Phía trước, nha hoàn hai nhà chửi mắng
một trận, từ ngọc đế cho tới diêm vương, tổ tông mười tám đời đều ân cần hỏi thăm đến, cuối cùng vẫn là nha hoàn Lũng phủ miệng lưỡi sắc bén, áp đảo nha hoàn Vệ phủ.
Cuối cùng vẫn là kiệu hoa Lũng Tịch Ngọc tiến cửa cung trước, kiệu hoa Vệ Lương Ngữ theo sau mà vào.
Lũng quý phi cùng Lương thục phi này
xem như kết thù, Phiêu Tuyết trong đầu vui vẻ, sau này cuộc sống trừ bỏ
đánh bạc còn có thể xem diễn, nàng thích nhất xem nhị nữ tranh đấu.
Đằng trước hai kiệu hoa đều vào cửa
cung, kiệu của nàng rốt cục cũng tiến lên, làm nhóm kiệu phu mừng rỡ……
Tựa như trải qua ngàn năm, mẹ ơi, thật sự là rất thối.
Xa xa ngửi không
rõ ràng lắm, còn bọn họ lại ngay tại bên người Phiêu Tuyết, một đám đau
khổ như nương chết.
(vậy mà có người kêu thơm đấy nha.
Hắc hắc)
Những đóa hoa đỏ thẫm sắc hỉ lại bắt
đầu bay đầy trời, bên trên như nổi lên từng trận hồng vũ xinh đẹp, khiến cho nàng vô hạn sầu tư…… Một thân ảnh tao nhã hiện lên trong đầu.
Duy Trúc ca ca, ngươi có khỏe không?
Ngươi sau khi ngươi rời khỏi Phiêu Nhi vẫn sống thực vui vẻ…… Lời đã
đồng ý với ngươi, Phiêu Nhi làm được……
Cố Phiêu Tuyết nhìn tường cao trước
mắt, một loạt thị vệ đứng vững phía trong, chợt cảm thấy khẩn trương,
tường cao như là muốn sáp nhập tận trời, hoàng cung này ngay cả chim
chóc đều bay vào không nổi.
Kiệu hoa rốt cục đến đại điện cử hành đại lễ, thái giám đứng kín cửa.
Phiêu Tuyết trên mặt tỏa ra một nụ cười chân thật vô tội, đón nhận ánh mắt mọi người, ngầm tinh tế đánh giá,
cầm đầu ngồi trên vị trí tối cao kia chính là lão bà lộng lẫy giật dây
cầm quyền mười lăm năm Lũng Thái Hậu, chỉ thấy nàng cả người như là ngồi trên mây, quanh thân tràn ngập một cỗ khí tức bất khả xâm phạm, đó là
một loại tôn quý ngạo khí giống với loại nắm trong tay thiên hạ.
Một bên Lũng Tịch Ngọc đã sớm kiềm chế không được vọt đi lên: “Cô mẫu ~”
một tiếng ngọt lịm.
Cao cao tại thượng Thái Hậu nhìn Lũng Tịch Ngọc hơi hơi nở nụ cười: “Gọi gì cô mẫu, nên đổi giọng gọi mẫu hậu”
Lũng Tịch Ngọc vừa nghe, lập tức ra vẻ thẹn thùng, nhỏ nhỏ gọi: “Mẫu hậu……”
Phiêu Tuyết ở bên cạnh nghe được nổi
lên một thân da gà.
Đứng ở một bên khác Vệ Lương Ngữ lại không chút
khách khí phẩy phẩy ống tay áo, làm bộ vuốt lên người tràn ngập ghê tởm.
Ngay lúc Lũng Tịch Ngọc còn muốn lại gần, bỗng nhiên một công công hô to: “Hoàng Thượng giá lâm —”
Mọi người nghe thấy đồng loạt ngẩng
đầu, chỉ thấy một tuấn mỹ nam tử cao gầy được mọi người kính cẩn đón lại đây, từ xa nhìn lại khí khái ngạo khí làm người ta không thể với tới,
trên người hắn mặc đỏ thẫm hỉ bào bay phất phới, cường đại khí tràng
trên người phát ra, làm cho chúng phi tần như đui mù, Phiêu Tuyết cũng
nhất thời lăng ngốc.
Lũng Tịch Ngọc ngày xưa ở trong Lũng
phủ nhìn thấy cùng lắm chỉ là gã gia đinh sai vặt, nay lại gặp nam tử
phong hoa tuyệt đại như thế, làm cho nàng trợn mắt há mồm.
Nàng bị mê đảo thì thầm: “Hoàng Thượng
thật tuấn tú a……”
Nghĩ đây chính là phu quân của nàng, sau này nàng có
thể có được quyền thế cùng hắn, trong lòng liền một trận khẩn trương.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng
Thượng đã lăng ngốc, triều thần thường xuyên cộng sự cùng Đông Phương
Tuấn Lạc đều bất đắc dĩ lắc đầu, lại một đám bị bề ngoài Hoàng Thượng mê hoặc……