không? Rõ ràng là tên Cố Lăng này thể lực hơn người, trong ba tháng tới dù có cùng hắn làm cả trăm lần thì cậu cũng cả trăm lần gục trước hắn mà thôi.

Nguyên kế mà Đào Lân bày ra cho Lý Tư Lam là bằng mọi cách từ giờ cho đến đại yến Ngọa Vân bang, nhất định phải làm cho Cố Lăng đồng ý cho Đào Lân đi cùng. Lúc đầu Lý Tư Lam kịch liệt phản đối việc dùng cơ thể để mê hoặc hắn, đơn giản vì cậu còn ám ảnh cảnh tượng tối hôm đó, cậu kinh tởm hắn. Nhưng Đào Lân cũng nói, khi Cố Lăng tỉnh táo cậu sẽ không bao giờ lừa được hắn, thậm chí chỉ cần cậu nhắc đến tên y, hắn cũng sẽ đoán được cậu có dụng ý gì.

"Bảo bối, em dậy rồi sao? Tối nay em muốn ăn gì?", hắn khẽ hôn lên trán cậu, thật ra hắn đã tỉnh từ lâu, chỉ là thấy cậu suy tư nên hắn không có ý làm phiền.

"Tôi muốn ra ngoài ăn!", cậu vẫn nằm yên trong lòng hắn.

Hắn nhìn cậu một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý lái xe đưa cậu ra ngoài ăn...

Đúng 8 giờ tối, Cố Lăng lái một chiếc Lamborghini Aventador Roadster* mui trần màu xám đưa cậu đến nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng bậc nhất Thanh Đô - Thái Ngọc Lan dùng bữa.

Cậu vừa bước vào thì đã choáng ngợp trước sự xa hoa của nó, không gian được trang trí bằng những họa tiết ô vuông bằng gỗ rất tao nhã, những lồng đèn cổ truyền treo trên cao vô cùng bắt mắt, nhìn từ xa cậu đã thấy trên chiếc bàn được trải thảm vàng sang trọng có đề bảng "Cố Tổng" đã được bày biện những món ngon cổ truyền Trung Hoa.

Lý Tư Lam rất thích ăn món Trung nên vừa gặp đã cảm thấy bụng đói cồn cào, cũng vì từ lúc ở cùng Cố Lăng, hắn thường dùng món Âu, nên cậu cũng chẳng muốn nói ra sở thích của mình.

Không gian tráng lệ nhưng cũng không thể vượt qua sức hút của Cố Lăng, cơ hồ hắn chỉ mới vừa bước vào Thái Ngọc Lan thì hàng trăm ánh mắt của những thực khách sang trọng đều dồn về phía hắn. Họ nhận ra hắn là Cố Tổng của Tập đoàn kinh tế Ứng Thiên danh tiếng lẫy lừng.

Trong mắt họ, Cố Lăng là đối thủ nhưng cũng chính là đồng minh, chỉ cần Thiên kim nhà họ được hắn để mắt đến, thì hắn chính là chỗ dựa vững chắc. Có thể nói, Cố Lăng là kẻ địch thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng khi là đồng đội thì sẽ rất vững vàng.

Mặc dù ai cũng chú ý đến hắn, nhưng Cố Lăng là thế, tiêu sái, lạnh lùng, hắn chẳng bao giờ để mắt đến ai.

"Đừng nhìn tôi nữa. Ăn đi", Lý Tư Lam vừa gắp một miếng cá bỏ vào miệng vừa nói. (Này thì không để mắt đến ai =]]]]]]])

"Tôi thích ngắm em. Với cả, tôi không thích món Trung", hắn vẫn nhìn cậu không chớp mắt.

"Vậy sao lại đưa tôi đến đây? Cứ ăn món Âu như thường lệ là được", cậu gác đũa, ngước lên nhìn hắn.

"Vì em thích!", hắn ôn nhu nhìn cậu.

"Làm sao anh biết tôi thích những món này?", giờ cậu mới phát giác trên bàn toàn là những món ăn cậu thích.

