Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 68: Ngả bài




Đông Phương Tuấn Lạc sau đó quay đầu, không nhìn lưu quang trong mắt nàng: “Trẫm không nhặt được bất kỳ vật gì”

Phiêu Tuyết cả người nhất thời ỉu xìu xuống. Đông Phương Tuấn Lạc liếc nhìn bàn tay đen như mực của nàng, ngược lại đôi mắt nóng rực như lửa của nàng, trong con mắt hắn là một mảnh tro tàn.

“Phải không…”

Tay nàng chậm rãi buông ra, sau đó ánh nhìn hạ xuống, lộ ra một nụ cười mất mác đến cực điểm: “Như vậy a…”

Đông Phương Tuấn Lạc nhìn bộ dáng mất mát của nàng, “Đúng thế……”

Hắn lạnh lùng cười.

“Ái phi ngươi quả nhiên trong lòng có nơi có chốn….”

Phiêu Tuyết không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Hoàng thượng, chúng ta trở về thôi”

Đông Phương Tuấn Lạc không nói một lời dắt tay nàng, nói với Thủy Bích: “Ngươi lui xuống trước đi ”

Thủy Bích biết điều lui ra. Thân hình cao lớn của Đông Phương Tuấn Lạc khoác ánh trăng, cả người lộ ra vẻ tà mị mà lạnh lùng, “Đến đây với trẫm!”

hắn nói. Phiêu Tuyết cau mày, cứ như vậy bị hắn kéo đi, trước mặt là hồ nước trong vắt nơi người hầu giặt quần áo, Đông Phương Tuấn Lạc dừng lại ở đó, sau đó đem tay nàng bỏ vào trong ao mà rửa, ánh mắt hắn ngưng kết càng lộ vẻ anh khí. Phiêu Tuyết bỗng nhiên phục hồi tinh thần sững sờ ngây ngốc nhìn hắn, hắn… làm thế nào biết chỗ này ? Chẳng lẽ hắn đối với phủ tể tướng cũng vô cùng quen thuộc? Trong một khắc, Phiêu Tuyết chần chờ, nhưng nàng bỏ qua sự chú ý của mình. Hắn cẩn thận rửa sạch bàn tay trắng nõn cho nàng, làm nó khôi phục lại vẻ trắng trong thuần khiết.

Mặt của hắn vẫn không chút thay đổi, nhợt nhạt nói: “Ái phi, trẫm cảm thấy hai tay này thích hợp khiêu vũ, không thích hợp đào đất”

Nàng có biết vũ đạo vừa rồi của nàng đến tột cùng có bao nhiêu mỹ? Đông Phương Tuấn Lạc trên môi bỗng nhiên toát ra nụ cười tà mị, trong mắt lại là vô cùng băng lạnh.

“Muốn sao? Van xin trẫm, trẫm liền cho ngươi”

Muốn cái gì? Phiêu Tuyết lăng lăng nhìn Đông Phương Tuấn Lạc trước mắt, lát sau liền hiểu được.“Ngọc bội!”

Đôi mắt nàng trừng mở lớn, đột nhiên bỏ tay hắn ra, móng tay cắt qua tay hắn cũng không thèm quan tâm: “Lúc nãy vì sao phải gạt ta! Là ngươi lấy có đúng hay không? !”

Trong lòng nàng, hắn cùng Duy Trúc căn bản không thể so sánh, hắn can đảm dám xâm phạm mọi thứ của nàng cùng Duy Trúc, vậy thì đừng trách nàng vô tình. “Là trẫm cầm thì thế nào?”

Đông Phương Tuấn Lạc cực kỳ đạm mạc cười, “Cho dù là trẫm phá hủy nó, ngươi cũng không làm gì được trẫm”

“Hoàng thượng ngươi không phải muốn thế lực Minh Bang giúp sao? Ngươi có tin trong vòng ba ngày thần thiếp có thể làm cho dân chúng khắp Đông Ly Quốc lầm than hay không?”

“Ngươi không thể làm như vậy”

Hắn cười. “Hoàng thượng, ngài quá tự tin ”

Lúc này, đổi lại là Phiêu Tuyết cười lạnh, Mặc Duy Trúc đối với nàng mà nói chính là trời, đúng vậy.

Không có trời, còn quản cái gì dân, cái gì sinh? Đông Phương Tuấn Lạc sau khi nghe vậy tự giễu nói: “Xem ra trẫm đã đề cao ngươi, ngươi bất quá cũng chỉ là một người như thế ”

“Trên đời mọi người đều trốn không thoát một chữ tình, Phiêu Tuyết như thế, Hoàng Thượng ngài cũng như thế, cần gì phải dạy dỗ Phiêu Tuyết? Hai người chúng ta bất quá là kẻ tám lạng người nửa cân, năm mươi bước cười một trăm bước, có gì vui mà đáng nói?”

Phiêu Tuyết nhìn hắn, trên môi lại có một tia trào phúng. Hai kẻ đáng thương cũng thật đáng buồn giễu cợt lẫn nhau, trên nỗi buồn này lại tăng thêm một chút nỗi buồn khác. Hắn cũng là một người trong mọi người, hắn cũng trốn không thoát chữ tình sao? Hắn chưa bao giờ tin sẽ có bất cứ thứ gì có thể vây khốn hắn, ngoại trừ chính hắn nguyện ý, nếu không Du Long vĩnh viễn cũng không thể bị vây ở chỗ nước cạn. “Ý của ngươi là, nếu hôm nay trẫm không đem vật trả cho ngươi, ngươi sẽ cắn trả, dùng hết thảy những gì ngươi có, không tiếc bất cứ giá nào hủy diệt trẫm?”

Hắn hỏi.

Hai mắt giống như có đại hỏa lan trên đồng cỏ rồi đáy lòng tức thì lại lạnh như băng.