"Lý Tư Uyên", hắn vẫn ôn nhu, nhìn cậu mỉm cười.

Cậu nghe đến cái tên đó, tâm trạng liền chùng xuống, bất giác chau mày...

Còn chẳng phải tại hắn sao? Cậu chỉ có duy nhất một đứa em gái, vậy mà lại vì hắn mà có cũng như không. Kể từ ngày hôm đó Tư Uyên đã không còn xem cậu là anh trai nữa. Bây giờ đến phụ mẫu ở nhà, cậu còn không dám liên lạc, cơ mà có muốn liên lạc cũng không được, ba tháng bị giam cầm, đến ánh mặt trời còn không được nhìn thấy nữa là...

Thấy cậu im lặng, hắn liền nói tiếp: "Lý Tư Uyên... không trách em!".

"Anh nói vậy là có ý gì?", cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, bối rối hỏi.

"Tôi đã gặp cô ấy nói rõ, tất cả đều là lỗi của tôi. Em đừng lo nữa!", hắn điềm đạm nhìn cậu.

Nghe xong, Lý Tư Lam còn không biết nên vui hay nên buồn. Nhưng cũng sắp được rồi, chỉ vài tháng nữa thôi cậu sẽ trốn khỏi hắn, sau đó nhất định sẽ bù đắp cho Tư Uyên.

"Tôi định để Đào Lân bên cạnh chăm sóc em", hắn vừa nói vừa cầm đũa lên gắp vào bát cậu một miếng trứng bắc thảo.

Lý Tư Lam vừa nghe đến Đào Lân, liền không chút nghĩ ngợi đáp lời: "Thậttt sao?", nhưng cậu cũng vừa kịp phát hiện mình sơ sẩy, mắt cậu liền lóe lên, miệng lấp bấp nói tiếp: "Nhưng... tại sao...? Tôi cũng không cần lắm!", cậu nghĩ rằng Cố Lăng sẽ không nhạy bén đến thế, chỉ là nói vài chữ chắc hắn vẫn chưa phát hiện ra.

Mắt ưng của Cố Lăng lóe lên một tia gian xảo, hắn chính xác là đã biết cậu có vấn đề từ lúc Đào Lân băng bó vết thương cho cậu. Nhưng để đối phó với một con mèo khờ khạo như cậu, thì hắn căn bản là không cần dùng đến não.

"Quyết định như vậy. Ngày mai tôi sẽ triệu tập Đào Lân", hắn vẫn mỉm cười như chẳng có điều gì kỳ lạ.

"Nếu... anh đã quyết, thì cứ như vậy!", cậu nhắc ly nước lên nhưng tay cơ hồ run rẫy.

Lý Tư Lam cùng hắn mãi miết trò chuyện với nhau, không để ý rằng từ xa có một ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía họ, đặc biệt là nhìn Lý Tư Lam.

...

Kể từ hôm đó, thái độ của Lý Tư Lam đối với Cố Lăng khác hẳn, cậu không còn mắng nhiết, xua đuổi hắn nữa, mà lại rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn thuận theo ý muốn của hắn, tất nhiên là cậu cũng chấp nhận ngủ cùng hắn.

Còn về phần Cố Lăng thì đó là khoảng thời gian hắn vui vẻ nhất. Mỗi ngày mở mắt ra đều thấy cậu e ấp trong vòng tay hắn, còn những lúc hoan hỉ thì hắn đều nghe được vài chữ "Lăng", mấy điều đó làm hắn vô cùng mãn nguyện. Cho nên, dù cậu có âm mưu gì đi chăng nữa thì hắn cũng không quan tâm, chỉ cần cậu vẫn bên cạnh hắn ngoan ngoãn thế này là được!

"Bảo bối, chào buổi sáng!", hắn đang mê say ngắm nhìn, thì cậu chợt thức giấc.

"Ư... Tôi đau họng... Anh ra ngoài gọi Đào Lân giúp tôi được không?", cậu yếu ớt nói.

"Hảo, tôi đi gọi Đào Lân cho em!", hắn xoa xoa vào cổ cậu, rồi bước xuống giường đi ra ngoài.

Một lúc sau, Đào Lân đã vào phòng chăm sóc cho cậu...

"Đào Lân, tôi còn phải thế này bao lâu nữa?", cậu bật dậy, nhíu mày nhìn y.

"Lý tiên sinh, chỉ còn ba ngày nữa là đến đại yến, lúc đó cậu sẽ được giải thoát", Đào Lân ôn tồn nói.

"Cậu chắc chứ?", cậu đăm mắt nhìn y.

"Đây là thuốc giúp cậu chết lâm sàng, còn đây là dao để cậu phòng vệ. Hôm đó trước khi đến dự yến cậu hãy uống nó, đến đó tôi cho cậu biết Nhạc Dương Chi Bang chủ của Ngọa Vân bang là ai, sau đó cậu chỉ cần đi theo và dùng dao đâm hắn. Tất nhiên là cậu không thể giết được hắn, nhưng hắn sẽ bắt cậu, lúc đó tôi sẽ giúp cậu trốn thoát", Đào Lân từ túi áo lấy ra một hộp nhỏ có chứa thứ bột màu trắng và một con dao đưa cho Lý Tư Lam.

"Chết... lâm sàng sao? Giết... người... sao?", tay cậu run run nhận lấy, thầm nghĩ cuộc đời cậu lại có lúc phải trải qua những loại chuyện như thế này.

"Lý tiên sinh, cậu an tâm, tôi sẽ luôn ở phía sau trợ giúp cho cậu!", sắc mặt Đào Lân vẫn không chút biến đổi, từ tốn nhìn cậu nói.

"Được. Cám ơn cậu, Đào Lân!", cậu siết chặt hộp thuốc và dao trong tay, nhìn y với ánh mắt vô cùng biết ơn.

Từ lúc Đào Lân đến ở tại biệt thự, cậu đã cảm thấy y thật sự là một con người tốt. Y luôn ân cần chăm sóc cậu, cũng chẳng nói cậu là kẻ không nên giữ như bọn Tam chủ kia. Thật sự là mấy tháng nay, mỗi khi bọn Tam chủ đến, cậu đều nghe thấy họ lớn tiếng nhắc đến cậu, sau đó là bị Cố Lăng cho ăn đòn.

Còn với Đào Lân, cậu lại thấy khác, y tuy là thuộc hạ của Cố Lăng nhưng cậu luôn cảm thấy mối quan hệ của họ không bình thường, có đôi lúc trong lòng cậu dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu khi thấy y ân cần với Cố Lăng, nhưng cậu không nghĩ nhiều, bởi điều quan trọng nhất bây giờ là bỏ trốn khỏi hắn.

Trái ngược với một Lý Tư Lam đơn giản, tin người, Đào Lân đang có một âm mưu lớn hơn so với những gì cậu tưởng tượng, y thật là muốn cậu rời khỏi Cố Lăng nhưng không phải bằng cách đó, mà là bằng cách...

...

"Bảo bối, em chuẩn bị xong chưa?", hắn ngồi trên ghế hướng vào phòng tắm hỏi cậu.

"Ân, tôi ra ngay!", cậu uống thuốc theo lời dặn của Đào Lân xong liền vội vàng mặc y phục vào gọn gàng. Hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám đen, thắt cà vạt màu nâu nhạt, trông vô cùng nho nhã.

"Bảo bối, em rất đẹp!", hắn nhẹ nhàng đi đến áp môi hôn cậu một cái.

Hôm nay, Cố Lăng mặc âu phục màu đen trông rất lịch lãm, hắn cao hơn cậu một cái đầu, lúc nào cậu đứng cạnh hắn cũng như thể bị hắn chiếm hết tiện nghi.

"Bảo bối, lát nữa dù có chuyện gì cũng không được rời khỏi tôi nửa bước!", hắn ôm cậu vào lòng thủ thỉ.

"Hôm nay... anh mang theo súng?", cả người hắn áp vào cậu nên cậu cảm nhận được ở thắt lưng và cổ chân hắn có vật cứng nhô ra.

"Lúc nào cũng mang, chỉ là không muốn cho em biết", hắn vẫn ôn nhu nói.

Người cậu chợt cứng ngắc, cảm giác sống lưng có một luồng khí lạnh chạy qua. Thật đáng sợ!

Hắn đang mãi mê ôm cậu trong lòng, thì phía cửa lớn truyền đến giọng của Trình Huân: "Thưa Lão đại, Tam chủ đã có mặt. Xin mời Lão đại ra xe!".

"Lui ra!", hắn lạnh lùng đáp.

Trình Huân chấp lệnh liền cúi đầu quay đi. Sau đó ít phút, hắn và cậu cũng đi ra, ngồi vào ghế sau của xe hắn, lúc này trên xe gồm có Cố Lăng - Lý Tư Lam - Đào Lân và Trình Huân.

Phía trước xe hắn là xe của bọn Tam chủ, còn phía sau là năm xe khác làm nhiệm vụ cảnh vệ.

"Đi thôi!", Cố Lăng đặt cậu ngồi vào lòng, chậm rãi ra lệnh.

Sau 10 phút, đoàn người của Cố Lăng đã có mặt tại khách sạn Achiassi, hiện đang rất đông đảo những thành phần xã hội. Nhìn thấy Cố Lăng cùng cậu và thuộc hạ bước vào, tất cả bọn họ đều im lặng hướng mắt về hắn, và đặc biệt là nhìn cậu nữa.

Trước hàng ngàn con mắt nhìn vào, chân Lý Tư Lam bỗng dưng run lên lùi về sau một bước, Cố Lăng thấy vẻ mặt của cậu hiện rõ hai chữ "Choáng ngợp", hắn liền đặt tay lên vai cậu kéo vào lòng.

"Bảo bối, đừng sợ. Có tôi ở đây bảo vệ em!", hắn áp sát vào tai cậu thỏ thẽ.

"Chào Nhạc Bang chủ, đại yến hôm nay thật thú dzị!", Đào Lân đang đứng phía trước Cố Lăng, liền quay người lại lớn tiếng cúi chào người trước mặt, ý y là muốn nói cho Lý Tư Lam biết người đứng trước mặt y chính là Nhạc Dương Chi. (Ta troll các nàng đó. Ta thật là thú dzị!)

"Ha ha Đào học giả quá khen, nhưng tiết mục cuối của yến mới thật sự thú dzị!", Nhạc Dương Chi đứng ngay phía sau Cố Lăng niềm nở nói. Sau đó cũng gật đầu với Cố Lăng một cái rồi quay đi.

"Bảo bối...", hắn quay lại định nói chuyện với cậu, thì bị cậu mạnh mẽ đẩy ra.

Cố Lăng phát giác là từ khi Nhạc Dương Chi xuất hiện, Lý Tư Lam đã đột nhiên đẩy hắn ra, ánh mắt cậu lại có thêm một tia vô cùng khác lạ.

Hắn vừa nhìn cậu vừa thầm nghĩ, chắc là do cậu đang sợ rằng những người khác sẽ biết được mối quan hệ giữ cậu và hắn, nên cậu mới giả vờ cự tuyệt hắn như vậy.

Cố Lăng đang chăm chú nhìn cậu thì chợt điện thoại của hắn vang lên.

Đối với một người hắc bạch dung hòa như hắn thì việc bảo mật số điện thoại rất mực cần thiết, điều đó có nghĩa là người có thể gọi đến điện thoại của hắn chắc chắn phải là những người thực sự quan trọng. Mặc định là thế, hắn liền nghĩ đó có thể là do đối tác quan trọng bên Ý gọi đến.

Hắn nhẹ nhàng áp sát vào tai cậu thủ thỉ: "Em ở đây cùng với Tam chủ, tuyệt đối không được đi đâu!", hắn vừa định cúi vào hôn cậu một cái, thì lại bị cậu đẩy ra lần nữa.

Cố Lăng thở ra một cái rồi quay đi về phía hành lang, sau khi quan sát xung quanh, hắn sái thoát lấy điện thoại ra định nghe thì trên màn hình hiện lên bốn từ "Số không xác định".

Chết tiệt! Là bẫy!

Mắt hắn liền lóe lên, ngay lập tức xoay người lại định chạy vào trong thì "Xoẹt~" một cái, ngực trái của hắn tuôn ra một dòng máu đỏ tươi.

Người đối mặt hắn ngay tức khắc rút dao ra, buông lỏng tay, tiếng dao va vào sàn đá cẩm thạch vang lên "Leng keng"...

"Cố... Lăng... Sao... lại... là... anh...?", mắt Lý Tư Lam trắng dã, cả người run lên cằm cặp, vô thức lui về phía sau.

"Lý Tư Lam... Em...", tay hắn nhanh chóng ấn chặt vào ngực trái, khuôn mặt đã phần nào tái đi.

Bây giờ Cố Lăng chính là không còn tin vào mắt mình nữa, Lý Tư Lam định giết hắn. Người hắn luôn yêu thương định đâm chết hắn. Cậu đã một dao đâm vào ngực trái của hắn.

Tại sao trái tim lại đau đến như vậy?

"Hừm... Lý... Tư Lam... Em là hận tôi đến mức này?", miệng hắn cắn chặt lại hòng khống chế cơn đau, chân run run vô thức định tiến về phía cậu nhưng mắt đã hoa lên.

"Không... Không phải... Không phải như vậy... Lăng... Tôi...", người cậu nhũn ra cơ hồ muốn ngất, thật sự cậu cũng không biết tại sao người trước mặt cậu lại là Cố Lăng nữa, cậu rõ ràng trông thấy hắn chính là Nhạc Dương Chi.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Rõ ràng người cậu muốn tấn công chính là Nhạc Dương Chi... Trái tim cậu cũng nhói lên... Tại sao chứ?

Lý Tư Lam hít một hơi trấn tĩnh lại, run run bước về phía hắn, tay đã suýt chạm được vào tay hắn thì từ phía sau Từ Thiệu Phong đã kéo cậu lùi lại, dùng sức giữ chặt.

Tam chủ chạy đến nhìn thấy cả người Lão đại toàn là máu, liền hoảng hốt, khẩn trương hộ giá. Nhìn vào cảnh tượng này chỉ có thể nói là chính Lý Tư Lam muốn ám sát Lão đại của Thiên Ưng.

"Lão đại... Anh có sao không? Anh mau ngồi xuống... Đào Lân, mau sơ cứu vết thương!", Triệu Quan tuy vô cùng hoảng loạn nhưng cũng rất tỉnh táo.

"Con mẹ mày ăn gan hùm rồi. Uổng công Lão đại luôn bảo vệ cho mày. Con mẹ nó!", Thẩm Phương Hàn như nổi trận lôi đình, mạnh mẽ tát vào mặt Lý Tư Lam một cái trời giáng.

"Không ai... được động vào... Lý... Tư Lam... Hừm!", Cố Lăng mặt mày trắng dã, mắt sắp không còn mở nổi, giọng nói có chút yếu đi nhưng vẫn rất đanh thép.

"Là vết thương gần tim, mau chuyển anh ấy đến nhà tôi", Đào Lân vầng tràn đổ một tầng mồ hôi, gấp rút nói.

Cố Lăng bỗng dưng chụp mạnh vào tay Trình Huân cũng đang quỳ bên cạnh, gồng mình nói: "Huân... Mang Lý Tư Lam... về biệt thự. Không có lệnh... không được thả ra".

Sau khi ban lệnh xong, Cố Lăng liền nhìn về hướng Lý Tư Lam đang vô cùng kinh hãi, nước mắt trực trào, khoé môi rỉ máu, hắn yếu ớt nói trong vô thức:

"Lam, em đừng khóc!"...

Sau đó, ý thức dần tịch mịch...

- Hết chương 18 -

*Các nàng cùng ta tìm hint trong chương này nào!!!

Không liên quan nhưng chương sau H ~ Sủng sắp về làng*

*